Chương 877: Khuông nhạc (2)
Chương 877: Khuông nhạc (2)Chương 877: Khuông nhạc (2)
Nếu như không có bước chuẩn bị này, cho dù nhận được năng lực mới cũng không có cách nào nhanh chóng sử dụng.
Giống như một đứa con nít đột nhiên nhận được sức mạnh rất lớn, tất nhiên sẽ vụng về phá hư tất cả.
Trải qua khoảng thời gian ngồi thiên thích ứng ngắn ngủi, Valhein mở mắt.
"Đưa đàn hạc của ngươi cho ta mượn, để ta luyện tập một chút, được chứ?" Valhein hỏi.
"Đương nhiên không thành vấn đề."
Andrea giống như đại thiện nhân, làm ra tư thế mời.
Valhein ngồi xuống trước đàn hạc của Andrea, gảy nhẹ.
Nháy mắt ngón tay chạm vào cây đàn, cảm giác quen thuộc liền nhộn nhạo trong lòng, loại cảm giác này rõ ràng như vậy, dễ chịu như vậy, giống như chiếc gối khi buồn ngủ hoặc là bữa cơm khi đói bụng.
Sau đó Valhein thử gảy ra giai điệu cơ bản nhất.
Lúc ban đầu tất cả mọi người đều nhìn ra Valhein rất vụng vê.
Nhưng chỉ vỏn vẹn hơn mười giây thì ngón tay Valhein trở nên linh hoạt hơn, tiếng đàn cũng không còn trúc trắc.
Lại qua thêm vài phút đồng hồ, mọi người kinh ngạc phát hiện Valhein thế mà đã hoàn toàn trở thành một chuyên gia biểu diễn đàn hạc cao siêu, không quản là động tác, dáng vẻ, phong cách hay kỹ thuật đàn đều gần như Andrea.
Có điều hai người vẫn còn một chút khác biệt.
Điểm khác biệt rõ ràng nhất chính là động tác và dáng vẻ của Valhein còn đẹp mắt hơn cả Andrea.
Rất nhiều quý tộc am hiểu âm nhạc giữ im lặng.
Tài nghệ biểu diễn không vượt qua Andrea, nhưng phong cách biểu diễn thì lại càng tốt hơn.
Andrea lộ ra chút khẩn trương, nắm tay hơi siết lại một chút nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
Valhein nhắm mắt lại, thỏa thích hưởng thụ sự thoải mái tinh thân mà âm nhạc mang tới.
Chậm rãi, Valhein chơi thử rất nhiều khúc nhạc quen thuộc của Andrea, trâm mê trong đó mà không thể tự kiềm chế.
Nhóm bậc thầy lộ ra vẻ tán thưởng, có rất ít người có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái, khống chế năng lực mới một cách hoàn mỹ được như Valhein.
Đợi hơn mười phút, Andrea rốt cuộc không nhịn được nói: "Được rồi đi?"
Valhein giống như không nghe thấy, tiếp tục biểu diễn.
Lại chờ đợi thêm một trận, Andrea nóng nảy nói: "Ngươi còn tiếp tục nữa thì sẽ hết thời gian ma pháp đấy."
Valhein vẫn làm theo ý mình.
Rất nhiều khán giả nhịn không được bật cười.
Cuối cùng Andrea nói: "Các vị giám khảo, ta thấy đã được rồi, nếu cứ để hắn tiếp tục như vậy thì nghi lễ bế mạc phải chờ tới tận tối mất."
"Khụ... Valhein, ngươi có thể chuẩn bị chính thức thi đấu rồi." Một vị giám khảo lớn tiếng nói.
Valhein biểu diễn chậm dần, qua một hồi lâu thì ngón tay mới rời khỏi dây đàn, thất vọng mất mát.
"Ta thích diễn tấu âm nhạc, thích đàn hạc. Sau ngày hôm nay ta sẽ dành một thời gian nhất định để học tập đàn hạc. Andrea, ta chân thành tỏ lòng biết ơn với ngươi, là ngươi để ta cảm nhận được vẻ đẹp của âm nhạc, và cả chấn động tâm linh, sức mạnh linh hôn. Ca ngợi âm nhạc." Vẻ mặt Valhein đầy thành khẩn.
Sắc mặt Andrea dịu đi, gật đầu nói: "Ngươi đã cảm nhận được cái đẹp của âm nhạc thì nên biết mình đã sai rồi."
"Không, ta vẫn cho rằng cố gắng và kiên trì quan trọng nhưng quan trọng hơn vẫn là phương pháp cố gắng và phương pháp kiên trì. Bởi vì cố gắng và kiên trì chỉ có tác dụng với chính mình, mà phương pháp thì có thể giúp mọi người." Valhein nói.
"Ngươi đừng có kéo dài thời gian, quyết định xem mình sẽ đàn khúc nhạc nào đi. Đương nhiên ta tốt bụng khuyên ngươi một câu, tốt nhất ngươi nên đàn khúc nhạc mà ta sáng tác, như vậy phù hợp nhất." Andrea nói.
Valhein đột nhiên lộ ra nụ cười thần bí nói: "Ca ngợi Thần Âm Nhạc Apollo, cũng ca ngợi thiên phú của Andrea. Ta ăn ngay nói thật vậy, ta có một thiên phú, lúc bình thường nó có tác dụng rất nhỏ gọi là linh cảm bùng nổ, thực tế thì nó chưa từng bùng nổ. Thế nhưng khi kết hợp với thiên phú kích thích linh cảm' của ngươi, lại cộng thêm ma pháp gia tăng kiến thức, kinh nghiệm, thiên phú và khả năng đã tạo thành phản ứng kỳ diệu."
Mọi người tò mò nhìn chăm chằm Valhein.
Valhein lẩm bẩm nói: "Hiện giờ chúng ta phổ nhạc chỉ dùng chữ để ghi chú âm cao âm thấp, rất thô sơ. Thế nhưng mới vừa nãy, trong đầu ra xuất hiện những đường cong, những con nòng nọc nhỏ. Ta không biết đó là gì, chỉ có thể cảm giác đó là thứ để ghi chú âm nhạc, đây khẳng định chính là Apollo ban linh cảm thần kỳ cho ta, tạm thời đặt tên là... khuông nhạc
Valhein ngửa mặt nhìn lên bầu trời, vẻ mặt rất chân thành, cũng đầy vui mừng.
Không ai có thể nhìn ra đó là yêu thích thật sự hay giả vờ.
Trên thực tế thì Valhein căn bản không hiểu khuông nhạc!
Thậm chí ngay cả giản phổ cũng không hiểu, chỉ biết đồ rê mi fa sol la si.
Thế nhưng sau khi có được thiên phú ký ức hoàn mỹ, cộng thêm thiên phú và tài năng âm nhạc của Andrea, những ký ức liên quan tới âm nhạc giống như những hình ảnh rất rõ ràng tái hiện ở trong đầu.
Ký ức liên quan tới khuông nhạc được tái hiện toàn bộ, mà rất nhiều kiến thức vốn không biết về khuông nhạc dưới sự kết hợp năng lực của hai người cũng dần dần thông hiểu.
Không chỉ như vậy, những âm nhạc từng thoáng nghe thấy trước kia cũng hiện lên rất rõ ràng, thậm chí trực tiếp chuyển hóa thành khuông nhạc.
Valhein ngửa mặt lên trời say mưa một phen, sau đó đột nhiên lấy sách ma pháp ra nói: "Ta muốn ghi nhớ lại khoảnh khắc thần kỳ này! Bởi vì lúc nhìn thấy khuông nhạc, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một đoạn giai điệu giống như đã từng nghe thấy trong giấc mơ, nhưng ta tin tưởng rằng thế giới này chưa từng xuất hiện. Lúc giai điệu đó vang lên trong lòng, ta đã nghĩ tới người thiếu nữ mà ta yêu sâu đậm nhất. Vì thế ta quyết định dùng phần khuông nhạc đầu tiên trên thế giới này viết ra giai điệu không biết tên trong giấc mơ, cũng dành tặng cho thiếu nữ yêu mến. Ca ngợi âm nhạc, ca ngợi Chúng Thần, ca ngợi thiếu nữ ta yêu.