Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 148

“Họ đã trở lại!”

Người tuần tra vừa báo tin, tất cả những người trong các lều trại lớn nhỏ đều ùa ra. Hai bên có những người nhận ra thân nhân, bạn bè của mình, họ ôm chầm lấy nhau, tràn đầy cảm giác may mắn vì còn sống sót.

Cố Ninh vô thức tìm kiếm những gương mặt quen thuộc trong đám đông. Đúng như cô dự đoán, không có điều bất ngờ nào xảy ra.

Trang Thần vỗ vai Cố Ninh, trấn an: “Đừng lo, bạn của cô sẽ không sao đâu.”

Cố Ninh khẽ cười, rồi nhìn quanh đám đông hỏi: “Những người này đều do mọi người cứu sao?”

Chỉ cần nhìn qua, số người sống sót trong trại cũng lên đến vài trăm. Dù một chiếc xe có nhồi nhét đến đâu thì cũng phải chạy đi chạy lại nhiều lần mới đưa hết được ngần này người về.

Trang Thần trầm giọng: “Ừ. Căn cứ hỗn loạn quá nhanh, tình hình mất kiểm soát chỉ trong chớp mắt. Chúng tôi chạy qua chạy lại bốn, năm chuyến mà chỉ cứu được bấy nhiêu người, cộng thêm những người đã kịp bỏ chạy trước đó. Tổng cộng số người sống sót của cả căn cứ chưa đến năm nghìn.”

Với một căn cứ có hơn trăm nghìn người, mà giờ đây chỉ còn chưa đến năm nghìn người sống sót – con số ấy lạnh lẽo và tàn khốc đến rợn người.

Cố Ninh cau mày, đặt câu hỏi vẫn luôn ám ảnh cô: “Rốt cuộc lũ tang thi đã vào căn cứ bằng cách nào? Sao đột nhiên lại tràn vào đông như vậy?”

Ánh mắt Trang Thần lạnh đi vài phần: “Ban đầu chúng tôi cũng không biết lũ tang thi xuất hiện từ đâu. Đến khi quay lại cứu người lần thứ hai, chúng tôi mới phát hiện trên bức tường ở góc tây nam căn cứ có một lỗ hổng lớn, không biết bị thứ gì ăn mòn tạo thành. Lũ tang thi cứ thế tràn vào qua đó.”

“Số lượng tang thi thật ra không quá nhiều, nhưng trong đó có một loại tang thi biến dị – nó không ăn thịt người bị cắn, mà chỉ cắn một cái rồi bỏ đi, mục đích là để tạo ra thêm nhiều tang thi hơn. Vô tình lúc đó đa số mọi người đang ngủ, cộng thêm trời tối… Đến khi chúng tôi phát hiện ra, thì đã không thể cứu vãn được nữa rồi…”

Dù không có mặt tại hiện trường, Cố Ninh vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng địa ngục khi căn cứ sụp đổ trong một đêm.

Trang Thần im lặng một lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay sang hỏi: “Giờ chúng ta đã an toàn, cô có thể nói rõ về dị năng của mình được chưa?”

Ánh mắt cô ấy nhìn Cố Ninh chằm chằm, có thể thấy chuyện này vô cùng quan trọng. Đến cả người luôn lơ đễnh như Trang Thần cũng phải nghiêm túc thế này, đủ để thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cố Ninh nhìn sang Quý Cửu Trạch và Dịch Thiếu Khanh, hai người bọn họ cũng có vẻ nghiêm túc không kém.

Cô thở dài một hơi rồi trịnh trọng nói: “Thật ra, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Dị năng của tôi đột nhiên quay trở lại, nhưng có điều gì đó không ổn – lúc có lúc không.”

“Còn một chuyện nữa mà tôi chưa nói với mọi người, dị năng của tôi biến mất sớm hơn dị năng của các người. Khi tôi gặp Đội trưởng Quý lần đầu tiên, dị năng của tôi đã không còn nữa. Lúc đó tôi nghĩ chỉ có mình tôi bị như vậy nên không nói ra, không ngờ sau đó dị năng của mọi người cũng biến mất.”

Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều sững sờ trước lời của Cố Ninh. Ngay cả Quý Cửu Trạch cũng hơi bất ngờ, sau đó chìm vào suy nghĩ sâu xa, ánh mắt dừng lại trên người Cố Ninh.

Thấy Quý Cửu Trạch cứ chăm chú nhìn Cố Ninh, Trang Thần giật mình, trong lòng lộp bộp một tiếng. Lúc này mặt Cố Ninh không hề bị che khuất, ánh lửa trong trại cũng đủ để soi rõ gương mặt cô. Cảm giác có gì đó không ổn, Trang Thần vội vàng đổi chủ đề: “Vậy có phải dị năng của chúng ta cũng sắp khôi phục không?”

Cố Ninh lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng cũng có thể.”

Cô cũng nhận ra ánh mắt của Quý Cửu Trạch. Trước đây, cô không nghĩ gì về điều đó, nhưng ở thế giới bên kia, Quý Cửu Trạch đã bày tỏ tình cảm với cô. Dù cô có cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi. Bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô không khỏi cảm tang thit tự nhiên.

Do dự một lát, cô quyết định nói: “Tôi phải đi rồi.”

Trang Thần ngẩn ra: “Bây giờ sao?”

Dĩ nhiên cô ấy biết Cố Ninh nói “đi” là định đi tìm Tam Liên Đội.

Dịch Thiếu Khanh lên tiếng: “Cô định đi ngay bây giờ? Trên đường đầy rẫy tang thi, cô tính đi một mình sao? Cô điên rồi à?”

Lời của Cố Ninh khiến Quý Cửu Trạch cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nghi hoặc nhìn cô – đi một mình? Giữa tình cảnh này? Đúng như Dịch Thiếu Khanh nói, trừ khi là kẻ điên, ai lại chọn một mình lên đường vào lúc này chứ?

Cố Ninh đeo chặt ba lô trên lưng, giọng nói nhẹ bẫng như thể chẳng có gì đáng ngại: “Trang Thần biết đấy, tôi có kinh nghiệm đi một mình.”

“Sau khi bị lạc khỏi đội, tôi đã quay lại một chuyến. Tam Ca để lại lời nhắn cho tôi nói rằng họ đã đi về phía Bắc. Chúng tôi đã bàn bạc từ trước, dọc đường họ sẽ để lại ký hiệu cho tôi, tôi chỉ cần đi theo những ký hiệu đó là được. Biết đâu bây giờ họ cũng giống mọi người, đang dừng lại đâu đó nghỉ ngơi. Nếu may mắn, có khi tôi sẽ nhanh chóng bắt kịp họ.”

Trang Thần nhíu mày nói: “Nhưng lúc đó lũ tang thi vẫn chưa tiến hóa, tôi và cô cũng chưa thân thiết lắm, lúc đó cô đưa ra quyết định đó, tôi đương nhiên không tiện nói gì. Còn bây giờ, con đường phía trước nguy hiểm gấp bội. Tôi lo nếu cô có chuyện gì, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có…”

Trang Thần thậm chí còn nắm chặt cánh tay Cố Ninh, như thể sợ cô sẽ liều lĩnh mà bất chấp nguy hiểm. Cố Ninh biết cô ấy thực sự lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Lúc đó tang thi chưa tiến hóa, tôi cũng chưa có dị năng. Cô biết khả năng của tôi mà, nhất định…”

“Xem ra cô đã quyết định rồi.” Một giọng nói trầm ổn vang lên, gười nãy giờ vẫn im lặng – Quý Cửu Trạch – lên tiếng.

Cố Ninh sững sờ một chút, rồi nhìn anh gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Được.” Quý Cửu Trạch gật đầu đầy ẩn ý, sau đó quay sang Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh: “Tôi sẽ để lại ký hiệu dọc đường, ngày mai khi các cậu xuất phát, cứ đi theo dấu của chúng tôi.”

Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh nghe mà mơ hồ: “Chúng tôi? Hai người?” Dịch Thiếu Khanh chỉ vào Quý Cửu Trạch rồi nhìn Cố Ninh với vẻ khó hiểu, hỏi: “Cậu định đi cùng Cố Ninh à?!”

Cố Ninh: …

Trang Thần: …

Quý Cửu Trạch thản nhiên đáp: “Ừ. Hai người ở lại chỉ huy đội, tôi cùng Cố Ninh lên đường tìm Tam Liên Đội, tiện thể dò đường phía trước. Nếu thuận lợi, chúng tôi sẽ đợi các cậu tại đó.”

“Khoan đã, sao lại là anh đi cùng Cố Ninh?” Dịch Thiếu Khanh sững sờ, đầu óc như rối tung. Anh không hiểu nổi vì sao Quý Cửu Trạch lại đưa ra quyết định này. Anh và Cố Ninh mới nói chuyện được mấy câu, gặp nhau có mấy lần? Nếu nói có người đi cùng Cố Ninh, thì người hợp lý hơn phải là Trang Thần chứ!

Trang Thần cũng lộ vẻ khó hiểu, không biết Quý Cửu Trạch đang suy tính điều gì.

Nhưng Quý Cửu Trạch dường như nhìn thấu suy nghĩ của Dịch Thiếu Khanh, lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Vậy cậu muốn Trang Thần đi cùng à?”

Dịch Thiếu Khanh lập tức khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên là không được! Trang Thần ở đâu, tôi ở đó!” Nói rồi, anh ta đổi giọng không chút xấu hổ: “Đội trưởng nói đúng, có đội trưởng đi cùng Cố Ninh thì chúng tôi cũng yên tâm hơn. Hai người cứ đi trước một bước, tiện thể dọn dẹp lũ tang thi phía trước giúp chúng tôi. Chúng tôi chỉnh đốn đội ngũ xong sẽ lập tức đuổi theo.”

Trang Thần nhìn Quý Cửu Trạch, rồi lại nhìn Cố Ninh. Người trước thâm trầm khó đoán, dù vừa giết người cũng không để lộ cảm xúc, lúc nào cũng là một gương mặt lạnh lùng vô cảm. Người sau tuy vẻ ngoài bình thản, nhưng dưới ánh lửa nhảy múa, nét mặt cô dường như có chút không tự nhiên…

Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Trang Thần bỗng ánh lên vẻ tinh quái, cô cười nói: “Vậy cũng tốt, hai người đi trước mở đường cho chúng tôi. Nhưng chỉ có hai người, nhất định phải cẩn thận.”

Cố Ninh cuối cùng cũng lên tiếng: “Thật làm phiền đội trưởng Quý quá, tôi thấy hơi ngại…”

Quý Cửu Trạch không thèm nhìn cô, chỉ lạnh lùng đáp một câu chặn đứng lời cô: “Tiện tay giúp đỡ, không phiền.”

Dịch Thiếu Khanh đưa cho họ hai lọ thuốc giải độc để phòng ngừa bất trắc, còn Trang Thần thì đưa chìa khóa xe cho Cố Ninh: “Hai người lấy chiếc xe địa hình kia mà đi. Chỉ là xăng không còn nhiều lắm, hai người phải nghĩ cách bổ sung.”

“Cảm ơn.” Cố Ninh nói với Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh: “Hai người cũng bảo trọng.”

“Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.” Dịch Thiếu Khanh cười nói.

Quý Cửu Trạch cũng xách ra một chiếc ba lô từ trong lều, sau đó nhìn Cố Ninh: “Đi thôi.”

Thế là một cách đầy kỳ lạ, Cố Ninh lại đồng hành cùng Quý Cửu Trạch.

Vì Cố Ninh có khả năng nhìn ban đêm, nên cô đương nhiên ngồi vào ghế lái, mà Quý Cửu Trạch cũng không có ý kiến gì.

“Xuất phát nào.” Cố Ninh nói, sau đó gật đầu với Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần đang đứng trên bậc thềm tiễn họ. Tiếp đó, cô khởi động xe, lái khỏi đoàn xe, lao thẳng vào màn đêm trên con đường rộng lớn.

“Ký hiệu của chúng ta là số 3 kiểu Ả Rập.” Cố Ninh vừa lái xe vừa nói với Quý Cửu Trạch.

“Được.” Đó là câu trả lời của Quý Cửu Trạch.

Hai người rõ ràng đều không có tâm trạng nói chuyện phiếm. Sau khi Quý Cửu Trạch nói xong một chữ “Được.” trong xe lại chìm vào im lặng.

Mặc dù Cố Ninh cảm thấy có chút kỳ lạ khi Quý Cửu Trạch đi cùng mình nhưng việc quan trọng hơn lúc này là tìm được đại đội vì vậy, cô nhanh chóng gạt bỏ cảm giác khó hiểu này, tập trung lái xe và tìm kiếm các dấu vết mà Tam Liên Đội có thể đã để lại hai bên đường. Vì đây là ký hiệu được để lại đặc biệt cho cô, chắc chắn nó sẽ được đặt ở nơi dễ thấy, không thể ở góc khuất. Hơn nữa, chắc chắn sẽ không chỉ có một dấu hiệu. Vì vậy, dù đang tìm kiếm, Cố Ninh cũng không hề giảm tốc độ mà vẫn lao đi vun vút trong màn đêm.

“Dừng xe. Lùi lại hai mươi mét.” Khi xe chạy qua một cây cầu vượt, Quý Cửu Trạch đột nhiên lên tiếng.

Cố Ninh thậm chí không hỏi lý do, lập tức đạp phanh, sau đó nhanh chóng lùi xe về phía cầu vượt.

“Ngẩng đầu lên.” Tia sáng từ đèn pin trong tay Quý Cửu Trạch chiếu lên phía trên.

Cố Ninh ngước nhìn theo hướng ánh sáng, liền thấy một xác tang thi mặc áo thun trắng bị treo lủng lẳng trên cầu bằng dây thừng. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chiếc áo thun trắng đã bị lộn mặt trong ra ngoài, ngay trên ngực của nó, dưới ánh sáng từ đèn pin, có một con số “III” cực lớn được viết bằng bút đen.

Thực ra, một cái xác treo lơ lửng như vậy đã đủ nổi bật, nhưng do Cố Ninh không nhìn lên trên cộng với tốc độ xe quá nhanh nên cô đã bỏ lỡ nó. Cô khẽ ho một tiếng, rồi mở cửa xe chuẩn bị bước xuống: “Tôi lên xem thử, họ chắc chắn để lại lời nhắn cho tôi.”

Quý Cửu Trạch cũng xuống xe, nhưng không đi theo Cố Ninh lên cầu vượt. Thay vào đó, anh lắp bộ giảm thanh vào súng, để nòng súng luôn hướng theo bước chân Cố Ninh, hoàn toàn khóa chặt khu vực mười mét xung quanh cô.

Rõ ràng, khu vực này đã được dọn sạch một lần. Trên cầu có không ít xác tang thi nằm rải rác. Cố Ninh nhanh chóng bước đến chỗ cái xác bị treo, gần đó có một xác chết khác, trên ngực của nó đặt một tờ giấy. Cô cúi xuống nhặt lên, vừa nhìn liền nhận ra ngay nét chữ của ba mình.

Trên tờ giấy viết rằng, nếu Cố Ninh nhìn thấy nó, hãy yên tâm rằng ngoài cô ra, tất cả mọi người đều đã an toàn rời khỏi căn cứ. Họ đã quyết định đi về hướng Thủ Đô và sẽ để lại dấu hiệu dọc đường để Cố Ninh theo dõi. Ở cuối bức thư, ba cô còn cẩn thận ghi lại thời gian viết tờ giấy này.

“Họ đã đi qua đây vào lúc bốn rưỡi sáng. Bây giờ là mười một giờ, đã hơn năm tiếng trôi qua rồi.” Cố Ninh đóng cửa xe, đợi Quý Cửu Trạch lên xe sau khi để lại dấu hiệu đặc biệt cho nhóm Trang Thần xong thì khởi động xe tiếp tục lên đường.

“Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ họ đang tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi.” Quý Cửu Trạch bình tĩnh nhận định.

Hơn hai tiếng sau, Quý Cửu Trạch kiểm tra vết va chạm trên một chiếc xe buýt lớn và chiếc xe tải hạng nặng bị lật nghiêng bên đường. Trên xe còn có nhiều vết đạn, và dưới đất vẫn còn những xác chết bị cắn xé rất “mới”. Sau khi quan sát, anh trầm giọng nói: “Xem ra, họ không gặp may mắn lắm.”

Ngẩng đầu lên, anh liền thấy gương mặt của Cố Ninh đã tái nhợt.

Bình Luận (0)
Comment