Chương 880: Chữ ký của Thân
Chương 880: Chữ ký của ThânChương 880: Chữ ký của Thân
'Ngươi... Alamo sợ ngây người.
Khán giả nhìn màn hình ánh sáng cũng sợ ngây người.
Tất cả mọi người đều bị hành động vuốt mông ngựa trắng trợn của Valhein dọa sửng sốt.
Quá trực tiếp, quá thô bạo.
Nhưng mà, Chúng Thần thích!
"Ta sẽ dùng cuộn da dê mới sao chép lại một bản, hiến cho điện Thần Mặt Trời."
Valhein nói xong thì liền lấy ra cuộn da dê, sao chép cả nhạc phổ hoàn chỉnh, viết [Gửi Palomal ở phía trên và ghi [Apollo] ở phía dưới.
Andrea lại một lân nữa nhìn Euckeno trên khán đài.
Nụ cười trên mặt Euckeno biến mất, hai mắt trống rỗng, hai tay run rẩy.
Andrea lại một lân nữa nhìn về phía ban giám khảo.
Có vài vị giám khảo túa mồ hôi đây đầu lén nhìn về phía Euckeno, nhưng không được đáp lại.
Andrea hơi cúi đầu, sau lưng cũng ướt mồ hôi.
Thi đấu âm nhạc không giống với các môn thi khác, những môn khác đều dựa vào thực lực, có tiêu chuẩn khá chính xác.
Mà phần thi âm nhạc thì đều dựa vào phần chấm điểm của giám khảo.
Chỉ cần giám khảo chuẩn xác chỉ ra vấn đề thì có thể cho số điểm thấp.
Euckeno và Andrea vốn cho rằng tuy Valhein tạm thời có được năng lực nhưng toàn bộ quá trình sẽ có nhiều chỗ không hoàn mỹ, giám khảo hoàn toàn có thể cho điểm thấp, cuối cùng chỉ cần điểm trung bình thấp hơn Andrea một chút cũng không quá đáng.
Thế nhưng Valhein lại quá độc ác.
Trực tiếp viết tên của Thần Mặt Trời.
Nếu là trận thi đấu nhỏ cũng thôi đi, nhưng toàn bộ quá trình của giải thi đấu Pythian đều có Thần Mặt Trời, thậm chí là Chúng Thần chú ý tới.
Valhein hiến một nhạc khúc cao cấp như vậy cho Thần Mặt Trời, ngộ nhỡ cho điểm thấp, Thần Mặt Trời đột nhiên giáng thân ban hoặc thậm chí là thân dụ thì điện thần chắc chắn sẽ bảo vệ uy nghiêm của Thân Mặt Trời, ủng hộ Valhein giành hạng nhất, sau đó tra xét giám khảo.
Kết quả rõ ràng. Nhưng lỡ như có một khả năng cực nhỏ là, Thân Mặt Trời không chú ý thì sao?
Một số ít ban giám khảo nhìn nhau, bắp thịt run rẩy.
Cuối cùng Valhein đưa cuộn da dê cho Alamo.
Alamo cung kính cầm cuộn da dê, tỉ mỉ chăm chú nhìn nhạc phổ, sau đó chỉ ký hiệu quanh co khúc khuỷu ở bên trên.
"Valhein, ký hiệu người thiếu nữ này có ý là gì?"
Valhein nghe có chút mơ hồ, khóa Sol sao lại biến thành ký hiệu thiếu nữ rồi, sức tưởng tượng của người Hy Lạp cổ phong phú đến thế sao?
Valhein nhanh trí nói: "Thực tế thì đây là ký hiệu đơn giản hóa hình tượng thiếu nữ mà ta yêu mến, ký hiệu này cứ gọi là âm phổ cao Paloma đi."
Toàn trường vang lên tiếng hoan hô.
Không chỉ đặt tên cho khúc nhạc, còn được đặt tên cho một ký hiệu quan trọng, nếu như khuông nhạc này được chính thức sử dụng, thiếu nữ thần bí tên là Paloma kia sẽ lưu danh nghìn đời.
Một truyền thuyết tuyệt vời cứ thế được triển khai.
Alamo và khán giả nhìn chằm chằm Valhein.
Valhein quá giỏi trêu ghẹo... không đúng, là quá chân ái.
Đối mặt với chân ái đầy ắp như vậy, sẽ không có thiếu nữ nào từ chối.
Alamo tiếp tục cung kính cầm quyển da dê, xoay người nhìn sang ban giám khảo.
"Các vị giám khảo, xin hãy lân lượt nhận xét và cho điểm."
Alamo nhìn vê phía vị giám khảo cao cấp nhất, Aldrich.
Một nhà nghệ thuật, nhà âm nhạc, nhạc sĩ, người biểu diễn đàn hạc, người biểu diễn thi cầm, người biểu diễn sáo dọc tràn đây màu sắc Truyền Kỳ.
Cũng là một trong số ít người từng giành được quán quân âm nhạc ở năm giải thi đấu lớn.
Địa vị trong giới âm nhạc hiện giờ có thể so với Plato trong giới ma pháp, Aeschylus trong giới hí kịch, Heracles trong giới vận động viên thể dục.
Đánh giá cuối cùng của hắn đưa ra cho Valhein sẽ quyết định hướng đi của tất cả giám khảo sau đó.
Chính là hắn ở trong một trăm điểm tối đa đã cho Kakaur chín mươi mốt điểm, nhưng lại cho Andrea chín mươi ba điểm, kiên định đặt ưu thế cho Andrea.
Valhein nhìn về phía Aldrich. Hắn chính là một trong số những người có vẻ mặt bình tĩnh sau khi Valhein biểu diễn xong.
Chòm râu quai nón bọc hơn phân nửa gương mặt, sống mũi cao chót vót như vách đá nhô ra trên đỉnh núi, hai mắt sâu thắm toát ra khí chất u sầu độc đáo của nhà nghệ thuật.
Trước mặt hắn là một tấm bảng sáp gọng bạc, trên đó là số điểm mà hắn đã viết, chỉ chờ phán quyết cuối cùng sẽ sáng lên.
Aldrich đeo râu ma pháp, than nhẹ.
"Ta phải thừa nhận sức mạnh ma pháp vượt quá tưởng tượng, thế mà lại có thể làm một người không hiểu âm nhạc đột nhiên sáng tạo ra một nhạc khúc tuyệt vời đến như thế, nhận được kỹ thuật đàn cao siêu như thế."
Nụ cười biến mất trên mặt một lượng lớn khán giả, vẻ mặt và giọng điệu của vị giám khảo này tựa hồ không giống với dự đoán.
"Vê phần cuộc chiến giữa cố gắng kiên trì và phương pháp suy ngẫm, ta cho rằng lời của cả hai người đều có lý, không có đúng hay sai. Âm nhạc không chỉ có hai loại âm điệu cao thấp, thế giới không chỉ có hai màu trắng đen, mỗi người chúng ta có lẽ đều có cái nhìn khác nhau, cũng muốn thừa nhận kết quả. Nếu như chúng ta vẫn luôn cho rằng phán đoán của mình là tuyệt đối chính xác, một khi xuất hiện kết quả không như ý thì phẫn nộ, phản đối, mắng nhiếc, hoặc thậm chí là tấn công, như vậy chỉ chứng minh chúng ta đã quá đề cao bản thân."
Rất nhiều người gật nhẹ đầu, không hổ là bậc thây âm nhạc, nói rất công bằng.
Hình như có chút phản bác lời Andrea.
Nhưng vẻ mặt của Andrea rất cung kính, khiêm tốn tiếp thu.
Lời nói của Aldrich xoay chuyển: "Ta thừa nhận nhạc khúc này rất suất sắc, cũng thừa nhận sự cố gắng và suy ngẫm của bạn học Valhein, chỉ có điêu cá nhân ta không thích Valhein dùng vị Thần Âm Nhạc Apollo mà ta cung kính và mến yêu nhất để thổi phồng sự việc. Ngươi có thể nói rằng đây là tác phẩm của ngươi, thậm chí có thể nói cám ơn sức mạnh ma pháp, chờ sau cuộc thi đấu hãy hiến dâng lên cho điện Thần Mặt Trời. Thế nhưng trước khi phần thi đấu kết thúc, ngươi làm ra hành động này thì cá nhân ta không hề đồng ý. Đương nhiên, đây là quyền tự do của ngươi, chỉ là ta không thích mà thôi."