Sau khi đại học khai giảng, toàn trường sẽ trở nên đặc biệt náo nhiệt. Sau buổi hội diễn huấn luyện quân sự của năm nhất tuần trước, tất cả sinh viên lần lượt quay về trường, bắt đầu đi học.
Một tuần nói dài cũng không dài lắm, thoắt cái tới thứ sáu. Tuy rằng chương trình đại học thoải mái, cơ mà mọi người vẫn thích cuối tuần.
Tới thứ sáu, Trần Thần xoa cổ, đi bên cạnh Nhan Hàm.
Nhan Hàm thấy dáng vẻ suy sụp bất cứ lúc nào của cô bạn, cô nhịn không được hỏi: “Cậu còn có thể sống sót đi tới nhà tớ không? Nếu cậu ngã xuống, tớ chỉ có thể vứt bỏ cậu ở đây.”
Trần Thần nhịn không được ngáp một cái: “Tối qua ba giờ tớ mới ngủ.”
Nhan Hàm hơi kinh ngạc nhíu mày.
“Xem một bộ phim Mỹ.” Trần Thần lấy tay che miệng, lại ngáp cái nữa.
Lúc chờ xe taxi ở cổng trường, Nhan Hàm đang cúi đầu trả lời WeChat của người đại diện Khưu Qua.
Trần Thần đột nhiên khẽ hô ơ ơ hai tiếng, dùng hơi thở nói: “Cậu xem, đó là Bentley đấy.”
Một chiếc xe màu đen có rèm che đỗ tại ven đường, lúc này người đến người đi tại cổng trường, chiếc xe này hình như đang đợi người.
Nhan Hàm ngẩng đầu tùy ý nhìn thoáng qua.
Nhưng giây tiếp theo cô sửng sốt, bởi vì cô thấy một bóng dáng màu đen đi qua.
Trần Thần càng kích động hơn, bởi vì bóng dáng màu đen đã tới bên chiếc xe.
“Mợ nó, có cảm giác giống như một cảnh trong phim Hàn, cậu ta sắp mở cửa xe…”
Trần Thần lập tức thất thanh hét lên, dù sao cảnh tượng này quả thực rất hiếm thấy, chàng thiếu niên đẹp mắt dáng người cao gầy mảnh khảnh, còn có chiếc xe sang bắt mắt.
Nhan Hàm nhìn màn này hình như đã từng quen biết, cô chớp mắt nhìn.
Mà chàng thiếu niên đồ đen bên kia khi vươn tay mở ra cửa xe, anh còn vô thức ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Cho đến khi con ngươi đen láy của anh dừng lại trên người Nhan Hàm.
Trần Thần nhìn qua hai bên, có chút không xác định nói: “Cậu ta đang nhìn ai, là đang nhìn chúng ta hả?”
Nhưng người bên cạnh xe đã dời tầm mắt, cúi đầu, khom lưng, ngồi vào trong xe.
Chưa tới một lúc, ô tô khởi động, nghênh ngang rời khỏi.
“Không ngờ trường chúng ta còn có người như vậy, nếu bình chọn hot boy trường, tớ tuyệt đối bỏ ba phiếu cho cậu ta.” Trần Thần khẽ thán nói, nhưng vừa nói xong, cô hơi khựng lại, có chút nghi hoặc nói, “Tớ không phải thấy cậu ta ở đâu rồi chứ, sao lại hơi quen mắt nhỉ?”
Bởi vì ban nãy chàng thiếu niên đội mũ trên đầu.
Trong nháy mắt, Trần Thần nhìn sang Nhan Hàm: “Cậu ta không phải là cái người mặt tàn chí kiên kia chứ?”
Nhan Hàm hoàn toàn gục đầu, đáy lòng mang theo áy náy, được rồi, chuyện này phải nói rõ ràng.
Chờ khi lên xe taxi, Nhan Hàm giải thích chuyện hiểu lầm kia, Trần Thần hơi trầm lặng.
Qua hồi lâu, cô bạn rốt cuộc không nhịn được nói: “Cậu hãy nói thật cho tớ nghe, cậu không phải ngay từ đầu đã biết cậu ta không hủy dung chứ?”
Nhan Hàm: “…” Cô không có.
Trần Thần nói: “Cậu không phải ngay từ đầu đã hạ quyết tâm, muốn hủy hoại thanh danh của người, để tiện độc chiếm cậu ta.”
Nhan Hàm: “…” Mẹ nó mình thật không có.
Trần Thần lại nói: “Cậu dám nói cậu thấy cậu ta không đẹp trai.”
Rốt cuộc Nhan Hàm không nói.
*
Lúc Bùi Dĩ Hằng về đến nhà, nhà lớn nhà họ Bùi không có chủ nhân nào khác, dì giúp việc thấy anh trở về, nhiệt tình xắt trái cây và rót nước cho anh, nhưng anh khoát tay, đi thẳng lên lầu.
Dì giúp việc đã làm việc lâu tại nhà họ Bùi, dường như đã quen với anh thế này, dì ta im lặng nhìn anh đi lên.
Cho đến khi bầu trời bên ngoài tối đen, bên ngoài lại có động tĩnh.
Trình Di vào cửa, vừa nhìn thấy dì giúp việc, bà hỏi ngay: “A Hằng về rồi sao?”
Dì ta gật đầu: “Cậu ấy về hồi trưa.”
“Đã ăn cơm chưa?”
Sau khi thấy dì giúp việc lắc đầu, bà lập tức sốt ruột nói: “Sao chị không gọi nó ăn cơm.”
Dì ta bất đắc dĩ cười nói: “Phòng cậu ấy tôi đâu dám tùy tiện gõ cửa.”
“Thôi, tôi đi lên gọi nó.” Trình Di vui vẻ, người bình thường hiếm khi nhìn thấy, hiện giờ dường như hiện ra.
Bà lên lầu gõ cửa, lầu ba là tầng lầu Bùi Dĩ Hằng một mình ở, anh thích một mình im lặng nhất.
Đợi hồi lâu bên trong mới mở cửa ra.
Trình Di nhìn anh, lập tức xin lỗi nói: “Có phải mẹ làm phiền con không? Con đang đánh cờ sao?”
“Không có.” Bùi Dĩ Hằng lắc đầu.
Lúc này Trình Di mới cười nói: “Vậy xuống ăn cơm trước, được không.”
Bùi Dĩ Hằng gật đầu.
Chờ anh xuống dưới lầu, Bùi Khắc Minh đã thay một bộ quần áo thoải mái, nhìn thấy dáng vẻ của vợ mình, ông lập tức nói: “A Hằng cũng không phải con nít, sao em chăm sóc giống như đứa bé vậy.”
“Anh cũng không phải không biết thằng bé.” Trình Di trừng mắt nhìn chồng.
Bùi Khắc Minh biết bà lại có một đống lý do, dù sao chính là luyến tiếc, vì thế ông dứt khoát không nói nữa.
Lúc ăn bữa tối, một nhà ba người cùng nhau dùng cơm, Trình Di hăng hái gắp thức ăn cho Bùi Dĩ Hằng.
Bùi Khắc Minh mới vừa liếc nhìn bà một cái, thấy bà buông xuống bát đũa, nhẹ giọng than phiền: “So với hồi trước thi đấu, cả ngày không gặp mặt, bây giờ nếu muốn đến trường vậy sao không ở tại nhà.”
“Anh cũng không nói gì sao?” Thấy Bùi Khắc Minh cúi đầu, làm như không nghe thấy, Trình Di oán trách nói.
Ngược lại Bùi Dĩ Hằng thấp giọng nói: “Con muốn thử cuộc sống độc lập.”
Lúc này Trình Di mới không nói.
Đợi khi ăn xong bữa tối, Bùi Khắc Minh nhìn anh: “Thầy Bùi, muốn đánh một ván không?”
Lời này là trêu chọc.
Cũng may Bùi Dĩ Hằng gật đầu, Trình Di cũng không nhiều lời, cười nói đi xắt trái cây cho bọn họ.
Lúc hai người ngồi ở hai bên bàn cờ, Bùi Khắc Minh vừa mở ra nắp hộp đựng cờ, chợt nghe được người đối diện không nhanh không chậm nói: “Con nhường bố bốn quân cờ.”
Bùi Khắc Minh là nhân vật ra sao, khi nào thì bị tiểu bối nhìn xuống.
Nhưng con trai nhà mình thốt ra lời này, ông thật sự không thể phản bác, bởi vì bắt đầu từ năm Bùi Dĩ Hằng bảy tuổi, ông hoàn toàn không đánh lại anh. Huống chi hiện tại Bùi Dĩ Hằng là kỳ thủ cửu đẳng.
Cả Trung Quốc, từ khi lập nước đến giờ, chỉ có tổng cộng bốn mươi hai tuyển thủ chuyên nghiệp cửu đẳng.
Huống hồ con trai ông không chỉ là kỳ thủ cửu đẳng.
Anh còn đứng nhất thế giới.
Hai người bắt đầu chơi cờ, chưa được một lúc, Bùi Khắc Minh nói: “Lãnh đạo viện cờ vây lại gọi điện cho bố, bọn họ vẫn hy vọng con quý trọng thời điểm sự nghiệp kỳ thủ đang ở đỉnh cao, đừng lãng phí thời gian.”
“Bố cảm thấy con vào đại học là lãng phí thời gian ư?” Bùi Dĩ Hằng không hề phản bác, thản nhiên hỏi.
Bùi Khắc Minh cười, thằng nhóc này còn vứt vấn đề cho ông.
“Chuyện này phải xem bản thân con, dù sao, cờ vây từng là tất cả của con.” Bùi Khắc Minh nhìn con trai.
Nói không tự hào là giả, cho dù ở phương diện nào, có thể đứng đầu thế giới, đều là một chuyện làm cho bất cứ bậc cha mẹ nào cũng tự hào. Nhưng chính vì sự mong đợi và tự hào này, đã phá hủy rất nhiều thứ.
Thế nên không chỉ có Bùi Dĩ Hằng đang suy nghĩ lại.
Ngay cả Bùi Khắc Minh cũng suy nghĩ, bọn họ làm cha mẹ, đã thật sự làm đủ tốt hay chưa.
Cũng may Bùi Khắc Minh không tiếp tục vấn đề này, ngược lại nhìn anh, ông cười nói: “Trường học thế nào? Con thấy sao, thích không?”
Bùi Dĩ Hằng vươn tay đặt xuống một quân cờ, rốt cuộc gật đầu.
Ai ngờ Bùi Khắc Minh lại lên tiếng hỏi một câu: “Có cô gái nào xinh đẹp không?”
……
Thấy đứa con trai ở đối diện thình lình im lặng, Bùi Khắc Minh ngược lại nở nụ cười, thằng nhóc này thật đúng là không có phong độ hồi trẻ của bố nó.
Ông nói thẳng: “Bố và mẹ con quen nhau hồi đại học, bà ấy là nữ sinh đẹp nhất trường.”
“Cho nên, thằng nhóc con đừng làm bố mất mặt, muốn yêu đương thì phải tìm một cô xinh đẹp nhất trường.”
Ngón tay kẹp quân cờ trắng của Bùi Dĩ Hằng đột nhiên hơi khựng lại.
Đợi khi anh chậm chạp đặt xuống quân cờ, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười rất nhẹ, bởi vì trong đầu anh đột nhiên hiện lên dáng vẻ cô gái cắn ống hút nhìn anh với vẻ mong đợi.
*
Bùi Dĩ Hằng ở lại hai ngày, cho đến tối cuối tuần mới quay về căn hộ của mình.
Trình Di sắp xếp tài xế đưa anh về căn hộ, trước khi đi Trình Di chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh, nói muốn đến căn hộ của anh xem thử. Bùi Dĩ Hằng không từ chối, khiến Trình Di vui vẻ không thôi.
Tài xế đã làm việc lái xe trong nhà mười mấy năm, ông ta biết anh thích im lặng, dọc đường đi không nói gì.
Không ngờ lúc sắp tới dưới lầu căn hộ, tài xế không nhịn được nói: “Phu nhân thích các cậu về nhà.”
Bùi Dĩ Hằng hơi giật mình, lúc này tài xế lái xe đằng trước còn nói thêm: “Hồi trước khi cậu Lễ học ở đại học A, cuối tuần cậu ấy trở về cũng là tôi đi đón. Mỗi lần trước khi tôi đi, phu nhân luôn sẽ gọi điện dặn dò tôi.”
“Thực ra, cậu Hằng cậu cũng vậy, cậu thi đấu xong trở về, lúc tôi đến sân bay đón cậu, phu nhân cũng sẽ tỏ ra đặc biệt vui vẻ.”
“Làm cha mẹ, sao lại không thương đứa con của mình chứ. Haiz, cậu Lễ cậu ấy…”
Bùi Dĩ Hằng vẫn im lặng không lên tiếng, đột nhiên anh cất tiếng nói: “Chú Trương, cháu tới rồi.”
Quả nhiên tới cửa tiểu khu căn hộ.
Bùi Dĩ Hằng không để xe tiếp tục chạy vào, anh bảo lão Trương dừng lại, tự anh đi vào.
Tài xế nhìn thoáng qua sắc mặt anh trong kính, cũng không dám nói gì nữa, dừng xe để anh đi xuống.
Lúc này tiểu khu trông hơi vắng vẻ, đèn đường hai bên nhu hòa chiếu trên mặt đất, bóng cây ngô đồng cành lá vẫn sum xuê, gió nhẹ lướt qua, truyền ra tiếng xoàn xoạt nho nhỏ.
Bùi Dĩ Hằng thong thả đi qua vườn hoa tiểu khu, vào dãy lầu nơi mình ở.
Vừa ra thang máy, anh thấy cửa phòng đối diện mở ra, cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, đang tựa vào cửa nhà cô, rất nghiêm túc nhìn sang đối diện.
Động tĩnh của cửa thang máy kinh động tới cô.
Nhan Hàm không nghĩ tới, lúc cô đang do dự có nên đi làm phiền người ta không thì anh lại từ trong thang máy đi ra.
Bùi Dĩ Hằng chậm rãi đi tới cửa, trước khi vươn tay bấm mật mã, anh xoay người nhìn đối diện, người kia đang nhìn chăm chăm ngón tay anh đang chuẩn bị bấm mật mã, giọng anh điềm tĩnh hỏi: “Có việc gì sao?”
Lông mi Nhan Hàm khẽ run, con ngươi đen trong suốt, nhìn anh hết sức nghiêm túc hỏi: “Có phải cậu đánh cờ rất lợi hại không?”
Vấn đề này…
Chàng trai thực sự nghiêm túc suy nghĩ, nếu anh muốn, anh có thể đánh thắng bất cứ người nào trên thế giới này.
Tuy rằng anh không nói, nhưng Nhan Hàm nhìn thấy sắc mặt anh hình như bằng lòng nghe tiếp, cô nhẹ giọng nói: “Có người hẹn tôi đánh cờ trên mạng, có điều người ta giỏi hơn tôi một chút, tôi có phần không nắm chắc.”
Bùi Dĩ Hằng thản nhiên nhìn cô, tuy rằng ánh mắt và biểu cảm chưa có biến hóa gì, nhưng Nhan Hàm hình như nhìn hiểu ý tứ tiềm ẩn của anh.
Nhan Hàm cũng biết tìm người đánh thay rất không tốt, tầm mắt cô dời sang bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Nếu không phải tôi không muốn nấu ăn cho anh ta, thực ra có thua cũng chẳng sao cả.”
Những lời này thành công lấy được sự chú ý của chàng trai trước mặt.
Bùi Dĩ Hằng khẽ nhíu mày, gương mặt điềm tĩnh dửng dưng vô tình mang theo vẻ không vui, giọng anh hơi trầm xuống vang lên: “Đây là đánh cuộc giữa hai người sao?”
Nhan Hàm mở to mắt, sửng sốt một giây nhìn anh.
Cho đến khi anh cúi người tới gần cô, ngọn đèn ấm áp trên đầu hành lang hơi mỏng manh nhuộm lên khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú của anh, ngay cả mái tóc đen nhánh cũng lan tràn một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Ánh mắt Bùi Dĩ Hằng nhìn cô chằm chằm, mang theo giọng từ tính hỏi lại: “Cô thua, phải nấu cơm cho anh ta ăn?”
“Đúng rồi, anh ta có cấp bậc nghiệp dư,” Nhan Hàm hơi bực bội, “Cố ý nhử tôi, bảo tôi cược với anh ta, chính là muốn thấy tôi bị chê cười.”
Phái nam.
Thái tử gia tuy rằng không hỏi, nhưng dường như quả quyết, đáy lòng nhất thời dâng lên một cảm giác nhỏ bé.
Chàng trai rốt cuộc có động tác, anh đứng thẳng lưng, ánh mắt vẫn nhìn Nhan Hàm chằm chằm: “Cô về nhà hẹn thời gian đi.”
Nhan Hàm chớp mắt, theo bản năng hỏi: “Cậu thì sao?”
Bùi Dĩ Hằng đã xoay người bấm khóa mật mã trên cửa, rắc một tiếng cánh cửa mở ra, anh quay đầu nhìn Nhan Hàm: “Tôi về trước thay quần áo.”
Nhan Hàm nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chàng trai quay đầu nhìn rồi đi qua, cô gái mang theo vẻ mặt “cậu nói rõ ràng đi”, anh rốt cuộc cúi người xuống, tại khoảng cách rất gần nhìn cô, gần đến nỗi Nhan Hàm có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của anh.
Cho đến khi khóe miệng anh nhếch lên một độ cong.
“Sau đó, tôi quay lại giúp cô dạy dỗ anh ta.”
—
Lời tác giả:Thái tử hôm nay cao chới với, dám bảo cô nấu cơm, ha ha…