Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 160

“Vết thương trước khi lành thì không được dính nước, không được ăn đồ cay nóng hay những thực phẩm dễ gây viêm. Tốt nhất nên nhập viện theo dõi thêm vài ngày, làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện.” Vừa căn dặn những điều cần chú ý, bác sĩ vừa nói: “Nhưng chuyện này thực sự kỳ lạ, với mức độ chấn thương bên ngoài nghiêm trọng như vậy, theo lý mà nói ít nhất cũng phải gãy vài cái xương.”

Sau khi bác sĩ rời đi, anh Quý Thất Ca mới hỏi Quý Cửu Trạch: “Có cần tôi đi điều tra không?” Khuôn mặt anh u ám, bởi điều cần điều tra chính là nguyên nhân khiến Cố Ninh bị thương nặng như vậy.

Quý Cửu Trạch còn chưa lên tiếng, Quý Tảo Đường đứng bên cạnh đã nổi giận, tức tối nói: “Điều tra! Sao lại không điều tra?! Chị dâu của chúng ta bị đánh thành ra thế này! Đã vậy đây chính là Thủ Đô, ngay trước mắt chúng ta, sao có thể để chị ấy chịu ấm ức như vậy được?!” Cậu ta không biết tên của Cố Ninh nên gọi thẳng cô là “chị dâu”.

Quý Cửu Trạch không sửa lại cách gọi của Quý Tảo Đường, chỉ bình thản nói: “Không cần đâu. Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết.”

Anh là người hiểu rõ nhất vì sao Cố Ninh bị thương. Nếu để họ đi điều tra, ngược lại sẽ gây thêm rắc rối. “Hai người có thể về rồi, ở đây đã có tôi.”

Quý Thất Ca biết họ ở lại cũng không tiện, bèn nói: “Vậy được rồi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, lúc nào cũng có mặt.” Nói xong, anh kéo Quý Tảo Đường rời đi.

Quý Cửu Trạch quay vào phòng bệnh, Cố Ninh mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc xanh nhạt, nhắm mắt yên lặng nằm trên giường, ngủ rất sâu. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay trông gần như trong suốt, vết thương trên người cô đã được xử lý nhưng da thịt lộ ra bên ngoài hầu như không có chỗ nào lành lặn, đầy những vết trầy xước.

Quý Cửu Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh giường, lặng lẽ quan sát Cố Ninh.

Trong vài giờ hôn mê, anh đã đến một thế giới khác – một mạt thế tàn khốc, những khuôn mặt thối rữa, những cái xác di động… và cuối cùng là bầu trời đêm đen kịt. Khi tỉnh lại, anh không lập tức mở mắt. Hai ký ức chồng chéo trong đầu anh, rồi dần dần hợp nhất. Tuy nhiên, anh không hề bị rối loạn mà trái lại, anh bình tĩnh liên kết mọi chuyện với hình ảnh trong camera giám sát – thời điểm Cố Ninh bỗng dưng biến mất. Khi mở mắt ra, anh đã xâu chuỗi được tất cả, tạo thành một mạch logic rõ ràng.

Khi Cố Ninh biến mất khỏi thế giới này, cô sẽ xuất hiện ở thế giới khác. Và khi cô biến mất ở thế giới đó, thì thời gian lại tiếp diễn ở thế giới này. Lần trước cô đột nhiên mất tích, chính là vì đã đến mạt thế. Mà đúng vào lúc đó, cô mất đi dị năng, nên không thể trở về, bị anh bắt được sơ hở. Lần đầu tiên anh gặp cô ở mạt thế, cô đã bị nhiễm virus tang thi, nhưng ngay khi anh chĩa súng vào cô, cô lại biến mất ngay trước mắt anh. Nếu anh đoán không lầm, đó chính là lần đầu tiên cô di chuyển từ mạt thế về thế giới này.

Chắc hẳn rất mệt mỏi, Quý Cửu Trạch nghĩ.

Nhìn Cố Ninh đang chìm vào giấc ngủ sâu, anh không thể tưởng tượng được cơ thể nhỏ bé này đã gánh chịu áp lực lớn đến mức nào. Cô bị thương khắp người, ngoài những vết trầy xước lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là hai khuỷu tay, nơi da thịt bị mài đi một mảng lớn, vết thương bê bết máu, dính cả vào quần áo. Lúc rửa vết thương, ngay cả anh cũng nhíu chặt mày, vậy mà Cố Ninh không hề kêu một tiếng, chỉ nắm chặt thanh giường đến mức trắng bệch đầu ngón tay.

Cô kiên cường hơn bất kỳ cô gái nào anh từng gặp, mạnh mẽ và nhẫn nhịn như đã thành thói quen. Nhưng phải nén bao nhiêu nước mắt mới có thể rèn luyện thành thói quen ấy?

Quý Cửu Trạch thấy đau lòng. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang đặt trên giường của Cố Ninh, nắm chặt lấy.

Trên xe, Quý Tảo Đường ngồi ghế phụ bất chợt nói: “Thất Ca, cuối cùng em cũng hiểu tại sao trước giờ giới thiệu bao nhiêu cô gái cho anh Cửu mà anh ấy đều không ưng.”

Thất Ca trầm mặc một lúc, rồi đáp: “Cố Ninh là một cô gái khiến người ta muốn che chở. Điều đáng quý hơn cả là đây là lần đầu tiên sau bao năm anh Cửu của cậu có tình cảm với một cô gái. Lần này Cố Ninh chịu khổ như vậy, cậu ấy không nói ra, nhưng cậu đã bao giờ thấy cậu ấy có biểu cảm như vậy chưa? Chắc chắn là đau lòng lắm. Lát nữa tìm thứ gì đó tốt một chút mà đem tặng chị dâu tương lai của cậu đi.”

“Anh còn phải nhắc sao?!” Quý Tảo Đường nói một cách đương nhiên. “Nếu chị ấy thực sự thành chị dâu em, thì dù chị ấy muốn hái trăng trên trời làm sính lễ, em cũng phải nghĩ cách lấy xuống cho chị ấy!” Nói rồi, cậu ta chần chừ một lúc, lại hỏi: “Anh nói xem, có nên báo chuyện này với thím nhỏ không? Trước đây bà ấy còn giữ em lại hỏi chuyện suốt.”

Thất Ca nói: “Chờ qua đợt này đã, bây giờ Cố Ninh toàn thân đầy thương tích, không tiện gặp trưởng bối trong nhà. Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa nhận lời anh Cửu của cậu, nếu người nhà biết mà vội vã đến hỏi han sẽ thành làm phiền cô ấy mất.”

Khi Cố Ninh tỉnh dậy, trời đã chạng vạng. Nửa vầng mặt trời lặn vẫn còn treo lơ lửng trên những tòa nhà ở phía tây.

Cô chớp mắt vài cái, ý thức dần dần trở nên rõ ràng. Vừa nghiêng đầu một chút, cô liền thấy Quý Cửu Trạch đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài. Từ góc nhìn của cô, góc nghiêng khuôn mặt anh sắc nét như một bức tượng điêu khắc. Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt hắt lên người anh, khiến những đường nét lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng hơn.

Như thể nhận ra ánh nhìn của Cố Ninh, Quý Cửu Trạch quay đầu lại, ánh mắt hai người giao nhau trong yên lặng.

“Em đã ngủ suốt một ngày rồi.” Quý Cửu Trạch bước đến, thấy Cố Ninh muốn chống người ngồi dậy, anh liền tự nhiên vươn tay luồn qua cánh tay cô, đỡ lấy lưng, một tay khác luồn xuống dưới đầu gối, bế cô ngồi dậy. Thuận tiện, anh còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối khiến toàn thân Cố Ninh bỗng chốc cứng đờ.

“Đói rồi phải không?” Anh cầm lấy chiếc cốc giữ nhiệt lớn đặt trên bàn bên cạnh. “Anh bảo người ta nấu cháo cho em.” Anh mở nắp, hơi nóng liền bốc lên nghi ngút.

“Để em tự làm đi.” Cố Ninh nói rồi định đưa tay nhận lấy, nhưng khẽ động khuỷu tay một chút đã thấy đau nhói như bị xé rách làm cô không nhịn được mà cau mày.

Quý Cửu Trạch đã thổi nguội cháo và đưa đến bên miệng cô, ánh mắt mang theo chút áp lực: “Há miệng ra.” Cô liền ngoan ngoãn mở miệng, cúi đầu ăn cháo. Quý Cửu Trạch dường như rất hài lòng với sự nghe lời của cô, khóe môi hơi cong lên, tiếp tục đưa muỗng cháo thứ hai. Cố Ninh vẫn yên lặng ăn từng thìa một. Một người đút, một người ăn, không có động tác dư thừa cũng chẳng có lời nào thừa thãi. Căn phòng vô cùng yên tĩnh. Chẳng mấy chốc, một cốc cháo lớn đã hết sạch.

Quý Cửu Trạch vặn chặt nắp cốc, đặt lại lên bàn, sau đó hỏi: “No chưa?”

Cố Ninh gật đầu, rồi nói: “No rồi, anh có thể đi rồi.”

Quý Cửu Trạch nhíu mày: “Em đang đuổi anh đi?”

“Không phải… chẳng lẽ anh không có việc gì cần làm sao?”

“Không có.”

“… Được thôi.”

Quý Cửu Trạch cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn, tùy ý lật xem.

Căn phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng lật trang giấy. Một lúc sau, Cố Ninh đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”

Quý Cửu Trạch lập tức rời mắt khỏi tạp chí, tiện tay khép lại, nhìn cô: “Ý em là gì?”

Cố Ninh bị cách hỏi nghiêm túc của anh làm cho có chút căng thẳng, cô chỉ vào đầu mình: “Ở đây có cảm thấy rối loạn không?”

Quý Cửu Trạch đáp: “Không.”

Được rồi, Quý Cửu Trạch vẫn là Quý Cửu Trạch. Khi cô vừa trở về thế giới này, cô đã mơ hồ suốt một khoảng thời gian dài nhưng nhìn anh lại ung dung trấn tĩnh như vậy, dường như có thể lập tức tiếp nhận được một sự thật khó tin như thế. Sau một lúc không biết nói gì, Cố Ninh tiếp tục hỏi: “Vậy anh đã thử quay lại bên đó chưa?” Cô đã xác nhận với anh rằng tình trạng của anh lúc này dường như giống hệt cô trước đây.

Quý Cửu Trạch hỏi: “Thử thế nào?”

Cố Ninh bắt đầu giảng giải với tư cách người từng trải: “Chỉ cần có một ý niệm muốn quay lại thế giới bên đó.”

Quý Cửu Trạch trầm ngâm giây lát: “… Không có tác dụng.”

“… Anh thử nhắm mắt lại rồi thử xem.”

Quý Cửu Trạch nhìn Cố Ninh với ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn nghe theo, nhắm mắt lại. Rồi mở mắt nhìn cô: “… Vẫn không có tác dụng.”

“… Sao có thể như vậy được chứ?” Cố Ninh cảm thấy đau đầu. Nếu Quý Cửu Trạch không thể quay về, cô phải giải thích thế nào với Trang Trần Dịch và Thiếu Khanh về sự mất tích của anh ta đây? Không lẽ lại kể hết mọi chuyện hoang đường này ra sao? Dù cô có chấp nhận tiết lộ bí mật lớn nhất của mình, họ cũng chưa chắc đã tin. Biết đâu họ còn nghĩ rằng cô đang bịa ra một lời nói dối để che giấu cái chết của Quý Cửu Trạch nữa…

“Cố Ninh.”

Quý Cửu Trạch đột nhiên nghiêm túc gọi cô.

Cố Ninh lập tức hoàn hồn, nghi hoặc nhìn anh: “Hả?”

Quý Cửu Trạch nói: “So với chuyện đó, bây giờ anh muốn thảo luận về mối quan hệ của chúng ta hơn.”

Biểu cảm trên mặt Cố Ninh ngay lập tức đông cứng lại. Trong đầu cô lập tức hiện lên sự việc xảy ra vào buổi sáng ở phòng chờ tầng một, nụ hôn khiến cô hoảng loạn và tim đập rối loạn… Cô đã luôn cố tình né tránh chuyện này vậy mà Quý Cửu Trạch lại bất ngờ nhắc đến khiến cô không khỏi bối rối.

Quý Cửu Trạch nói: “Anh rất khó để thích một ai đó. Vậy nên khi anh đã thích em, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác…” Anh dừng lại một chút, ánh mắt dịu dàng bao phủ lấy Cố Ninh, giọng nói lại mang theo chút bất đắc dĩ: “Anh nghĩ là… anh đã yêu em rồi.”

Cố Ninh lập tức có cảm giác như bị sét đánh trúng, bối rối nhìn anh, môi mấp máy mấy lần nhưng không biết phải nói gì.

Quý Cửu Trạch tiếp tục: “Anh chắc chắn rằng mình sẽ không yêu ai khác nữa. Một khi anh đã xác định được tình cảm của mình, anh cũng đã sẵn sàng cùng em đi đến hết đời…”

“Đợi đã…” Cố Ninh hít mạnh một hơi, không dám tin nhìn anh: “Anh đừng nói với em là anh định cầu hôn em đấy nhé?”

“…”

Quý Cửu Trạch nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, rồi đáp: “Anh còn chưa kịp mua nhẫn cầu hôn.” Dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh nghĩ em sẽ muốn bắt đầu từ việc hẹn hò trước.”

Cố Ninh hoảng loạn nói: “Em không có ý đó…” Cô cân nhắc từ ngữ rồi nói: “… Anh vẫn chưa hiểu rõ về em.”

Quý Cửu Trạch nhìn thẳng vào mắt cô: “Tin anh đi, từ khi em gia nhập Lữ Đoàn Năm Sao anh đã hiểu rõ em đủ nhiều rồi.”

“… Nhưng em vẫn chưa hiểu về anh.”

“Vậy thì em có thể bắt đầu tìm hiểu từ bây giờ.” Quý Cửu Trạch dừng lại một lát, vô cùng chu đáo bổ sung thêm: “Hay em muốn anh chuẩn bị sẵn một bản thông tin chi tiết về anh cho em xem?”

“…”

Bình Luận (0)
Comment