Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 162

Trước cửa trạm xăng, vài con tang thi đang lảng vảng, trên mặt đất cũng xuất hiện thêm mấy cái xác mới, có lẽ là do Hạ Cùng giết. Cậu ta không lãng phí đạn, còn Cố Ninh cũng chém gục vài con tang thi rồi tiến vào trạm xăng. Ngay khi đến trước cửa kính phòng nghỉ, cô nhìn thấy tin nhắn Hạ Cùng để lại cho mình. Cậu ta đã đợi cô ba tiếng nhưng sau đó nhận thấy số lượng tang thi xung quanh ngày càng nhiều nên buộc phải rời đi.

Cố Ninh lên xe, tiếp tục lên đường.

Khi trở về thị trấn, cô tình cờ gặp đội tuần tra của Vương Phong. Rõ ràng, bọn họ không ngờ rằng Cố Ninh đã mất tích suốt một ngày mà vẫn còn sống trở về. Vương Phong thấy cô chỉ có một mình, liền lo lắng hỏi: “Tiểu Quý đâu?”

Ánh mắt Cố Ninh thoáng tối lại, đáp: “Tôi và anh ấy bị lạc nhau rồi.”

Vương Phong thức thời không hỏi thêm, chỉ nói: “Bạn bè cô đã đi tìm cô suốt một ngày vừa mới quay về, cô mau đi báo bình an với họ đi.” Nói xong, hắn dẫn đội rời đi. Có người trong đội thì thầm: “Cái mạng của Cố Ninh này thật lớn, một người phụ nữ ở ngoài suốt một ngày mà vẫn có thể sống sót trở về.”

Vương Phong nhìn chiếc xe của Cố Ninh chạy vào thị trấn, trầm giọng nói: “Nếu không phải mạng lớn, thì chính là có bản lĩnh thật sự. Tôi tin rằng cô ấy thuộc trường hợp thứ hai. Tiếc là một người như vậy lại không thể dùng cho mình…”

“Nếu có thể quay lại, họ đã sớm quay lại rồi! Giờ đã qua một ngày, hơn nữa Hạ Cùng cũng nói lúc đó có một con sói biến dị và một bầy tang thi đang đuổi theo họ. Chỉ có hai người, sao có thể…”

“Im miệng!” Trang Thần cắt ngang người đàn ông đang thao thao bất tuyệt, ánh mắt sắc bén như dao quăng sang, giọng nói lạnh lẽo: “Nói thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi của anh đấy.” Người đàn ông kia không ngờ mình lại bị quát ngay tại chỗ, hơn nữa còn bị sỉ nhục như vậy, hắn há miệng định nói gì đó để vớt vát thể diện nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Trang Thần dọa sợ đến mức không thốt nên lời. Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Trang Thần khi giết tang thi, hắn đành câm nín, lúng túng trốn sang một bên.

Dịch Thiếu Khanh tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, nói: “Chúng ta đã tìm xong tuyến đường này rồi, vậy có thể nào họ lại đi theo hướng này không…”

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Ai lại đến vào giờ này?

Trang Thần tiện miệng nói: “Hạ Cùng, ra mở cửa xem ai đó.” Sau đó, cô ấy lại tiếp tục tập trung vào bản đồ trong tay Dịch Thiếu Khanh.

Hạ Cùng nghe vậy liền bước đến cửa, cậu ta cũng không mở cửa ngay mà nắm chặt tay nắm cửa, hỏi: “Ai đó?”

Bên ngoài vang lên một giọng nói rõ ràng: “Là tôi.”

Hạ Cùng theo phản xạ hỏi lại: “Ai?” Nhưng ngay khi nói ra, cậu ta chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt lập tức mở to, vội vàng kéo cửa ra. Người đang đứng trước cửa, chính là Cố Ninh, người đã mất tích suốt một ngày!

Hạ Cùng kinh ngạc thốt lên: “Cố Ninh!”

Cô khẽ gật đầu với cậu ta, sau đó bước lên bậc thềm và tiến vào trong. Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi của Hạ Cùng, cả hai lập tức bước nhanh ra cửa, vừa vặn nhìn thấy Cố Ninh đang đi vào.

“Cố Ninh!” Trang Thần kinh ngạc kêu lên, ngay sau đó vội vàng tiến lên ôm lấy cô, không thể tin nổi mà nói: “Trời ạ! Đúng là cô rồi! Cô trở về rồi!”

Nụ cười của Dịch Thiếu Khanh không kéo dài lâu sau khi không thấy Quý Cửu Trạch, dường như anh ta nhận ra điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: “Cố Ninh, đội trưởng đâu?”

Sắc mặt Trang Thần lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, trong lòng dâng lên nỗi lo lắng: “Đội trưởng không về cùng cô sao?”

Biểu cảm trên mặt Cố Ninh cứng lại. Cô nhìn thoáng qua Chủ nhiệm Chung, Hạ Cùng và những người khác đang quan sát bên cạnh, sau đó ra hiệu cho Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, giọng nói đặc biệt nghiêm túc: “Tôi có chuyện muốn nói riêng với hai người.”

Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh liếc nhìn nhau, yêu cầu này của Cố Ninh khiến cả hai có chút bất an. Khi trong phòng chỉ còn ba người, Trang Thần khóa cửa lại rồi vội vàng thúc giục: “Được rồi, chỉ còn chúng ta. Cô có thể nói rồi.”

Cố Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôi cũng không biết phải miêu tả tình trạng hiện tại của Quý Cửu Trạch như thế nào, nhưng tôi có thể nói với hai người là… anh ấy vẫn còn sống. Hai người có thể yên tâm trước đã.”

“Tôi biết mà!” Nghe tin Quý Cửu Trạch vẫn còn sống, Trang Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, Dịch Thiếu Khanh cũng thả lỏng phần nào. Bất kể ra sao, chỉ cần anh còn sống là tốt rồi.

“Vậy anh ấy đang ở đâu? Bị mắc kẹt ở nơi nào sao?” Trang Thần sốt ruột hỏi.

Dịch Thiếu Khanh lại bình tĩnh hơn nhiều, nói: “Cậu bình tĩnh lại trước, nghe Cố Ninh nói hết đã.” Rồi anh ta nhìn về phía Cố Ninh, ra hiệu cô tiếp tục.

Cố Ninh sắp xếp lại lời nói, rồi cất giọng trịnh trọng: “Những điều tôi sắp nói có thể rất khó tin, nhưng tôi hy vọng hai người có thể nghiêm túc lắng nghe tôi nói hết.”

Dường như nhận ra sự nghiêm túc của Cố Ninh, sắc mặt của Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Cố Ninh hít sâu một hơi rồi nói: “Hai người có tin vào thế giới song song không?”

Nửa tiếng sau.

Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần ngồi đối diện đã hoàn toàn hóa đá bởi những điều họ vừa nghe trong suốt nửa giờ qua. Mãi lâu sau, họ mới dần dần hoàn hồn, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ khó tin. Những gì Cố Ninh nói mang đến cho họ một cú sốc không khác gì ngày mạt thế ập đến. Trong khoảng thời gian đó, Cố Ninh đã tóm tắt về không gian của mình và những chuyện đã xảy ra trong suốt nửa năm qua, bao gồm cả tình trạng hiện tại của Quý Cửu Trạch.

Một lúc sau, có lẽ vì quá căng thẳng, Dịch Thiếu Khanh khẽ ho một tiếng rồi nhìn chằm chằm vào Cố Ninh: “Ý cô là… ngoài thế giới này ra, còn tồn tại một thế giới khác? Và thế giới đó vốn hoàn toàn song song với thế giới này, cho đến khi ngày mạt thế xảy ra mới có sự thay đổi? Nói cách khác, ở thế giới kia cũng có một tôi, một Trang Thần, một Quý Cửu Trạch… và tất cả mọi người? Y hệt nhau?”

Cố Ninh gật đầu, đồng ý với lời hắn.

Trang Thần xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Cố Ninh, những gì cô nói đều là thật sao?”

Cố Ninh thở dài, lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy: “Nếu hai người không tin, đây là tờ giấy mà Quý Cửu Trạch viết cho hai người.”

Dịch Thiếu Khanh nhận lấy tờ giấy, mở ra xem. Trên đó có một dòng chữ rõ ràng: “Những gì Cố Ninh nói đều là sự thật.”

Bên dưới là chữ ký của Quý Cửu Trạch và ngày tháng. Cố Ninh nhìn hàng chữ trên tờ giấy, trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ.

Trước khi rời đi, cô đã hỏi Quý Cửu Trạch nên giải thích thế nào về sự biến mất của anh với Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh. Quý Cửu Trạch đã đưa ra lời khuyên: “Nếu Trang Thần đã xem ai là bạn, cô ấy sẽ là người bạn đáng tin cậy nhất, dù bình thường có kiêu ngạo đến đâu. Còn Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần thực ra là cùng một loại người, chỉ là cách thể hiện khác nhau. Họ có một điểm chung… đó là rất kín miệng. Hơn nữa, để họ biết sự thật cũng sẽ có lợi cho những sắp xếp sau này.” Nói xong, anh đã viết tờ giấy này cho cô. Cố Ninh tưởng rằng anh sẽ đơn giản giải thích mọi chuyện, nhưng kết quả chỉ là mấy chữ khiến cô hoàn toàn cạn lời.

Dịch Thiếu Khanh có chút nghi hoặc. Chữ viết trên tờ giấy đích thực là của Quý Cửu Trạch, phong cách của những chữ này cũng chính xác là của anh ấy nhưng những gì Cố Ninh nói lại quá mức kinh hãi và khó tin. Dù anh tin tưởng cô, nhưng chuyện này không phải chỉ bằng hai chữ “tin tưởng” là có thể dễ dàng tiếp nhận được.

Phản ứng của Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần hoàn toàn nằm trong dự đoán của Cố Ninh. Dù sao thì trải nghiệm thực tế và chỉ nghe kể lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nhìn vẻ mặt của họ, cô biết rằng họ không phải không tin, mà là chuyện này quá mức chấn động, khiến họ nhất thời khó mà chấp nhận.

Ngược lại, Trang Thần là người tiếp nhận nhanh hơn Dịch Thiếu Khanh. “Vậy có nghĩa là, ngoài Quý Cửu Trạch và cô ra, ở thế giới kia còn có những người giống hệt chúng ta? Có một người giống hệt tôi, và cô cũng có quan hệ tốt với ‘cô ấy’?” Nói xong, cô ấy lại do dự: “Cô chắc chắn là giống hệt tôi? Cả tính cách lẫn khí chất?”

Cố Ninh khẳng định: “Đó chính là cô.”

Trang Thần đau khổ ngã xuống sofa: “Tôi chịu thua rồi… não tôi sắp nổ tung mất!”

Dịch Thiếu Khanh thì lại có vô số thắc mắc: “Vậy lúc tôi và Quý Trạch lần đầu gặp cô… khi cô bị lây nhiễm virus tang thi và đột ngột biến mất… đó chính là lần đầu tiên cô phát hiện ra không gian của mình có thể kết nối với thế giới song song?”

Cố Ninh gật đầu.

“Trước đây, cô nói rằng cứ hai ngày là cô bị động bước vào không gian, nhưng thực chất là để tránh bị người khác truy xét?”

Cố Ninh lại gật đầu.

“Vậy nên, những vật tư phong phú của đội cô, bao gồm cả những thiết bị của Cao Duyệt, cũng đều do cô mang từ thế giới kia về?”

Cố Ninh gật đầu, sau đó nhìn hắn với nụ cười kỳ lạ: “Nói đến chuyện này… những thiết bị của Cao Duyệt đều là tôi nhờ anh mang về giúp đấy.”

“Tôi?” Dịch Thiếu Khanh sững sờ một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ: “Cô đang nói đến ‘tôi’ ở thế giới kia sao?”

Cố Ninh gật đầu, rồi lấy con dao của mình ra, nhìn về phía Trang Thần: “Còn cái này là cô giúp tôi lấy.”

Trang Thần nổi cả da gà: “Tôi lại nổi da gà nữa rồi—”

Dịch Thiếu Khanh tiếp tục hỏi: “Vậy những người ở thế giới kia có biết sự tồn tại của chúng ta không?”

Cố Ninh lắc đầu: “Tôi nghĩ là không cần thiết phải nói. Ban đầu tôi cũng không định nói sự thật với hai nguời nhưng Quý Cửu Trạch nói rằng làm vậy sẽ giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền phức. Anh ấy bảo rằng hai người quá thông minh, sau này nếu tôi có hành động gì nhất định sẽ không qua mắt được hai người.”

Dịch Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, trầm giọng hỏi: “Vậy… Cửu Trạch… anh ấy có thể trở về không?”

Cố Ninh sững lại, sau đó thành thật nói: “Tôi không chắc.”

Dịch Thiếu Khanh trầm tư một lúc, sau đó nhìn thẳng vào Cố Ninh: “Cố Ninh, tôi cần cô kể lại toàn bộ chi tiết về khoảng thời gian cuối cùng của cô và Quý Cửu Trạch ở thế giới này.”

Bình Luận (0)
Comment