Chương 879: Gửi Paloma (2)
Chương 879: Gửi Paloma (2)Chương 879: Gửi Paloma (2)
Gió nhẹ thổi qua, cỏ mịn nhộn nhạo, thiếu niên và thiếu nữ giống như trung tâm của thế giới.
Tiếp đó, khúc nhạc thong thả trở nên trôi chảy.
Giống như hai người thoát khỏi sự ngăn cách vốn có, mở rộng cửa lòng mình trên sườn núi, trò chuyện giao lưu.
Sau đó khúc nhạc trở nên vui vẻ hơn.
Khóe miệng Paloma nhịn không được nhếch lên.
Ngay lúc Paloma đang hồi tưởng lại thời gian tốt đẹp thì khúc nhạc trở nên sục sôi.
Paloma vẫn nhắm mắt như cũ, nhưng con ngươi hơi chấn động, trên mặt hiện lên vệt ửng đỏ.
Lúc ban đầu nàng cảm thấy âm thanh hùng dũng này giống như khi hai người cùng kê vai chiến đấu, nhưng lại nghe ra được, ngoại trừ chiến đấu thì trong khúc nhạc còn ẩn chứa tình cảm dạt dào, đó không phải chiến đấu, lại càng giống như sự can đảm của Valhein, nhiệt tình của Valhein.
Valhein đang thổ lộ.
Thời gian dần trôi qua, khúc nhạc dũng mãnh hạ thấp, khôi phục nhịp điệu du dương nhẹ nhàng.
Giờ phút này, trước mắt Paloma hiện lên hình ảnh sau cùng ở trên Núi Người Khổng Lồ.
Hoa bay đầy trời, không người nào có thể chạm vào, chỉ có mình nàng có thể hứng được một cánh hoa, mãi mãi nằm trong lòng bàn tay.
Paloma mỉm cười ngọt ngào.
Cười cười, nghe thấy phần nhạc cuối cùng, Paloma ngượng ngùng cúi đầu.
Bởi vì, khúc cuối của khúc nhạc đặc biệt êm dịu, như sương như cát, như hai người nhỏ giọng thì thâm.
Như người tình.
Ở trước hoa, ở dưới ánh trăng.
Âm nhạc trong lòng Paloma đã tương liên với Núi Người Khổng Lồ.
Những người tinh thông nhạc khúc thì nghe ra được, lúc vui vẻ ban đầu giống như một cặp đôi yêu nhau gặp nhau, quen biết nhau, thân thiết, sau đó thiếu niên mở rộng cửa lòng cố dồn hết can đảm thổ lộ, sau đó là thiếu nữ ngại ngùng đồng ý, cuối cùng hai người cùng nắm tay nhau ở dưới ánh trăng, chậm rãi bước đi. Cuối cùng, ngón tay Valhein chậm rãi rời khỏi sợi dây đàn đang run run.
Tiếng đàn ngừng lại.
Toàn trường im lặng.
Rất nhiều người vẫn còn nhắm mắt, mãi rong chơi trong đại dương âm nhạc huyền diệu.
Người chủ trì Alamo đưa sách ma pháp cho Valhein, lộ ra sự yêu thích khó có thể diễn tả bằng lời, cố gắng vỗ tay.
Lúc này nhóm người mới giống như từ trong mộng tỉnh lại.
Xôn xao...
Toàn trường võ tay, âm thanh vọt tới tận trời.
Tuy phần lớn người nghe không hiểu nhưng lại có thể nghe ra khúc nhạc này êm tai hơn hẳn những khúc nhạc bình thường.
Nhóm giám khảo, nhạc công, nhà bình luận và người am hiểu âm nhạc đều khó tin nhìn Valhein.
Trình độ và cảnh giới của nhạc khúc này đã hoàn toàn vượt qua Andrea, thậm chí vượt qua bất cứ nhạc sĩ nào trong lịch sử.
Bởi vì nhạc khúc này có một loại sức mạnh nhẹ nhàng nhưng lại có thể liên thông với tâm linh mỗi người, cả nhạc khúc sâu sắc tươi mát, giống như tiếng hót vang bên tai, giống như tiếng thì thâm của tự nhiên.
Sự kiềm chế trong biên soạn và biểu diễn cho phép trí tưởng tượng và điều tốt đẹp được cất cánh.
Nhạc khúc phản ngược lại bản chất này là một loại cảnh giới chí cao.
"Khó có thể tin... khó có thể tin..." Alamo ngơ ngác nhìn Valhein, mừng rỡ như điên.
Apollo cũng là Thần Âm Nhạc, hiện giờ trên giải thi đấu Pythian này lại xuất hiện một nhạc khúc mới tinh như thế này, đây là chuyện vinh diệu đến cỡ nào chứ?
Này tuyệt đối là chuyện có thể lấy lòng Apollo hơn bất cứ ghi chép thế giới nào.
Valhein câm sách lên, ở trên cùng của nhạc phổ viết tên của nhạc khúc.
[Gửi Palomal
Màn hình ánh sáng ở trên bầu trời vẫn còn.
Mỗi người đều thấy rõ hàng chữ đó.
Paloma ngẩng đầu nhìn màn hình ánh sáng, hai mắt lóe sáng, gương mặt ửng đỏ, khóe môi nhếch lên.
Ở các khu khán đài vang lên tiếng kinh hô không ngừng. “Trời ạ, ai là Paloma vậy?"
"Nàng có lẽ là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này."
"Chỉ cần Valhein chịu đổi tên trên nhạc phổ thành tên ta, ta đồng ý làm tất cả! Mặc dù ta là đàn ông!"
"Thổ lộ ở đại hội Pythian, chuyện này hẳn là sẽ kinh động tới Thần Tình Yêu đi?"
"Ta thật muốn cầu nguyện với Thần Tình Yêu Cupid, để ngài ấy bắn ra mũi tên tình yêu cho Valhein và Paloma.'
Thấy phản ứng của mọi người, Valhein thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nên cám ơn khúc nhạc của Vua Âm Nhạc Beethoven đã quá nổi tiếng, nổi tiếng đến độ có rất nhiều người dùng nhạc cụ khác nhau để biểu diễn, cũng nhờ hắn từng nghe qua phần biểu diễn [Gửi Alice] bằng đàn hạc, có ấn tượng rất sâu sắc nên khi Andrea đưa ra đề nghị cuộc chiến giành quán quân âm nhạc, hắn đã bắt đầu suy ngẫm.
Mặc dù hắn không am hiểu những khúc đàn hạc kinh điển khác, nhưng giai điệu này đã từng nghe rất nhiều lần, nếu như có được năng lực của Andrea, cho dù không thể tái hiện hoàn mỹ danh khúc này thì cũng có thể siêu việt tất cả những nhạc khúc hiện giờ.
Dù sao thì nhạc khúc đã vượt lên mấy nghìn năm, hơn nữa còn là vững chắc cả nghìn năm không suy suyễn.
Chỉ có điều không ngờ tới có Andrea làm thần trợ công, sau khi có được ký ức hoàn mỹ và nhiều thiên phú mạnh mẽ khác lại có thể trực tiếp nhớ lại nhạc phổ mình chỉ từng nhìn Sơ qua.
Sắc mặt Andrea tái nhợt, nắm tay siết chặt.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Euckeno ở trong một góc bí ẩn.
Vị gia tộc Bán Thần kia thế mà lại không ngôi trên khán đài khách quý.
Euckeno mỉm cười với Andrea, sau đó nhìn vê phía giám khảo.
Andrea nhìn sang, liên hiểu được.
Có vài vị giám khảo trước đó tựa hồ say đắm trong âm nhạc, có người vui vẻ mỉm cười, nhưng có nhiều người lại trâm mặt hoặc là không lộ ra biểu cảm.
Andrea thâm thở phào nhẹ nhõm, một lân nữa khôi phục nụ cười, nhìn về phía Valhein đang tràn đầy tự tin.
Ánh mắt của Valhein giống như lơ đãng xẹt qua ban giám khảo.
Alamo chỉ nhạc phổ nói: "Đừng quên ký tên ở dưới nhạc phổ."
Valhein gật đầu, viết xuống một cái tên.
Apollo. Nhóm giám khảo tỏ vẻ bình tĩnh hoặc tỉnh táo lập tức thay đổi sắc mặt.
Valhein nói: "Nhạc khúc này tuy tới từ trong đầu ta nhưng ta không cho rằng nó là của ta, bởi vì trình độ của nhạc khúc này đã vượt qua tất cả những nhạc khúc mà ta từng nghe qua. Ta cho rằng Thần Mặt Trời vĩ đại, Thần Âm Nhạc Apollo đã dẫn dắt ta, ban cho ta linh cảm. Vì thế Apollo vĩ đại mới là chủ nhân của nhạc khúc này."