Chương 887: Món quà nhỏ
Chương 887: Món quà nhỏChương 887: Món quà nhỏ
“Cám ơn ngươi, Valhein!"
Nước mắt lóe lên trong mắt Andrea, hắn gỡ râu mép ma phép, xoay người rời đi.
Ở trong lòng khán giả, đó chính là nước mắt cảm động, lại càng có nhiều người hoan hô Andrea và Valhein hơn nữa.
Chỉ có Gerner nhìn Andrea, có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Eugene nhỏ giọng nói: "Ngươi có thấy động tĩnh từ nhẫn không gian của ba người đó không?”
"Thấy rất rõ.' Gerner nói.
"Xem ra Andrea đã giải quyết bằng 'Xin lỗi kiểu Val' trong truyền thuyết." Eugene nói.
"Ta nhớ là trong nhóm quý tộc có một lời đồn, lần đó trong phòng ăn Beauty Of The Giant Dragon, Andrea và vị quý tộc nhỏ kia cũng đã từng phải dùng tiền để xin lỗi kiểu Vai." Gerner nói.
"Ta rất đồng tình với Andrea, thật hy vọng đây là lần cuối cùng." Eugene bùi ngùi nói.
"Chỉ có điều không biết kẻ xui xẻo kế tiếp phải xin lỗi kiểu Val tiếp theo là ai."
"Tuyệt đối không phải là chúng ta!" Eugene nói.
"Đúng vậy, kiên quyết không để Valhein có cơ hội giải thích!" Gerner siết nắm tay phải.
Nhìn Andrea rời đi, Alamo gật nhẹ đầu, bí mật truyền âm nói: "Hắn có nói với ngươi chuyện Trấn Hoa không?”
"Không có, có vấn đề gì không?"
"Xem ra hắn... thôi bỏ đi, ta không phán xét hắn, ngươi chỉ cần nhớ kỹ chuyện này là được. Trấn Hoa không chỉ là nơi trông hoa, nó còn là nơi quý tộc xã giao và nghỉ ngơi. Nếu như ngươi trở thành lãnh chúa thì một số lượng lớn khách hàng sẽ từ bỏ Trấn Hoa. Chuyện này, rất quan trọng."
Valhein gật đầu nói: "Cám ơn ngài nhắc nhở. Không có khách hàng thì thu nhập của Trấn Hoa sẽ giảm sút rất nhiều, hơn nữa quý tộc khác sẽ tới những trấn nhỏ khác của Athens để trông hoa, chậm rãi cướp đi thị trường của Trấn Hoa. Cuối cùng Trấn Hoa sẽ trở thành trấn nhỏ bình thường. Có điều, không có cách nào khác sao?"
"Trừ phi ngươi trở thành quý tộc, hơn nữa phải là quý tộc lớn. Bằng không chuyện mà ngươi phải thừa nhận không chỉ là Trấn Hoa suy sụp, mà còn phải đối mặt với đả kích không ngừng nghỉ. Cuối cùng bọn họ sẽ buộc ngươi phải giao Trấn Hoa ra. Ngươi quá lương thiện, biến thành trấn nhỏ bình thường đã là kết cục tốt đẹp rồi, biến thành đất hoang mới là kết cục bình thường. Ngươi chỉ có một mình, mà bọn họ thì gần như có được toàn bộ sức mạnh của Athens." Alamo nói.
Sắc mặt Valhein đen đi, nhớ tới trấn Grey River, nhớ tới những thôn trấn xung quanh Athens, nói: "Ngài nói không sai, ta có thể bảo vệ tốt chính mình nhưng không có cách nào bảo vệ người của Trấn Hoa. Thậm chí ngay cả người của Trấn Hoa cũng sẽ chống lại ta."
"Ta đề nghị ngươi bán sang tay." Alamo nói.
Valhein suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Ta có cách rồi."
"Ồ? Vậy để ta đưa khế đất cho ngươi."
Alamo cầm lấy khế đất giơ lên cao, lớn tiếng nói: "Chuyện thứ ba chính là trao chiến lợi phẩm cho Valhein. Khế đất Trấn Hoa, lãnh địa có giá trị tám trăm vạn đồng vàng đại bàng!"
Toàn trường khiếp sợ, rất nhiều người biết Trấn Hoa rất giá trị nhưng không ngờ lại đáng tiền đến như thế.
"Valhein, bây giờ ngươi cũng coi như là một vị lãnh chúa, ngươi có gì muốn nói không?" Alamo đưa khế đất cho Valhein.
Valhein nhận lấy khế đất, nhìn một chút rồi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn vê phía Học viện Plato.
"Phần khế đất này sẽ ở trong tay ta một ngày để chứng minh sự thắng lợi của ta. Thế nhưng ngày hôm sau, ta sẽ tặng nó cho thiếu nữ ta yêu tha thiết, bởi vì khoảng thời gian tốt đẹp khi ở bên nàng chính là ngọn nguồn cho linh cảm của ta. Đương nhiên, mọi người đừng hiểu lầm, đây không phải sính lễ, dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ, da mặt lại rất mỏng, tuyệt đối sẽ không nhận sính lễ. Đây chỉ là một món quà nhỏ bình thường mà ta tặng cho nàng mà thôi, là bằng chứng cho tình hữu nghị của đôi ta. Cũng vì nàng thích hoa tươi. Trấn Hoa là một đóa hoa lớn hơn một chút mà ta tặng cho nàng mà thôi."
Toàn trường kinh hô.
Một lãnh địa có giá trị cao như vậy thế mà lại tặng cho người tai
Đột nhiên, toàn trường vang lên tiếng thét chói tai.
"Valhein, lấy ta đi, ta không cần khế đất!"
"Valhein, ta chờ ngươi!"
"Valhein, ngươi chờ tal"
"Valhein, ngươi chính là chông tương lai của tat"
"Thân mấn, chúng ta kết hôn ngay ngày hôm nay đi! Ta có thể đổi tên thành Palomal"
Nam có nữ có.
Toàn trường cười vang, nhóm người đều trêu chọc.
Paloma vốn đang cố gắng che giấu đi sự ngượng ngùng và vui mừng của mình, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thế nhưng khi nghe thấy lời trêu chọc của bọn họ thì không nhịn được nữa, đỏ mặt cúi đâu, không dám nhìn Valhein.
Valhein thật là, lại nói lời như thế ở trước mặt mọi người...
Hoth cũng muốn hôn mê luôn rồi, thậm chí thầy trò toàn trường cũng muốn hôn mê.
Valhein này thật lợi hại!
Đặt tên nhạc phổ thì cao lắm là thuận theo thời thế mà thôi, dù sao thì cũng chẳng phải tốn chi phí gì cả, nhưng lần này trực tiếp tặng Trấn Hoa thì chính là chơi lớn thật sự!
Toàn bộ Hy Lạp này, người dám tặng quà quý trọng như thế không vượt quá mười người.
Đổi lại thành người khác thì có ai mà không động lòng đây?
Cho dù là quý tộc Bán Thần thì lãnh địa cũng là món quà cao cấp.
Mà Trấn Hoa chính là món quà cao cấp nhất.
Phần lớn người ngôi trên khu khách quý cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.
Phần can đảm, khí phách và quyết đoán này đủ để khiếp sợ toàn bộ Hy Lạp.
Nhóm quý tộc kia nhìn nhau.
Người trẻ tuổi bây giờ, ghê gớm quá.
Pollux thở dài nói: "Aiz, thật không muốn để hắn làm em rể ngươi mà, chỉ hy vọng hắn làm em rể của ta. Người này, đúng là lợi hại!"
"Đúng vậy, nếu như hắn đổi tên nhạc khúc kia thành tên của ta, tặng Trấn Hoa cho ta, ta cũng sẽ động lòng, sau đó, cũng không quản tới chuyện em gái ta nữa."
Câu nói của Sisyphus làm đông đảo quý tộc Bán Thần cười to, nhóm cụ già tức giận nhìn cái tên dám làn càn này.
Leonidas dở khóc dở cười nói: "Tên nhóc Valhein này, cược lớn thật đấy."
"Không, đây không phải cược, là cợt nhả!" Sisyphus nói.
Pollux gật mạnh đầu.