“Nói cách khác, thời điểm cô quay lại không gian, Quý Cửu Trạch và bản thể của anh ấy ở thế giới kia hợp nhất cùng một lúc. Vậy có khả năng nào không phải Quý Cửu Trạch tự mở cánh cửa đó mà là do khi cánh cửa của cô mở ra đã tác động đến anh ấy?” Dịch Thiếu Khanh phân tích sau khi nghe Cố Ninh thuật lại.
Trang Thần gật đầu đồng tình: “Cũng có thể lắm, nếu không thì làm sao giải thích được việc cô có thể sang đây, còn Quý Cửu Trạch thì không?”
Dịch Thiếu Khanh nhìn Cố Ninh và Trang Thần một lượt, rồi nói: “Vậy chúng ta có thể suy đoán táo bạo hơn… có khi nào Quý Cửu Trạch cũng có thể trở về thông qua cánh cửa của Cố Ninh? Nhưng có lẽ vẫn cần một điều kiện nào đó mà chúng ta chưa biết. Cố Ninh, khi cô quay lại bên đó, hãy chuyển lời tôi đến Quý Cửu Trạch, biết đâu anh ấy sẽ phát hiện ra điều gì mới. Dù sao thì chính anh ấy là người rõ nhất tình huống lúc đó.”
Cố Ninh gật đầu đồng ý. Ba người im lặng một lúc, rồi bỗng nhiên nhìn nhau cười. Sau khi vượt qua sự kinh ngạc, Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cuối cùng cũng nhận thức được không gian của Cố Ninh thực sự là một điều kỳ diệu, trong nụ cười của họ lộ rõ vẻ hào hứng xen lẫn kích động.
Sau khi cười xong, Cố Ninh đột nhiên nói: “Tôi không định tiếp tục chờ đợi ở đây nữa. Đã mấy ngày rồi mà không có tin tức gì cả. Tôi quyết định rời khỏi thị trấn, quay lại tìm kiếm.” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Đừng khuyên tôi ở lại. Lúc trước tôi tiếp tục ở thế giới này cũng là vì ba mẹ. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi hai người… có muốn đi cùng tôi không?”
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh nhìn nhau đầy kinh ngạc, sau đó hỏi: “Vậy những người đã cùng chúng ta trốn khỏi căn cứ thì sao?”
Cố Ninh đáp: “Tôi có đủ vật tư để để lại cho họ. Hơn nữa, thị trấn này cách căn cứ Thủ Đô không xa, nếu họ muốn đến đó thì số vật tư này cũng đủ để họ sinh tồn.” Cô dừng lại, nghiêm túc nói: “Nhưng có lẽ hai người nên hỏi họ trước. Biết đâu họ không muốn rời đi.”
Trang Thần nhìn Dịch Thiếu Khanh, Dịch Thiếu Khanh liếc sang Cố Ninh rồi gật đầu. Đúng như Cố Ninh dự đoán, khi Trang Thần nêu vấn đề này, phần lớn mọi người đều chọn ở lại. Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đeo kính, lên tiếng: “Nơi này rất an toàn. Tôi đã tìm hiểu rồi, những người đầu tiên đến đây là từ lúc mạt thế bắt đầu. Ngoại trừ thỉnh thoảng có vài con tang thi ‘đi lạc’ vào, nơi này chưa bao giờ bị một bầy tang thi lớn tấn công… tại sao chúng ta phải mạo hiểm đến Thủ Đô? Hơn nữa, ai đảm bảo rằng Thủ Đô sẽ an toàn?” Lời ông ta nói nhận được rất nhiều sự hưởng ứng, những người im lặng cũng có vẻ đồng tình. Ngay cả Hạ Cùng và Chủ nhiệm Chung cũng cảm thấy ở lại đây có lẽ là lựa chọn tốt hơn.
Lúc này, trong đám đông bỗng có một giọng nói vang lên: “Mấy người định đi đến Thủ Đô sao?” Giọng nói này khiến bầu không khí lập tức náo động, rất nhiều người bất an nhìn về phía Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh. Họ biết rằng suốt dọc đường đi, sự an toàn của họ phần lớn nhờ vào sự lãnh đạo của hai người này, nếu họ rời đi, thì ai sẽ dẫn dắt nhóm còn lại? Hơn nữa, Dịch Thiếu Khanh còn nắm giữ thuốc giải độc…
Cố Ninh khoanh tay, đứng tựa vào cửa, lạnh lùng quan sát đám đông. Ánh sáng bập bùng của ngọn nến phản chiếu lên những gương mặt biến đổi thất thường, cô nhanh chóng nhận ra rằng bầu không khí hòa thuận ban đầu đã bắt đầu có sự xáo trộn. Mọi người nhìn về phía Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, chờ đợi câu trả lời của họ.
Trang Thần ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đúng vậy. Chúng tôi chuẩn bị rời đi, có lẽ hành trình của chúng ta sẽ kết thúc tại đây.” Cô không nói là đi đế Thủ Đô, chỉ đơn giản nói rằng họ sẽ rời khỏi nơi này.
Lời của Trang Thần xác nhận suy đoán của đám đông, lập tức gây ra một đợt náo động mới. Sự hoảng sợ lan truyền nhanh chóng trong nhóm người. Khi mọi người còn đang bàn tán ầm ĩ, người đàn ông trung niên lúc trước lại bước ra, giơ hai tay ra hiệu bảo mọi người yên lặng: “Mọi người hãy bình tĩnh! Để tôi hỏi họ vài câu đã!”
Tiếng ồn ào dần lắng xuống.
Người đàn ông trung niên đẩy gọng kính trên sống mũi, quay sang Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, nói: “Nếu các người đã muốn đi, chúng tôi cũng không thể giữ lại.” Ông ta liếc nhìn Cố Ninh, rồi tiếp tục: “Ba người các vị đều có bản lĩnh thực sự, ra ngoài cũng có thể tìm được vật tư nhưng chúng tôi ở đây có người già, có trẻ nhỏ, tìm đồ ăn không dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ cũng đã là mùa đông rồi…”
Trang Thần đáp: “Chúng tôi sẽ để lại một số vật tư, đủ để mọi người vượt qua mùa đông này.”
Đôi mắt sau lớp kính của người đàn ông trung niên lóe lên một tia sáng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra khó xử: “Chúng tôi còn một thỉnh cầu nữa…” Ông ta do dự nhìn Dịch Thiếu Khanh, ngập ngừng nói: “Có thể để lại cho chúng tôi một ít thuốc giải độc không? Chúng tôi không tham lam, chỉ cần năm liều là đủ. Dù sao, số người ở đây cũng khá đông…”
Cố Ninh đưa mắt nhìn quanh phòng, ngoại trừ Chủ nhiệm Chung, Hạ Cùng và một số ít người có vẻ không đồng tình, phần lớn những người còn lại đều nhìn chằm chằm vào Dịch Thiếu Khanh với ánh mắt đầy ép buộc.
Sự chế giễu trên gương mặt Dịch Thiếu Khanh ngày càng rõ. Anh cười lạnh: “Ông đúng là dám mở miệng. Năm liều? Tôi cũng chỉ còn đúng năm liều thôi.”
Người đàn ông trung niên không hề tỏ ra xấu hổ trước lời nói sắc bén của Dịch Thiếu Khanh, ngược lại, sắc mặt ông ta bỗng trở nên lạnh lùng: “Ba người các cậu bản lĩnh lớn như vậy, dù ra ngoài cũng không gặp nguy hiểm gì. Chúng tôi thì không giống như vậy.”
Dịch Thiếu Khanh mất kiên nhẫn, cắt ngang: “Bớt nói nhảm đi! Tôi sẽ không để lại một liều nào hết! Trang Thần, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi thôi.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức sa sầm, giọng nói trầm hẳn xuống: “Chuyện này không phải do các người quyết định!” Ông ta ra hiệu bằng ánh mắt.
Những người đàn ông vẫn im lặng từ nãy đến giờ liền bước ra, vây lấy Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh.
“Các người đang làm gì vậy?!” Hạ Cùng quát lên, tức giận nhìn chằm chằm vào những kẻ đó: “Các người quên ai đã cứu các người khỏi căn cứ rồi sao?”
Chủ nhiệm Chung cũng biến sắc, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên: “Lão Chu, ông đang làm cái gì vậy?!”
Một thanh niên mặt đầy mụn cười nhạo: “Hạ Cùng, họ cứu chúng ta là tự nguyện chứ chúng ta đâu có cầu xin họ. Dù không có họ, chúng ta cũng có thể tìm cách trốn thoát. Đừng có đạo đức giả nữa!”
Chu Trung Khải lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Chung, chẳng phải chúng ta đã bàn bạc rồi sao? Chúng ta đã quyết định sẽ ở lại đây. Hay là ông lại muốn đóng vai người tốt trước mặt họ?”
Chủ nhiệm Chung kích động phản bác: “Đúng, tôi đã bàn bạc với ông về việc ở lại! Nhưng chúng ta đã nói sẽ thương lượng với Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh một cách tử tế! Ông định làm gì thế này?!”
“Tôi đang thương lượng với họ đấy chứ, nhưng họ không cho tôi cơ hội thương lượng. Vậy thì còn gì để bàn nữa?” Chu Trung Khải ngang nhiên nói, rồi quay sang Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh: “Các người muốn đi cũng được, để lại vật tư và thuốc giải độc.”
Trang Thần cười lạnh: “Nếu chúng tôi không để lại thì sao?”
Chu Trung Khải cũng cười lạnh: “Vậy thì xin lỗi, có lẽ hai người không thể rời khỏi thị trấn này.”
Ánh mắt Trang Thần trở nên lạnh lẽo: “Ông định giết chúng tôi?”
Chu Trung Khải không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Ánh mắt sắc bén của Trang Thần quét qua đám đông như một lưỡi dao: “Các người cũng có ý này sao?”
Ngoại trừ Chủ nhiệm Chung và Hạ Cùng, không một ai dám đối diện với ánh mắt của cô.
“Tôi sẽ không để ông làm vậy!” Chủ nhiệm Chung tức giận đến mức run rẩy, quay sang đám đông đang im lặng: “Các người quá đáng lắm rồi!”
Hạ Cùng không nói gì, chỉ lặng lẽ bước lên chắn trước Trang Thần, cảnh giác nhìn những kẻ xung quanh.
Hành động này đã nói rõ lập trường của họ.
“Nếu hai người đã muốn đứng về phía họ, thì cũng đừng trách chúng tôi.” Trên mặt Chu Trung Khải còn mang chút tiếc nuối, sau đó ông ta quay đầu nhìn Dịch Thiếu Khanh: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng—”
“Phụt.” Một âm thanh nhẹ vang lên, lời của ông ta đột ngột bị cắt ngang. Một cơn đau nhói bùng lên ở ngực, như thể có thứ gì đó xuyên thẳng qua lồng ng.ực ông ta.
Đám đông vốn đang im lặng bỗng nhiên hét lên hoảng loạn, như thể vừa nhìn thấy dịch bệnh, vội vã lùi lại như thủy triều. Chu Trung Khải cúi đầu xuống, không thể tin vào mắt mình… một sợi dây leo màu xanh lá xuyên thẳng qua ngực ông ta. Đầu còn lại của dây leo chui ra từ sau lưng ông ta, phần đầu sắc nhọn vẫn còn nhỏ từng giọt máu đỏ tươi xuống mặt đất…
Chu Trung Khải há miệng, nhưng không thể thốt ra một lời nào. Cơ thể ông ta nghiêng đi rồi ngã “phịch” xuống đất, cặp kính trên mũi cũng bị văng ra xa.
Không gian im lặng đến chết chóc.
Những ánh mắt đầy kinh hoàng nhìn chằm chằm vào sợi dây leo xuyên qua ngực Chu Trung Khải. Chúng bò ra từ dưới chân ai đó, lặng lẽ phá vỡ sàn gỗ và xuyên thẳng qua cơ thể ông ta. Từng ánh mắt run rẩy dõi theo đôi chân đó, rồi nhìn lên.
Cố Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào. Từ đầu đến cuối, dường như cô chưa từng di chuyển.
Một người run rẩy lẩm bẩm: “Sao có thể…”
Bọn họ không thể tin nổi. Rõ ràng dị năng đã biến mất, tại sao Cố Ninh vẫn có thể sử dụng năng lực? Trong số họ, có vài người đột nhiên nhớ lại… trên chiếc xe buýt ngày hôm đó, sợi dây leo đã bất ngờ xuất hiện để cứu một người phụ nữ, nhưng không ai biết chủ nhân của nó là ai…
Cố Ninh bình thản nói: “Loại sói trắng mắt xanh, nuôi không được lại còn muốn cắn người… chỉ có một kết cục duy nhất, chính là phải bị giết.”
Chủ nhiệm Chung nhìn thi thể Chu Trung Khải, mắt ông lóe lên vẻ không đành lòng. Ông ta mấp máy môi vài lần nhưng cuối cùng không nói ra được lời nào.
“Xem ra bây giờ không còn ai có ý kiến nữa rồi nhỉ?” Trang Thần mỉm cười, nói: “Hạ Cùng, đi thôi, cùng tôi thu dọn hành lý nào.”
Cô bước đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn những người còn đang hoảng sợ, giọng nói mang theo sự chế giễu: “Xin lỗi, tôi rút lại lời vừa nói. Tất cả vật tư, chúng tôi sẽ mang đi hết. Các người hãy tự lo cho mình đi.” Nói xong, cô cùng Hạ Cùng lên lầu, để lại một căn phòng đầy những khuôn mặt tái nhợt.
Đám người đó đột nhiên oán hận Chu Trung Khải, kẻ vừa bị gi.ết ch.ết. Nếu không phải vì lòng tham vô đáy của ông ta, ít nhất họ vẫn có một xe đầy vật tư! Nhưng họ hoàn toàn quên mất rằng… chính sự im lặng ủng hộ của họ mới là nguyên nhân khiến Chu Trung Khải dám hành động như vậy.
—
Đối với việc Cố Ninh và Trang Thần quyết định rời đi, Vương Phong vốn không bất ngờ. Điều khiến anh ta ngạc nhiên là, bọn họ chỉ rời đi với năm người.
Vương Phong khó hiểu hỏi: “Những người khác đâu?”
Dịch Thiếu Khanh nhún vai: “Có vẻ như họ muốn định cư ở đây.”
“Cái gì?” Sắc mặt Vương Phong thay đổi: “Lúc các người giao vật tư chẳng phải đã nói rõ chỉ đủ dùng trong một tuần sao?…”
“Đúng vậy.” Dịch Thiếu Khanh cười nhàn nhạt, ánh mắt thâm sâu: “Cho nên, với những kẻ không trả tiền thuê nhà mà muốn ở miễn phí, anh Vương, chắc anh biết phải xử lý thế nào chứ?”
—
Lục Gia Tử đứng nhìn Cố Ninh ngồi trên ghế lái, trên gương mặt hiện lên vẻ do dự. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, anh ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí bước về phía cô, định nói gì đó.
Nhưng đúng lúc đó, Cố Ninh chợt ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. Ánh mắt cô xa lạ, lạnh lùng, thậm chí còn mang theo sự chán ghét. Chỉ một ánh mắt thôi… đã khiến đôi chân Lục Gia Tử như bị đóng đinh tại chỗ, không thể bước thêm dù chỉ một bước…
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xe của bọn họ lao ra khỏi thị trấn, hòa vào màn đêm dày đặc, rồi nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa…