Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 147

Chiếc xe buýt gầm rú trong đêm tối, âm thanh này vào những ngày bình thường hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng trong màn đêm tĩnh lặng lại trở nên chói tai vô cùng. Cố Ninh nhìn thấy những tang thi gần xe buýt đều bị âm thanh làm kinh động, chậm rãi di chuyển về phía này.

Cố Ninh đạp mạnh chân ga, chiếc xe gầm lên lao vút đi.

Có thể cảm nhận rõ ràng bánh xe chèn lên những xác chết nằm rải rác trên đường, cảm giác nhấp nhô khi xe cán qua, âm thanh hộp sọ bị bánh xe nghiền nát vang lên, hay những tiếng lép nhép ghê rợn khi bánh xe lăn qua nội tạng… Cố Ninh mím chặt môi, ánh mắt tập trung cao độ vào con đường phía trước, hai tay giữ chặt vô lăng mà không hề run rẩy.

Bịch! Bịch! Bịch! Không ngừng nghỉ, những âm thanh va chạm nặng nề vang lên liên tiếp, khiến người trong xe nín thở căng thẳng. Mọi người đều hiểu, mỗi tiếng va chạm là một con tang thi bị đâm phải.

Chiếc xe buýt như một mũi tên lao đi, đâm ngã từng con tang thi chắn trước mặt. Mặt đường gồ ghề, nhưng Cố Ninh điều khiển xe rất vững vàng.

Ngay lúc này, chiếc xe bất ngờ phanh gấp và dừng lại.

Một đứa trẻ không kìm được hét lên, nhưng lập tức bị người lớn bên cạnh dỗ dành.

Trang Trần hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cố Ninh vừa nhanh chóng xoay vô lăng, lùi xe lại vừa nói: “Phía trước bị tang thi chặn kín rồi, phải đổi đường, ngồi vững vào!”

Nói xong, cô đột ngột lùi xe, sau đó lập tức lao thẳng lên bãi cỏ ven đường. Mặt đất mềm cộng với địa hình dốc khiến xe chao đảo làm người trong xe hoảng sợ. Đám tang thi chắn ngang đường phía trước bị tiếng động thu hút, tất cả đều ùn ùn đuổi theo. Cố Ninh xoay vô lăng thật mạnh, rồi tăng tốc lao ra khỏi bãi cỏ, hướng về con đường giữa hai tòa nhà phía trước!

Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh rít chói tai, tốc độ xe không ngừng tăng lên. Người trong xe bấu chặt bất cứ thứ gì có thể cố định cơ thể mình, cửa kính toàn một màu đỏ lòm máu me, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh lửa lập lòe bên ngoài.

“Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?” Trong bóng tối, giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên, tràn ngập nỗi sợ hãi.

Dù trong lòng cũng đầy sợ hãi, người mẹ trẻ tuổi vẫn kiên nhẫn an ủi: “Không đâu, mẹ sẽ bảo vệ con—”

Đúng lúc này! Gần như ngay khi cô ấy dứt lời, cửa kính xe bên cạnh cô đột ngột “choang” một tiếng vỡ tan!

Kèm theo tiếng hét thất thanh, một xúc tu nhớp nháp từ bên ngoài vụt vào, bám chặt vào lưng người mẹ đang theo bản năng che chở đứa con. Trước ánh mắt kinh hoàng của đứa trẻ, cánh tay người mẹ theo phản xạ buông lỏng, và trong tiếng gào thét hoảng loạn của đứa trẻ, người mẹ tuyệt vọng bị xúc tu kéo ra ngoài cửa sổ!

Ngay trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, một dây leo bỗng nhiên mọc nhanh từ dưới chân Cố Ninh—

Nó vọt ra ngoài cửa sổ xe!

Người mẹ bị kéo ra ngoài, tận mắt nhìn thấy chiếc xe buýt tiếp tục lao về phía trước. Cô khó nhọc quay đầu, nhờ ánh lửa gần đó, cô thấy một con thây ma biến dị khổng lồ với cơ thể như một khối thịt, toàn thân mọc đầy xúc tu, đang há cái miệng rộng ngoác chờ sẵn.

Cô ngừng giãy giụa vô ích, tay chân mềm nhũn, tuyệt vọng nhắm mắt lại…

Nhưng đúng lúc này, cô cảm nhận được một thứ gì đó lạnh lẽo quấn lấy đôi chân mình—

Cô giật mình mở mắt, thấy một sợi dây leo xanh to khỏe đã quấn chặt lấy chân cô, nhanh chóng cuộn lấy cả phần dưới đầu gối! Đầu kia của dây leo vẫn đang nối với cửa sổ vỡ của chiếc xe buýt phía trước.

Dây leo căng ra! Nó bắt đầu kéo cô về phía xe buýt.

Nhưng xúc tu bám sau lưng cô lại bám chặt không buông, dù dây leo kéo mạnh đến đâu, phần đĩa hút của xúc tu vẫn gắn chặt vào lưng cô, không hề có dấu hiệu thả ra.

Một con dao găm bất ngờ từ cửa sổ xe bay ra, phóng thẳng về phía cô—

Phập!

Lưỡi dao cắm chính xác vào phần giữa của xúc tu, chất dịch trắng b.ắn ra từ vết cắt, nhưng xúc tu vẫn chưa đứt lìa. Dây leo tiếp tục kéo mạnh hơn, vết cắt trên xúc tu ngày càng to ra, sắp đứt lìa…

Nhưng… Bốp!

Một xúc tu khác quất tới, dán chặt vào sau đầu người phụ nữ!

Cùng lúc, hàng chục xúc tu khác bắt đầu điên cuồng vung vẩy, liên tục giáng xuống cửa sổ xe!

Tiếng kính vỡ liên tiếp vang lên!

Người trong xe hoảng loạn hét lên trong bóng tối!

Trang Trần lớn tiếng quát: “Đừng đứng lên! Tất cả nằm rạp xuống! Chui xuống dưới ghế ngồi!”

Những con người hoang mang như tìm được điểm tựa, tất cả đều chui xuống gầm ghế. Những người đứng ở lối đi cũng nằm xuống chồng lên nhau.

Sau khi phá vỡ cửa kính, những chiếc xúc tu quét vào trong xe, lắc lư như những nhánh tảo dưới nước, mò mẫm tìm kiếm con mồi.

“Trang Thần! Cô lái xe đi!”

Cố Ninh bật đèn pha phía trước và toàn bộ đèn trong khoang xe, khiến bóng tối bên trong lập tức sáng rực, Trang Thần cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí lái.

Cố Ninh rút con dao gắn bên ống quần, xoay cổ tay, lưỡi dao sắc bén bật ra. Nắm chặt chuôi dao bằng cả hai tay, cô đạp lên ghế, vung dao chém thẳng vào cái xúc tu đang quất mạnh về phía mình!

“Phập!”

Lưỡi dao đâm thẳng vào chính giữa đám giác hút, rồi xoẹt một tiếng, lưỡi dao tiến sâu vào bên trong, dòng dịch trắng bắn tung tóe, chảy tràn ra ghế. Cố Ninh vung tay, lia ngang một nhát, chém đứt một đoạn xúc tu! Trong ánh mắt cô giờ đây lộ ra sát khí sắc lạnh như lưỡi dao trong tay.

“Aaa!”

Một tiếng hét thất thanh của một đứa trẻ vang lên!

Thì ra cậu bé vô tình ngẩng đầu lên và bị một xúc tu đang săn mồi cuốn lấy. Lực hút từ giác hút bám chặt vào đỉnh đầu, kéo mạnh cậu ra ngoài! Sức kéo khủng khiếp khiến đôi mắt cậu bé trợn ngược, gần như lồi ra. Người cha tuyệt vọng ôm chặt lấy con trai, hét lớn: “Cứu với! Mau giúp tôi!”

Cố Ninh vừa định lao đến giải cứu thì một xúc tu bất ngờ chui qua cửa kính phía trước, quất thẳng về phía cô!

Cô lập tức ngả người ra sau, lưng uốn cong thành hình chữ U, ép sát vào ghế để né tránh. Khi xúc tu lướt ngang qua, Cố Ninh vung dao trong tay phải, đâm mạnh vào nó! Lưỡi dao cắm sâu, sau đó cô kéo mạnh về phía sau, rạch một đường sắc bén!

Khi bật dậy, cô nhanh chóng xoay người né sang phải, tránh khỏi dòng dịch trắng hôi tanh phun ra. Xúc tu ban nãy còn đang quẫy đạp điên cuồng, giờ đã bị chém thành hai nửa, rũ xuống ghế, bất động.

Cố Ninh đưa mắt nhìn về phía cậu bé đã thấy Quý Cửu Trạch vừa chém đôi xúc tu đang cuốn lấy đứa trẻ, vừa nhanh tay gỡ bỏ phần giác hút không còn lực bám trên đầu cậu bé. Sau đó, anh liếc nhìn Cố Ninh, thấy cô an toàn thì nhẹ gật đầu.

Cố Ninh cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Như thể đã có sự ăn ý từ trước, cả hai đồng thời giơ súng lên, nhắm thẳng vào đôi mắt của con tang thi biến dị, không hề do dự bóp cò!

“BANG! BANG! BANG! BANG! BANG!”

Mười tiếng súng vang lên, xuyên thấu màn đêm, chấn động toàn bộ căn cứ.

Vô số tang thi xung quanh bị tiếng súng thu hút, lập tức ngẩng lên, những gương mặt thối rữa đồng loạt hướng về phía tiếng động, lảo đảo kéo đến.

Cái đầu của con tang thi biến dị bị bắn nát, xúc tu đang vươn ra tấn công chợt khựng lại giữa không trung, rồi rũ xuống vô lực.

Một người phụ nữ bám chặt vào đám dây leo bên ngoài cửa sổ, nhanh chóng được kéo vào trong xe. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, ôm chặt đứa trẻ vẫn đang run rẩy vào lòng, chưa hết kinh hoàng vì khoảnh khắc suýt chết.

“Cố Ninh, cô…”

Trang Thần nhìn chằm chằm vào những sợi dây leo quấn quanh ghế lái, không giấu nổi sự kinh ngạc.

Dịch Thiếu Khanh còn trợn tròn mắt, lắp bắp: “Cố Ninh, không phải cô chỉ có dị năng hệ không gian sao? Sao cô lại có thể…”

“Tiếng súng khi nãy sẽ thu hút một lượng lớn tang thi kéo đến.”

Quý Cửu Trạch đi lên phía trước, cắt ngang lời Dịch Thiếu Khanh, nhìn về phía Trang Thần và nói: “Chạy hết tốc lực ra ngoài đi.”

Trang Thần lập tức lấy lại bình tĩnh, đạp mạnh chân ga, lái chiếc xe lao vút về phía cổng chính!

Chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, nhưng những người bên trong đã mất hết dũng khí để quay lại chỗ ngồi. Tất cả đều ngồi xổm xuống sàn xe, cố gắng tránh xa cửa sổ nhất có thể.

Cố Ninh nắm chặt thanh vịn bên cạnh cửa xe, cất dao vào vỏ, rồi khẽ nói: “Ngoài không gian hệ ra, tôi còn là dị năng giả hệ mộc. Không biết vì lý do gì, dị năng của tôi tạm thời đã quay trở lại. Những chuyện cụ thể khác, đợi khi nào an toàn rồi tôi sẽ giải thích với mọi người sau.”

Trang Thần lập tức tập trung tinh thần, dồn toàn bộ sự chú ý vào việc lái xe, lao thẳng về phía cổng chính. Tất cả những tang thi cản đường trước mặt đều bị cô ấy tàn nhẫn nghiền nát hoặc hất văng đi.

Trước khi đàn tang thi kịp kéo đến và chặn lối thoát, Trang Thần đã đẩy tốc độ xe buýt lên mức tối đa, đâm bay hơn chục con trước cổng căn cứ rồi lao thẳng ra ngoài!

Vừa thoát ra ngoài, ngoài những đống thi thể tang thi nằm la liệt trên mặt đất, con đường phía trước gần như không có mấy con lang thang. Chiếc xe buýt như một con quái thú khổng lồ, không chút do dự nghiền nát mọi thứ trên đường đi, lao thẳng về phía bờ sông, rồi không hề ngập ngừng mà phóng tiếp về hướng Bắc.

Xe chạy hết tốc lực suốt hơn hai mươi phút mới hoàn toàn bỏ xa đàn tang thi phía sau. Sau khi tiếp tục đi thêm một đoạn khá dài, Trang Thần mới từ từ giảm tốc độ.

Bên trong xe, mùi tanh hôi kinh khủng từ những vệt dịch trắng vẫn tràn ngập khiến người ta buồn nôn.

Trang Thần tấp xe vào lề và dừng lại.

Cửa xe vừa mở, gần như tất cả mọi người đều lao xuống và nôn mửa bên lề đường, khung cảnh trông thật kinh khủng.

Sau khi nôn xong, Dịch Thiếu Khanh không quay lại xe mà đứng dưới xe, nhìn lên ba người Cố Ninh, Trang Thần và Quý Cửu Trạch, những người dường như không có phản ứng gì, rồi nói: “Ba người còn không xuống xe, ở trên đó ngửi hương thơm chắc?”

Cũng không thể trách những người khác nôn dữ như vậy. Mùi phát ra từ thứ dịch trắng kia không giống như mùi hôi thối của xác sống mà họ đã quen thuộc mà lại giống như một đống cá chết bị phơi nắng nhiều ngày liền, tỏa ra một mùi tanh thối đến cực điểm. Người bình thường rất khó chịu đựng được mùi này, có thể nhịn không nôn ngay trên xe đã là giỏi lắm rồi.

Quý Cửu Trạch, Trang Thần và Cố Ninh cũng xuống xe. Gió đêm rất lớn, từng cơn gió lạnh rít qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Bị mùi tanh thối kia hun đến mức dạ dày đảo lộn, giờ đây Cố Ninh cảm thấy khá hơn nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nhìn sang Trang Thần, cô thấy cô ấy cũng đang nhíu mày, hiển nhiên là bị mùi đó làm khó chịu không ít. Trong khi đó, vẻ mặt Quý Cửu Trạch vẫn điềm nhiên như cũ, dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào.

“Cố Ninh, sao cô không đi cùng Tam Liên Đội?” Một người trong nhóm vừa nôn xong bước lại gần hỏi.

Cố Ninh lúc này mới nhận ra người vừa lên tiếng là Chủ nhiệm Chung. Thì ra ông ấy cũng có mặt trên chiếc xe buýt này, cánh tay bị băng bó dày cộp. Không biết là do vết thương hay do vừa mới nôn xong, sắc mặt ông trông rất kém. Thấy ánh mắt của Cố Ninh dừng lại trên cánh tay mình, Chủ nhiệm Chung giải thích: “Bị tang thi cắn một phát, nhưng đã tiêm huyết thanh giải độc rồi, không có gì đáng ngại.”

Cố Ninh gật đầu, yên tâm hơn một chút, rồi trả lời: “Lúc căn cứ hỗn loạn, tôi vô tình bị lạc mất họ.”

“Thảo nào.” Chủ nhiệm Chung nói, “Tôi tận mắt thấy hai chiếc xe của đội cô lao ra khỏi căn cứ. Cô không cần lo lắng, đồng đội của cô phản ứng rất nhanh, lại có thực lực, chắc chắn không sao đâu.”

“Thế còn mọi người? Sao vẫn ở lại căn cứ đến bây giờ?” Trước đó không có thời gian hỏi, lúc này Cố Ninh mới lên tiếng.

“Cũng nhờ ba người Quý tiên sinh, chúng tôi đã cứu được không ít người ra khỏi căn cứ. Chiếc xe này là nhóm cuối cùng rồi.” Nói đến đây, giọng Chủ nhiệm Chung không giấu được vẻ nặng nề. Căn cứ mà họ luôn bảo vệ bấy lâu nay cứ thế mà sụp đổ, vô số sinh mạng trong đêm nay đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Tâm trạng ông không thể nào không nặng nề.

Cố Ninh hỏi: “Những người được cứu khác đâu rồi? Mọi người chia nhau đi sao?”

“Đều ở phía trước.” Trang Thần vừa nói vừa dẫn đầu bước lên cầu thang.

Cố Ninh đi theo họ tiến về phía trước.

Sau khi leo lên mới phát hiện cách đó khoảng trăm mét có ánh lửa le lói, bên bờ sông có rất nhiều lều bạt được dựng lên.

Trang Thần bật đèn pin soi sáng đường và dẫn đầu xuống bậc thang: “Bờ sông có địa thế rộng rãi, nếu có đàn tang thi kéo đến, chúng ta vẫn có thời gian để chạy. Những người này vừa thoát chết trong gang tấc, nhất định phải nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục lên đường được.”

Bậc thang có khoảng hơn trăm bậc, độ dốc khá lớn. Xuống hết bậc thang mới đến bờ sông, nơi này không có vật cản nào, tầm nhìn rất rộng. Nếu có tang thi xuất hiện chỉ cần liếc mắt là có thể thấy ngay. Cố Ninh thầm tán thưởng, đây đúng là một nơi thích hợp để tạm thời đóng quân. Đi tiếp hơn trăm mét nữa, họ mới đến khu lều bạt dựng gần bờ sông.

Bên ngoài lều có người đang tuần tra. Ánh đèn pin lia qua, phát hiện nhóm Quý Cửu Trạch đi đầu, họ mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang báo với những người khác: “Họ đã về rồi!”

Bình Luận (0)
Comment