Thế Giới Đen Trắng, Sắc Màu Của Anh

Chương 14

Buổi tối Nhan Hàm nhận được điện thoại của Chung Tấn, người này tuần trước nói cuối tuần đánh cờ, kết quả biến mất. Nhan Hàm tự nhiên không để trong lòng, không nghĩ tới lúc này anh ta gọi điện cho mình.

Cô vốn làm tổ trên sofa xem bản đề xuất.

Đề tài cổ phong lần trước gây tiếng vang rất tốt, không ít người đều hỏi tới sơn trang kia. Sơn trang nhân cơ hội tuyên truyền một đợt, nghe nói rất nhiều cô gái thích trang phục Hán và cổ phong đều chạy tới bên đó chụp ảnh.

Đình nghỉ chân nơi Nhan Hàm nấu ăn thậm chí trở thành một điểm chụp ảnh cố định.

Khưu Qua cảm thấy đề tài này rất hay, muốn bảo Nhan Hàm nhân cơ hội còn nóng lại quay thêm một kỳ video nữa.

Bên công ty gửi bản kế hoạch cho cô.

Thế nên khi nhận được điện thoại của Chung Tấn, cô còn hơi lờ mờ, cho đến khi đối phương hỏi cô: “Tối nay cậu có thời gian không?”

“Thế nào?” Nhan Hàm điều chỉnh di động sang chế độ rảnh tay, vừa xem kế hoạch vừa trả lời.

Giọng Chung Tấn rất bình tĩnh, hỏi: “Không phải nói hẹn thời gian đánh cờ à, cậu quên rồi sao?”

Tâm tư Nhan Hàm đều đặt vào bản kế hoạch, cô thuận miệng nói: “Ai quên chứ, tôi còn chưa hỏi cậu, tôi tưởng cậu không rảnh.”

Đối phương truyền đến tiếng hừ nhẹ, hiển nhiên hơi bất mãn.

Chung Tấn nói: “Tôi còn tưởng cậu sợ tôi đấy.”

Bàn tay đang lướt di động của Nhan Hàm hơi khựng lại, con người cô tuy rằng không thuộc tính thích tranh luận, nhưng cũng chẳng thích người khác quá kiêu ngạo trước mặt cô.

Đặc biệt lúc trước cô muốn gia nhập nhóm cờ vây, nhóm trưởng Thẩm Tinh Hải không có ý kiến, Chung Tấn ngược lại rất phản đối.

Nói gì cô là sinh viên năm hai, cũng không phải thời điểm nhận người mới, nhóm cờ vây không phải là nơi cô muốn vào là vào, muốn tới thì tới. Tuy rằng sau đó Thẩm Tinh Hải bị thuyết phục bởi hai mươi bộ cờ vây của Nhan Hàm, nhưng Chung Tấn vẫn tỏ ra dáng vẻ rất có ý kiến đối với Nhan Hàm.

Về phần hai mươi bộ cờ vây này, Thẩm Tinh Hải cũng không phải vì bản thân anh ta.

Đoàn thể trong trường nhiều như vậy, có một số nhóm nổi tiếng, số khác thì thê thảm. Cờ vây vốn thuộc loại ít được chú ý, còn vì tính chuyên nghiệp quá mạnh, hiệu quả giải trí không cao, vì thế không nhận được nhiều sự chú ý như trong các đoàn thể khác trong trường.

Bởi vậy nhóm cờ vây luôn nằm trong giai đoạn gắng gượng duy trì.

Rất nhiều đồ vật trong nhóm quá cũ kỹ, có vài bàn cờ sắp hỏng vẫn còn dùng.

Thế nên sau khi Nhan Hàm tìm Thẩm Tinh Hải đề nghị gia nhập nhóm, tài trợ hai mươi bộ cờ vây cho nhóm, Thẩm Tinh Hải lập tức đồng ý.

Giờ đây cô nghe Chung Tấn nói vậy, cười nhạt một tiếng, hờ hững nói: “Cậu không phải kiêu ngạo quá chứ, tôi sợ cậu làm gì hả?”

“Vậy được, buổi tối chúng ta đánh một ván ở mạng cờ vây.” Giọng Chung Tấn rất chắc chắn.

Nhan Hàm: “Ờ.”

Bấy giờ Chung Tấn đang ngồi trên ghế trong ký túc trường, nhìn ngoài cửa sổ, rõ ràng giọng cô xuyên qua sóng điện từ truyền đến, nhưng vẫn khiến anh ta liếm môi dưới.

Rốt cuộc Chung Tấn dường như hạ quyết tâm nói: “Có điều nếu lần này thua, cậu nấu một bữa cơm cho tôi ăn.”

Nhan Hàm trừng to mắt: “Dựa vào gì hả?”

“Nếu tôi thua, tôi đồng ý với một yêu cầu của cậu, bất cứ yêu cầu gì.” Chung Tấn dường như đặc biệt khiêu khích cô mà tự đắc, “Không phải cậu mạnh miệng nói rất lợi hại à, lúc này lại đầu hàng.”

Nhan Hàm cười lạnh một tiếng, khiêu khích tôi à, tôi không thèm hơn thua với cậu.

Nhưng cô chưa đáp lại, Chung Tấn bên kia lại nói: “Thôi đi, với trình độ của cậu, có vẻ tôi đang bắt nạt cậu.”

Nhan Hàm: “…”

Được lắm.

Biết rõ người này đang khiêu khích cô, nhưng Nhan Hàm không muốn thấy có một số người quá kiêu ngạo, cô từ sofa trở người dậy, không chút do dự nói: “Đánh thì đánh, để tôi làm xong việc đã, chúng ta muộn chút hẵng đánh cờ.”

Đợi hai bên đều cúp máy, Thẩm Tinh Hải bên này phơi quần áo ở ban công trở vào, thấy Chung Tấn cầm di động, anh ta nhịn không được ghé sát hỏi: “Cậu rốt cuộc hạ quyết tâm rồi ư?”

Chung Tấn nhấc mí mắt nhìn anh ta: “Hạ quyết tâm cái gì?”

“Thổ lộ ấy,” Thẩm Tinh Hải thực sự rất vất vả mới nhịn xuống, không ra sức lắc vai Chung Tấn, “Nếu cậu không thổ lộ, nói không chừng ngày nào đó người ta có bạn trai rồi. Đến lúc đó có cậu khóc thôi.”

“Thối lắm.” Chung Tấn xoa nhẹ dưới mi mắt, nổi giận nói.

Những lời này không biết là mắng Thẩm Tinh Hải bảo anh ta thổ lộ, hay là đang mắng Thẩm Tinh Hải miệng quạ đen nói Nhan Hàm sắp có bạn trai.

Nhưng sau khi đặt di động xuống, Chung Tấn xoa cằm.

Cuối cùng, cũng bước tới một bước có phải không.

*

Khoảnh khắc chuông cửa vang lên, Nhan Hàm chạy tới mở cửa, cô không ngờ Bùi Dĩ Hằng lại tốt vậy, giúp cô đánh ván cờ này.

Thực ra đánh thua cũng chẳng sao, chỉ là trước đó sau khi cúp điện thoại của Chung Tấn, cô càng nghĩ càng thấy không vui cho lắm. Dựa vào gì cô thua phải chấp nhận sự trừng phạt nấu ăn cho anh ta.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô nghĩ tới nhờ Bùi Dĩ Hằng đánh thay cô.

Ban đầu cô cũng muốn chút thể diện, đứng ở cửa suy nghĩ hồi lâu, chưa đi qua gõ cửa.

Không ngờ người ta ngược lại từ thang máy đi ra.

Giờ đây cô mở cửa ra, chàng trai đứng ở cửa quả thật thay một bộ quần áo khác, áo thun trắng rộng rãi còn có quần thể thao màu đen, dáng vẻ thoải mái lại nhàn hạ.

Bùi Dĩ Hằng đứng ở cửa, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khi anh nhìn thấy cô gái đứng bên trong, cô ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh cười.

Anh ngẩn ra, nụ cười rạng rỡ này, thoáng cái chạm tới đây.

Có cảm giác đánh thẳng vào trái tim.

“Mau vào.” Cô gái mặc đồ thể thao màu hồng nhạt mau chóng mở rộng cánh cửa.

Bùi Dĩ Hằng một tay đút trong túi quần, tay kia bất giác sờ chóp mũi của mình.

Nhan Hàm đã đặt máy tính trên bàn ăn, vừa rồi cô gửi tin nhắn cho Chung Tấn, hẹn mười lăm phút sau bắt đầu.

Vì để Bùi Dĩ Hằng tập trung, sau khi anh ngồi xuống, Nhan Hàm ngồi xổm trên ghế đối diện anh, hai tay nắm thành quyền tì cằm, nghiêm túc nói: “Người này là nhóm phó của nhóm cờ vây, tuy rằng anh ta là nhóm phó nhưng sức cờ còn mạnh hơn cả nhóm trưởng. Năm ngoái anh ta là quán quân của giải sinh viên cờ vây toàn quốc.”

“Đúng rồi, anh ta còn là nghiệp dư lục cấp, rất mạnh đấy.”

Thực ra nói đến điểm này, Nhan Hàm vẫn rất hâm mộ, bởi vì hiện tại ngay cả cấp bậc nghiệp dư cô cũng không có.

Bùi Dĩ Hằng ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ thán phục của cô, hóa ra ở trong mắt cô nghiệp dư lục cấp đã rất mạnh rồi.

À, vậy chuyên nghiệp cửu đẳng thì sao?

Chưa đến một lúc, di động của Nhan Hàm vang lên, là Chung Tấn gửi tới, anh ta ở trên mạng cờ vây gửi đề nghị mời thi đấu, bảo Nhan Hàm chấp nhận.

Nhan Hàm liền nói với Bùi Dĩ Hằng: “Anh ta mời thi đấu rồi, cậu thấy chưa?”

Bùi Dĩ Hằng nhìn người ở đối diện, lắc đầu: “Không có, cô qua đây xem đi.”

Nhan Hàm thấy hơi lạ, nhưng vẫn đứng dậy đi qua, ngồi trên ghế bên cạnh Bùi Dĩ Hằng. Cô vươn tay cầm chuột, tìm lời mời thi đấu, quả nhiên Chung Tấn đã gửi qua ban nãy.

Cô cười an ủi Bùi Dĩ Hằng nói: “Không có gì, khẳng định ban nãy cậu không để ý. Để tôi mời thi đấu được rồi.”

Ngay sau đó, ván cờ được bắt đầu.

Nhan Hàm thấy chàng trai mau chóng tiến vào trạng thái, ánh mắt anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trên màn hình to như vậy, quân cờ đen trắng lần lượt lấp trên bàn cờ.

Cô vốn muốn hỏi Bùi Dĩ Hằng muốn uống nước hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô đột nhiên không muốn quấy rầy bức tranh tĩnh lặng này.

Chẳng qua người chơi cờ, đặc biệt là người có sức cờ không tính quá cao, nhưng lại cảm thấy rằng mình cũng không tệ cho lắm, dường như luôn thích chỉ điểm này nọ.

Mà không may, Nhan Hàm chính là người như vậy.

Cô ở bên cạnh im lặng nhìn một lát, thật sự không nhịn được, cô bèn nhích ghế sang bên cạnh một tí, chỉ trên màn hình: “Tôi thấy nước này nên đặt ở vị trí này.”

Bùi Dĩ Hằng ngước mắt nhìn thoáng qua, vị trí cô chỉ vào.

Ặc…

Nhan Hàm không nghĩ nhiều lắm, cô chỉ cảm thấy chuyện này đáng lẽ là của mình, cô mời người ta đến giúp, cũng không thể cuối cùng giao hết cho người ta, bản thân chẳng đưa ra chút sức nào.

Nhưng sau khi cô nói xong, trong bầu không khí xuất hiện một mảnh yên lặng.

Lúc này dưới ngọn đèn, cô quay đầu nhìn Bùi Dĩ Hằng, giọng điệu trở nên hơi do dự hỏi: “Đánh ở đây không được sao?”

Khi nói xong câu này, đôi mắt kia của cô dường như trời sinh mang theo một lớp hơi nước, vô thức chớp chớp  nhìn về phía anh.

Bùi Dĩ Hằng trầm ngâm, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Đánh chỗ này, cũng có thể.”

“Đúng không, không tệ ha.” Nhan Hàm hiển nhiên đã đem từ “có thể” của anh coi là lời tán thưởng đối với mình, thực ra cô học cờ vây lâu như vậy, ít nhiều vẫn có chút tiến bộ.

Nhưng khi Bùi Dĩ Hằng đánh xuống nước cờ đó, Chung Tấn ở bên kia rốt cuộc lấy lại tinh thần.

Bởi vì từ lúc khai cuộc, anh ta liền cảm thấy người bên kia khác biệt. Tuy rằng một ván cờ vây cần rất nhiều thời gian, nhưng từ khi khai cuộc, có thể nhận ra được sức cờ của một người.

Người bên kia cho anh ta cảm giác sâu không lường được.

Càng đánh càng có loại cảm giác này, anh ta thậm chí đã nghi ngờ, người đánh cờ với anh ta căn bản không phải Nhan Hàm.

Nhưng khi nước cờ kia xuất hiện, đáy lòng Chung Tấn ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, anh ta đã nói Nhan Hàm không có khả năng có sức cờ như vậy, mấy nước cờ trước, anh ta đoán là Nhan Hàm xem trận thi đấu của danh nhân nào đó bắt chước đánh ra.

Mà nước cờ kia lại phơi bày trình độ của cô.

Nước cờ tệ hại.

Nhan Hàm tựa như được cổ vũ, lại kéo ghế sang bên này thêm tí nữa, cô hơi cận thị, không tính quá nghiêm trọng, nhưng cách khá xa cũng có chút không thấy rõ lắm.

Cô chuyên tâm nhìn màn hình, chẳng hề nhận ra mình đã dựa quá gần.

Mùa hè, bọn họ đều mặc áo ngắn tay.

Bùi Dĩ Hằng nhẹ nhàng nhấp chuột, lúc này mới cảm thấy sự ấm áp ở khuỷu tay, đợi khi anh cụp mắt xuống, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh kia đang dính sát cánh tay anh.

“Lần này đánh ở đây, cậu thấy được không?”

Giọng nói êm dịu của cô gái vang lên, bởi vì ngữ khí không xác định, mang theo vẻ rụt rè.

Như là đang trưng cầu sự đồng ý của anh.

“Được.” Bùi Dĩ Hằng quay đầu, chẳng hề do dự đánh vào chỗ Nhan Hàm chỉ.

Mà ở bên kia, Chung Tấn ngồi trong phòng ký túc, khi nhìn thấy nước cờ kia, anh ta tức giận đến suýt nữa giậm chân, chỉ vào máy tính hung hăng mắng: “Đánh nước này đùa giỡn gì hả, cô ấy cứ như vậy, đi được mấy nước cờ tốt, rồi bị một nước cờ phá hoại.”

Thẩm Tinh Hải bên cạnh biết anh ta đang đánh cờ với Nhan Hàm, còn khuyên nhủ: “Cậu cũng không mong chờ tìm một nữ kỳ thủ làm vợ, cho dù cô ấy chơi tệ, cậu nhẫn nhịn là được rồi.”

“Nếu như là cái khác thì không tính, cậu xem bố cục của cô ấy, trước đó luôn dồn ép tôi, rồi lâu lâu đánh ra một nước tệ hại, phá hủy thế cục tốt trước đó.”

Thẩm Tinh Hải nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, nhịn không được thở dài một hơi.

Nhưng khiến Chung Tấn không thể ngờ là, phía bên kia tuy rằng ngẫu nhiên thật sự đánh xuống một nước cờ tệ, nhưng tình hình vẫn tốt hơn anh ta.

Một tiếng sau, anh ta nhận thua.

Nhan Hàm vẫn nhìn chằm chằm màn hình, nhìn dấu hiệu thắng lợi trên đó.

Cô như là muốn xác nhận thêm lần nữa, lại tiến gần về phía trước, cho đến khi thấy được mình thực sự chiến thắng rồi.

Thế là cô hưng phấn quay đầu lại, giương lên cánh môi mịn màng, nhịn không được nói: “Chúng ta thắng rồi đó.”

Từ “chúng ta” này dùng rất tài tình.

Giống như góp phần vào chiến thắng này còn có một nửa kia của cô.

Bùi Dĩ Hằng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rạng rỡ tựa như đóa hoa hướng dương, rầu rĩ gom góp dưới đáy lòng anh trước đó trở thành hư không, tâm tình cũng thoải mái theo.

Anh thấp giọng nói: “Vui như vậy sao?”

“Đương nhiên,” Nhan Hàm gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói, “Thua rồi tôi phải nấu ăn cho anh ta, tôi không muốn đâu.”

Bùi Dĩ Hằng ngồi trên ghế, dáng dấp thảnh thơi tựa vào lưng ghế, khuôn mặt anh tuấn hơi lạnh lùng, nhìn thẳng sang đây, ánh mắt như khóa chặt Nhan Hàm.

Bởi vì anh nhớ tới món giò heo tỏa hương khắp phía kia, còn có cô bưng lên hỏi anh có muốn ăn không.

Chàng trai đột nhiên trầm lặng, sau một lúc lâu, cổ họng anh phát ra tiếng cười trầm lắng.

“Vậy nên, cô sẵn lòng nấu ăn cho tôi à.”



Lời tác giả:

Nhan lão đại: đánh ở đây được chứ?

Thái tử: được.

Nhan lão đại tiếp tục: vậy chỗ này, chỗ kia còn ở đây thì sao?

Thái tử: đều được, chỗ vợ chỉ đều là nước cờ hay.

Chung Tấn rốt cuộc không nhịn được nữa, cút, tôi không đánh nữa.

Thật vất vả viết ra một nam hai, anh ta còn bị người ta khoe khoang, thảm đến mức mẹ ruột của thái tử là tôi đây cũng đau lòng cho anh ta.

Thái tử chương này tiếp tục ngầu, bây giờ đã bắt đầu biết cưng chiều vợ rồi, nhưng mà nguyên tắc đạo đức của kỳ thủ chuyên nghiệp của cậu đâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment