Chương 878: Gửi Paloma
Chương 878: Gửi PalomaChương 878: Gửi Paloma
Lời nói của Valhein truyền khắp toàn trường, khán giả sửng sốt.
Ma pháp sư này sao lại kỳ quái như thế chứ?
Rõ ràng là ma pháp sư nhưng lại có một thân cơ bắp tham gia thi đấu thể dục, không chỉ giành được giải quán quân mà còn phá vỡ kỷ lục thế giới của các chiến sĩ lập ra.
Hắn đứng trên đỉnh núi chiến sĩ sao lại đột nhiên biến thành một nhà âm nhạc nhiệt tình, không chút cản trở bày tỏ tình cảm của mình như thế?
Ma pháp sư không giành được quán quân thể dục, không phải nhà âm nhạc tốt à?
Toàn bộ thầy trò của Học viện Plato cùng nhìn vê phía Paloma.
Thiếu nữ vẫn luôn lạnh như băng này, lúc này đã nổi lên vệt đỏ hồng nhàn nhạt trên gương mặt trắng nốn.
Paloma đỏ mặt.
Toàn bộ thầy trò khiếp sợ.
Hoth ở bên cạnh lẩm bẩm: "Thiếu nữ mà Valhein yêu sâu đậm? Là ai chứ? Có lẽ không phải là bạn học nữ trong trường, nếu hắn yêu thích bạn học nữ thì ta nhất định đã biết rồi."
Nhóm bạn học cùng lớp ở gần đó đều trợn trắng mắt.
Vệt đỏ trên mặt Paloma biến mất, ý cười trên đầu lông mày cũng biến mất.
Dưới đáy hồ màu lam đang chậm rãi kết băng.
Hoth nói cũng có lý, có thể hắn có cô gái khác thì sao?
Không đúng, mình vốn không có quan hệ gì với hắn cải
Hai tay Paloma siết chặt lấy nhau.
Nếu hắn viết nhạc khúc đó cho cô gái khác thì phải ném chiếc nhẫn sức khỏe xuống, dùng chân mình hung hăng giẫm nát!
Paloma bối rối và mâu thuẫn nhìn chằm chằm Valhein.
Rất nhiều quý tộc Athens giống như lơ đãng liếc nhìn về phía Học viện Plato, nhìn Paloma.
Trên khán đài Sparta.
dulius, Commodus và rất nhiều võ sĩ giác đấu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô gái mặc đồ đen ở bên cạnh, Chrismay.
Đôi mắt kim cương hồng của thiếu nữ giống như có thể nhỏ ra nước, gương mặt đỏ bừng. Không phải thây soạn nhạc cho mình chứ?
Nếu như thầy thật sự soạn nhạc ở trước mặt mọi người trong giải thi đấu Pythian này, rốt cuộc mình nên chấp nhận hay từ chối đây?
Nếu thầy là thật lòng thật dạ, vì nghĩ cho mặt mũi của thầy, mình có thể nhận lấy, chỉ là không dễ giải thích với bên gia tộc...
Có điều nghe nói người thầy thích chính là chị gái Paloma, hẳn là viết nhạc khúc cho chị ấy.
Có lẽ là không phải cho mình, hẳn là không phải.......
Hai thiếu nữ ôm tâm tư của mình nhìn chằm chằm Valhein bên cây đàn hạc màu vàng.
Chỉ thấy Valhein dùng một tay cầm sách ma pháp, tay kia không ngừng viết viết vẽ vẽ.
Lần này Valhein không che đi.
"Để bọn ta thấy hắn đang viết gì điU"
"Người chủ trì, để bọn ta xem đi!"
Alamo không có cách nào, chỉ có thể khởi động trận pháp ma pháp trên sân thi đấu, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện màn ánh sáng ma pháp thật to, không quản là ở phương hướng nào, tất cả mọi người đều có thể thấy được nội dung trên trang sách ma pháp.
Chỉ thấy trên trang sách có đầy lằn ngang, cứ năm lằn thành một nhóm, giữa cách nhóm có khoảng cách lớn hơn.
Valhein vẽ rất nhiều ký hiệu kỳ quái trên những lằn ngang đó, những ký hiệu này giống như những con nòng nọc nhỏ, có rất nhiều nòng nọc nhỏ nối tiếp nhau.
Phía trước lằn ngang có một số ký tự uốn lượn, giống như lá cờ, cũng giống như một loại nhạc cụ kỳ lạ, còn giống như bóng dáng một thiếu nữ duyên dáng.
Còn có trước vài lần ngang là một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, bên cạnh có hai chấm nhỏ.
Ngoài ra thì còn có rất nhiều ký hiệu quái dị.
Đại đa số người thấy ký hiệu này đều mơ mơ màng màng, nhưng ánh mắt của một số ít người lại tỏa sáng, bởi vì những ký hiệu này tràn ngập nhịp điệu kỳ lạ, nếu như là nhạc phổ thì so với phân nhạc phổ đơn sơ đơn điệu trước kia thì nó càng xinh đẹp hơn, càng hoàn thiện hơn.
Người chủ trì Alamo vốn trâm mặt, thậm chí còn có chút tự trách, nếu trước đó không có thây tế tư đề nghị mời Valhein làm khách quý thì mình cũng đã không mời, cuối cùng dẫn tới Valhein bị tính kế như thế này.
Thế nhưng hiện giờ phát hiện Valhein tựa hồ đã sớm lường được chuyện này, sắc mặt của hắn mới chậm rãi dịu đi. Hắn nói: 'À... ừm, chính là cái ký hiệu lớn ở lối vào khuông nhạc, xem ra hẳn là ký hiệu đại diện cho một nhạc khúc, tuy ta không biết đó là gì nhưng quả thực có chút giống hình dáng của thiếu nữ. Ký hiệu này có thể chính là hóa thân của thiếu nữ mà Valhein yêu sâu đậm. Để chúng ta lẳng lặng chờ xem Valhein có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích hay không.'
Bài hát này không hề dài, Valhein nhanh chóng viết xong, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu tìm kiếm vị trí thầy trò Học viện Plato.
Cuối cùng, ánh mắt Valhein rơi vào trên gương mặt Paloma.
Hàng triệu người men theo ánh mắt Valhein nhìn lại nhưng bọn họ không phát hiện được Valhein đang nhìn cái gì.
Valhein mỉm cười.
Băng tuyết trong con ngươi xanh thẳm của thiếu nữ nháy mắt tan chảy, trong mắt nàng, vạn hoa tung bay, trời đất đây nắng.
Như ngày đó ở đỉnh núi có gốc cây khổng lồ, thế giới hoa bay.
Sau đó Valhein mở sách ma pháp ra đặt dưới chân, bắt đầu thử âm, cũng gảy thử vài giai điệu ngắn ngủi.
Vài giai điệu vừa vang lên, rất nhiều người hiểu âm nhạc đều biến đổi sắc mặt.
Andrea đột nhiên siết chặt nắm tay.
Cuối cùng, Valhein mỉm cười nói: "Ta chuẩn bị xong rồi."
Trọng tài ở bên cạnh gật đầu, đang định mở miệng thì chỉ thấy người chủ trì Alamo đã dùng hai tay mình để nâng sách ma pháp của Valhein, cũng để nhạc phổ hướng về phía Valhein.
"Ngươi chính là người đầu tiên sáng tạo ra khuông nhạc, mà ta là người đầu tiên câm nhạc phổ." Alamo nói.
Hai người mỉm cười, Valhein nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hai tay chạm vào dây đàn.
Sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, Valhein cũng bắt đầu gảy đàn hạc.
Ngón tay linh hoạt uyển chuyển bay lượn trên dây đàn.
Âm nhạc vang lên, toàn trường vắng lặng.
Tiếng đàn duyên dáng giống như dòng suối mùa hè chậm rãi chảy xuôi bên tai mỗi người.
Dòng nước suối kia tựa hồ đang kể một câu chuyện, trong chuyện xưa đó thiếu niên và thiếu nữ lần đầu tiên gặp nhau.
Paloma chậm rãi nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy bầu trời trong xanh và những ngọn núi nối tiếp không dứt, trên sườn núi phủ đầy cỏ xanh như tấm nệm, Valhein ôm thiếu nữ chậm rãi tiến tới trước.