Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 161

Sau đó, Quý Cửu Trạch liền ở lại bệnh viện, mỗi ngày ba bữa đều đích thân đút cho Cố Ninh ăn. Lần nào cô cũng từ chối nhưng lúc nào cũng bị ánh mắt đầy áp lực của anh làm cho ngoan ngoãn há miệng.

“Bác sĩ đã nói rồi, tôi chỉ bị thương ngoài da, hơn nữa cũng gần như khỏi hẳn rồi. Cậu xem, tay tôi đã có thể cử động được rồi này.” Cố Ninh nghiêm túc xoay cổ tay, động tác linh hoạt, chứng minh mình không hề nói dối.

Cô đã nằm viện hai ngày, tốc độ hồi phục của vết thương khiến bác sĩ không khỏi kinh ngạc. Ban đầu, vết khâu cần vài ngày mới có thể cắt chỉ, vậy mà sáng hôm sau khi bác sĩ đến kiểm tra định kỳ đã phát hiện có thể cắt chỉ luôn được rồi. Kiểm tra tổng quát cũng đã làm xong, cả người không có vấn đề gì.

Cố Ninh không hiểu vì sao cô vẫn phải ở lại bệnh viện.

Quý Tảo Đường đang tập trung gọt táo, không ngẩng đầu mà nói: “Chị dâu, chị nói với em cũng vô ích thôi. Anh Cửu đã dặn em phải trông chừng chị thật kỹ, không cho phép chị xuất viện. Chị cứ yên tâm chờ đi, có chuyện gì đợi anh Cửu về rồi nói.”

“Tôi đã nói là đừng gọi tôi là chị dâu nữa rồi mà… cậu cứ gọi tôi là Cố Ninh là được.” Cố Ninh bất đắc dĩ nói. Quý Tảo Đường là em họ của Quý Cửu Trạch. Sáng nay anh có việc ra ngoài nên bảo cậu ta đến bệnh viện trông cô. Cậu ta mang theo một đống đồ bổ dưỡng, vừa thấy cô đã gọi “chị dâu”, nói thế nào cũng không chịu đổi cách xưng hô khiến cô vô cùng bất lực.

“Ồ.” Quý Tảo Đường đáp lại cho có lệ, rồi giơ vỏ táo mà mình vừa gọt lên khoe: “Chị dâu, nhìn kỹ thuật của em này!”

“…”

“Cậu không có việc gì khác để làm sao?” Cố Ninh hỏi.

“Không có.” Quý Tảo Đường đặt miếng táo gọt sẵn lên bàn, lại cầm thêm một quả khác lên tiếp tục gọt, vừa làm vừa nói: “Em rất rảnh.”

“Cậu cứ ở đây trong phòng bệnh với tôi thế này, không thấy chán à?” Cố Ninh kiên trì hỏi.

“Không chán.” Quý Tảo Đường trả lời.

Đúng là mềm không được, cứng cũng chẳng xong.

Một lúc sau, cậu ta còn tốt bụng hỏi: “Chị có phải thấy buồn không? Anh Cửu dặn nếu chị cảm thấy buồn thì em có thể đẩy chị xuống sân bệnh viện đi dạo. Hay là cuối cùng chị cũng có hứng thú kể cho em nghe chuyện của chị với anh Cửu rồi?”

Cố Ninh: “…”

Trước bữa trưa, Quý Cửu Trạch đã kịp trở về.

Quý Tảo Đường liền “tan ca” ngay lập tức, còn nhiệt tình nói rằng nếu cần thì cứ gọi cậu ta bất cứ lúc nào. Cậu ta đi để lại một đống táo đã gọt vỏ bắt đầu bị oxy hóa chuyển màu trên bàn.

Cố Ninh phải thừa nhận là đồ ăn cho bệnh nhân ở bệnh viện này khá ngon nhưng lúc này cô không còn tâm trạng để thưởng thức. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem lát nữa nên đàm phán với Quý Cửu Trạch như thế nào.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cố Ninh đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn anh.

“Ăn xong rồi nói.” Quý Cửu Trạch hoàn toàn phớt lờ vẻ nghiêm túc của cô, tiếp tục ung dung ăn cơm.

Cố Ninh đành phải đợi anh ăn xong, rồi lại nhìn anh chậm rãi dọn dẹp bàn ăn. Cuối cùng anh mới ngồi xuống, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Em định đi ngay hôm nay.” Cố Ninh nói.

“Ừm, không được.” Quý Cửu Trạch nói xong liền rất tự nhiên hỏi: “Vừa ăn xong, có muốn xuống sân đi dạo không?”

Cố Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cách bình tĩnh, rất lâu sau mới nói: “…… Anh không thể giữ em ở đây mãi được.”

Cô không hề tức giận vì sự từ chối của anh, chỉ bình tĩnh nói: “Bên kia còn có bố mẹ em, bạn bè của em… còn có cả bạn bè của anh nữa. Em có trách nhiệm phải gánh vác. Trước đây em hoàn toàn có thể chọn ở lại thế giới này, coi mọi chuyện bên kia như một cơn ác mộng nhưng em đã không làm vậy, điều đó có nghĩa là bây giờ em cũng sẽ không làm vậy.”

Quý Cửu Trạch vẫn yên lặng nhìn Cố Ninh, đến khi cô nói xong anh cũng không có phản ứng gì, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Ngay khi cô định nói tiếp, cửa phòng bệnh chợt vang lên tiếng gõ.

Sau đó, có người đẩy cửa bước vào.

Khi nhìn thấy người vừa đến, Cố Ninh sững sờ một chút, đối phương cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, ánh mắt nhanh chóng dừng lại trên bộ đồ bệnh nhân của cô: “Cố Ninh? Cô bị sao vậy?”

Người đến có mái tóc ngắn gọn gàng, chính là Linda, người mà cô từng gặp ở tổng bộ Lữ Đoàn Năm Sao. Cô ấy ôm một bó hoa lớn trên tay trái, tay phải xách theo một chiếc hộp dài màu đen bước vào, tiện tay khóa cửa lại rồi đặt chiếc hộp xuống đất. Nghe âm thanh, có vẻ nó khá nặng.

Linda tiến lại gần, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”, đồng thời đặt hoa lên bàn: “Tôi không biết cậu nhập viện, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cố Ninh đáp: “Tôi không sao, chỉ vô tình ngã một cái thôi, giờ đã ổn rồi. À… Cô đến tìm đội trưởng à?”.

Cô nhìn về phía Quý Cửu Trạch, có lẽ anh ta đã biết Linda đến nên mới cố tình tránh nói tiếp vấn đề ban nãy.

Linda lườm một cái: “Chứ còn gì nữa? Chỉ vì một cú điện thoại của đội trưởng Quý mà mình còn chưa kịp ăn đã phải chạy đến đây ngay.” Cô liếc nhìn Quý Cửu Trạch, rồi nói: “Để bù đắp cho tôi, ít nhất cũng phải có một bữa ăn đàng hoàng chứ?!”

Quý Cửu Trạch đáp lại rất bình tĩnh: “Tôi tin rằng Thất Ca sẽ rất vui vẻ mời cô một bữa tối.” Sau đó anh nói tiếp: “Giờ cô có thể đi ăn được rồi, đồ ăn trong căng-tin bệnh viện cũng không tệ đâu, ăn xong rồi đi.”

Linda vốn định ngồi xuống, nhưng vừa nghe câu đó thì lại đứng lên ngay, trừng mắt nhìn Quý Cửu Trạch một cái, rồi nửa thật nửa đùa nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, tôi thực sự không hiểu sao cô có thể làm việc cùng với anh ta mỗi ngày được. Về mặt tinh thần, tôi dành cho cô sự đồng cảm sâu sắc.” Sau đó cô vẫy tay một cái rồi rời đi đầy phong thái.

Cố Ninh nhìn theo bóng Linda, ánh mắt vô thức rơi xuống chiếc hộp đen dài mà cô ấy để lại trên sàn, nhưng cô không hỏi gì.

Quý Cửu Trạch bước tới, nhấc hộp lên đặt lên bàn ăn trước mặt Cố Ninh. Khi đặt xuống, chiếc hộp phát ra một tiếng “cạch” nặng nề. Anh mở khóa mật mã rồi lùi sang một bên, ra hiệu cho Cố Ninh tự mình mở ra. Cố Ninh do dự rồi nhấc nắp hộp lên, và khi nhìn thấy những thứ bên trong, cô không khỏi há hốc miệng. Bên trong là hai khẩu súng lục cùng một khẩu súng trường, và bên dưới là một hàng dài đạn được sắp xếp gọn gàng.

Cô kinh ngạc nhìn Quý Cửu Trạch: “Đây là…”

Anh nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh hiểu em đủ rõ. Chỉ là anh cần một chút thời gian chuẩn bị cho em một vài thứ để em có thể trở về thị trấn một cách an toàn.”

“Phòng bệnh này rất an toàn, nếu em không cho phép, sẽ không ai có thể vào. Em có thể rời đi mà không để lại dấu vết, không ai phát hiện ra.”

Cố Ninh lặng lẽ nhìn anh, không nói nên lời.

Quý Cửu Trạch tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Chiều cao của anh vừa đủ để cằm tựa lên đ.ỉnh đầu cô. Anh khẽ nói: “Chỉ cần em gọi cho anh vào lúc chín giờ sáng mai.”

Cố Ninh gật đầu trong vòng tay anh, lòng đầy xúc động. Cô vùi mặt vào ngực anh, nói nhỏ: “Cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn.” Anh nói thản nhiên, “Tất cả những điều này chỉ là một cách để làm em vui mà thôi.”

Cố Ninh ngẩn ra, sau đó khóe môi hơi cong lên: “Ừm, rất thành công đấy.”

Quý Cửu Trạch thoáng ngạc nhiên, rồi khóe mắt khẽ nhướng lên, ánh mắt cũng có chút ý cười, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Nằm trong dự đoán.”

“Anh thực sự muốn tận mắt nhìn thấy em rời đi sao?” Cố Ninh lại hỏi.

Quý Cửu Trạch đáp: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh chưa kịp quan sát kỹ, lần này là cơ hội hiếm có.”

“Được thôi.”

Cố Ninh một tay nhấc chiếc hộp nặng trịch lên, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với anh. Trong khoảnh khắc nụ cười xuất hiện, cô đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.

Quý Cửu Trạch nhìn cô biến mất ngay trước mắt mình, giống như cô chưa từng tồn tại. Anh ngồi xuống một cách bình tĩnh, không hề tỏ ra bất ngờ, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cố Ninh trở về không gian của mình, nhưng khi nghĩ đến Quý Cửu Trạch, cô vẫn cảm thấy tâm trạng khó bình ổn. Một lúc sau, cô ngồi xuống, lấy hai khẩu súng ra khỏi hộp, lắp ống giảm thanh, nạp đầy đạn vào băng đạn, sau đó thay quần áo, nhét đạn đầy túi, hít sâu một hơi rồi bước ra từ cánh cửa đen.

Bên ngoài, bầy tang thi đã lang thang đi đâu mất, chỉ còn lại những cái xác tang thi bị cô giết chất đống trên mặt đất, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc. Xa xa, xác một con sói biến dị bị gặm nhấm đến mức chỉ còn lại bộ xương.

Cố Ninh đi đến, nhặt một viên tinh hạch màu xanh lục rơi trên mặt đất và bỏ vào túi, sau đó tiếp tục tiến về hướng ngược lại trong màn đêm.

Bây giờ là bảy giờ sáng, đã trôi qua một ngày kể từ khi cô rời đi. Theo kế hoạch, nếu không có gì bất ngờ, Hạ Cùng hẳn đã đến được thị trấn an toàn.

Cố Ninh nhanh chóng tìm thấy chiếc xe tải nhỏ mà mình đã đỗ bên đường. Cô giơ tay phải lên, chìa khóa xe liền xuất hiện trong lòng bàn tay, may mắn là năng lực không gian của cô dường như đã khôi phục trở lại.

Cô chuyển toàn bộ vật tư từ không gian ra, chất đầy thùng xe, sau đó khởi động xe và hướng về thị trấn.

Bình Luận (0)
Comment