Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 167

Đây là một con tàu đông lạnh, chuyên chở hải sản, trái cây và rau củ – những mặt hàng dễ hỏng.

“Thật đáng tiếc là lúc mạt thế xảy ra, chúng tôi vừa mới dỡ hết hàng xuống.” Người đàn ông lùn có tên là Vu Đông Dương lên tiếng. Vì là người thấp nhất trên tàu, nên mọi người thường gọi hắn là “Lùn”. Hắn cười hì hì hai tiếng, nhấc ly rượu vang lên uống một hơi rồi nói tiếp: “Cũng may khi trở về, chúng tôi đã tích trữ được một đống nhu yếu phẩm. Mà trên biển thì không có bọn quái vật ăn thịt người kia.”

Mỗi khi lang thang trên biển một thời gian, họ đều phải ghé bờ để tiếp tế. Rất nhiều người đã chết, nhưng cũng có nhiều kẻ gia nhập nhóm của họ. Giờ trên tàu chỉ còn lại Lùn và gã cao kều kia là một trong những người đầu tiên, những người khác đều là kẻ về sau nhập hội. Andersen cũng là một trong số đó. Nhưng về chuyện hắn trở thành thuyền trưởng như thế nào, tất cả bọn họ đều chỉ cười đầy ẩn ý, không ai nói rõ. Có thể thấy, họ rất thận trọng khi nhắc đến một số chuyện trên tàu. Nhưng kỹ năng khai thác thông tin của Dịch Thiếu Khanh lại quá lợi hại, cuối cùng vẫn moi được không ít tin tức quan trọng.

Không khí trên tàu có vẻ khá hòa hợp.

Thế nhưng, lòng Cố Ninh lại chẳng yên chút nào. Dù bóng dáng người phụ nữ sau lớp kính đã biến mất, cô vẫn có cảm giác đôi mắt vô hồn ấy vẫn đang dõi theo mình từ trong bóng tối. Cảm giác ghê tởm lan tràn khắp cơ thể khiến cô buồn nôn.

Trang Trần lo lắng nhìn sắc mặt không tốt của Cố Ninh, chợt nhận ra điều gì đó: “Cố Ninh, cậu không phải là say sóng đấy chứ?”

Cố Ninh khẽ giật mình, sau đó gật đầu đáp: “Có lẽ vậy, mình cảm thấy hơi buồn nôn.”

“Vậy thì để tôi đi cùng cô ra boong tàu hóng gió.” Nói rồi, Trang Trần kín đáo trao đổi ánh mắt với Cố Ninh. Hiểu ý, cô khẽ gật đầu đồng ý, cùng Trang Trần đi về phía cầu thang.

“Chờ đã, tôi cũng đi! Ở đây chán quá.” Hạ Cùng vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi theo họ lên boong tàu. Gió trên boong tàu rất lớn. Ba người họ đứng dựa vào lan can, nhìn những con sóng vỡ tung dưới thân tàu.

Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, Trang Trần hạ giọng hỏi: “Cố Ninh, rốt cuộc có chuyện gì?”

Cố Ninh khẽ nhíu mày: “Những kẻ đã ăn thịt người, trên người sẽ tỏa ra một mùi hôi tanh nhàn nhạt. Mùi này rất nhẹ, người bình thường khó mà nhận ra.”

Trang Trần phân tích: “Trên tàu thiếu nước ngọt, có thể họ ở trên biển quá lâu, không được tắm rửa nên mới có mùi hôi thì sao?”

“Không, mùi đó rất đặc biệt, tôi sẽ không nhầm được.” Cố Ninh cau mày, đưa mắt nhìn chiếc ô tô họ đã bỏ lại trên bờ, dần dần chỉ còn lại một chấm nhỏ trong tầm mắt. Lúc này, cô mới nhận ra, họ đã đưa ra một quyết định vô cùng sai lầm. Nhưng bây giờ đã lên tàu, hối hận cũng đã muộn: “Nói chung, chúng ta phải thật cẩn thận.”

Nhóm của họ chỉ có năm người, trong đó, Chủ nhiệm Chung nhìn có vẻ yếu ớt, còn Cố Ninh và Trang Trần lại là phụ nữ. Trong mắt những kẻ kia, có lẽ họ chỉ như một bữa ăn sẵn sàng dâng đến miệng…

Cố Ninh nheo mắt nhìn sang nhóm thủy thủ đang đứng tụ tập bên kia boong tàu. Sau khi hoàn thành việc dọn dẹp, đám người đó như đang bàn tán sôi nổi về điều gì đó, ánh mắt dâm ô không kiêng nể quét qua người cô và Trang Trần. Một gã trong số đó vừa nhìn Trang Trần, vừa nói gì đó khiến những kẻ còn lại cười rộ lên một cách lố bịch. Bọn chúng đang cười cái gì, ánh mắt của chúng mang ý nghĩa gì, Cố Ninh và Trang Trần đều hiểu rất rõ.

Không chịu nổi nữa, Hạ Cùng định bước tới, nhưng Cố Ninh đã hành động trước cậu ta. Cô sải bước đến đối diện nhóm thủy thủ. Người đàn ông đang nói dở câu chuyện, thấy cô đi tới thì lập tức ngậm miệng, nở một nụ cười đầy tà ý: “Có chuyện gì sao, cô em?” Những kẻ vây quanh hắn đều cười nham nhở, như thể đang chờ xem bộ dạng thẹn thùng của Cố Ninh khi bị bọn chúng trêu chọc. Nhưng bọn chúng đã phải thất vọng. Trên mặt Cố Ninh, chẳng hề có chút ửng đỏ nào. Đôi mắt cô lạnh lùng quét qua đám đàn ông trước mặt, như thể họ không hề tồn tại.

Sau đó, họ chỉ nhìn thấy một cánh tay nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, kèm theo một tiếng “Bốp!” giòn giã!

Người đàn ông ban nãy còn mang theo nụ cười thờ ơ trên mặt, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, khuôn mặt hắn đã bị đánh lệch sang một bên. Làn da đen sạm của hắn ửng đỏ, đủ để thấy cú tát này mạnh đến mức nào. Màng nhĩ hắn ù lên một trận ong ong, mãi lâu sau mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn chạm vào khuôn mặt nóng rát và đã sưng lên rõ ràng, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Cố Ninh – cô gái thấp hơn hắn cả một cái đầu. Hắn vừa mới giơ tay lên…

Nhưng ngay lúc đó, mọi người xung quanh lại thấy một bóng tay lướt qua, tiếp theo là một tiếng “Bốp!” vang lên lần nữa!

Lại thêm một cái tát! Hơn nữa, vẫn là bên mặt đó! Chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng có thể cảm nhận được lực đánh mạnh mẽ đến mức nào!

Trên boong tàu, ngoài tiếng sóng vỗ, chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc.

Những người đàn ông ban nãy còn cười đùa giờ đều sững sờ, kinh ngạc nhìn Cố Ninh vừa vung tay hai lần mà sắc mặt vẫn không đổi. Bọn họ thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ có phải mình đang hoa mắt hay không?

Tên đàn ông bị đánh hoàn toàn choáng váng, đầu hắn bị tát lệch sang một bên, trong óc chỉ còn lại tiếng ong ong vang vọng. Cả bên mặt trái liên tục tê rần, đến nỗi hắn thậm chí không còn cảm giác đau đớn.

“Máu… chảy máu rồi!” Một người hoảng hốt kêu lên, sau đó mọi người đều nhìn thấy khóe miệng của tên đàn ông kia rỉ ra một vệt máu. Hắn cử động môi một chút, rồi cúi đầu, phun ra một bãi máu tươi xuống sàn tàu. Cùng với đó là một tiếng động nhỏ vang lên, có người mắt tinh lập tức nhận ra đó là một chiếc răng! Khuôn mặt hắn đã sưng vù đến mức biến dạng. Lúc này hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thấy đám người xung quanh còn đứng sững ra đó, hắn lập tức nổi giận, nửa khuôn mặt tê dại khiến giọng nói của hắn trở nên mơ hồ: “Còn đứng đó làm gì?! Xử nó cho tao!”

Năm, sáu tên đàn ông lúc này mới bừng tỉnh, lập tức xông về phía Cố Ninh, vây kín cô lại.

Tên đàn ông ôm mặt nghiến răng nghiến lợi quát lớn: “Bắt nó lại! Tao muốn cắt từng miếng thịt của nó rồi nấu lên ăn!”

Nhưng trước khi bọn chúng kịp bao vây Cố Ninh, cô đã nắm chặt cây gậy sắt dài nửa mét trong tay. Tuy nhiên, cô vẫn chưa kích hoạt lưỡi dao ẩn bên trong.

Hạ Cùng định xông lên giúp nhưng lại bị Trang Trần ngăn cản. Cậu ta trợn mắt kinh ngạc nhìn Cố Ninh thẳng tay tát hai cái trời giáng vào mặt tên đàn ông kia, đến khi hoàn hồn lại thấy Cố Ninh bị vây thì lập tức sốt ruột, muốn lao vào giúp đỡ, nhưng lại bị Trang Trần kéo lại một lần nữa: “Mấy con tép riu này, còn chưa đủ làm Cố Ninh khởi động đâu.” So với Hạ Cùng đơn thuần, Trang Thần hiểu rất rõ ý đồ của Cố Ninh khi chọc giận bọn chúng. Ngoài ra, cô ấy chắc rằng lúc này Cố Ninh thực sự đang rất tức giận.

Có kẻ từ phía sau lao đến, định ôm chặt lấy Cố Ninh nhưng cây gậy nặng trong tay cô nhanh chóng xoay tròn một vòng, rồi mạnh mẽ vụt ngược về phía sau! Phần đầu gậy đập thẳng vào vùng bụng mềm mại của kẻ đằng sau, với lực lao tới của hắn cộng với sức mạnh từ cú đánh của Cố Ninh, hắn đau đến mức không thể hét lên nổi, hai chân nhũn ra, ôm bụng quỳ rạp xuống sàn tàu, mãi không đứng lên được.

Gậy sắt lại xoay tròn trong tay Cố Ninh, lần này vung ngang đập thẳng vào mặt một tên khác! Đầu hắn bị đánh lệch sang một bên. Cố Ninh cúi thấp người, tránh một cú đấm, rồi lập tức quét gậy vào đầu gối của một tên khác! Trong khoảnh khắc thanh gậy va chạm với xương bánh chè, một tiếng răng rắc nhẹ vang lên, hắn lập tức khuỵu xuống! Ngay khoảnh khắc hắn quỳ rạp, Cố Ninh đạp mạnh lên vai hắn, mượn lực nhảy lên không trung, tung một cú đá mang theo tiếng gió sắc bén, hất văng mấy tên trước mặt!

Ngay khi tiếp đất, cô ngả người ra sau, chống một tay xuống sàn, né tránh một cây chổi vừa quét ngang qua đầu! Cô nhanh chóng bật người dậy, tung cú đá về phía kẻ phía sau, đồng thời cây gậy trong tay nện mạnh vào ngực gã cầm chổi! Một cơn gió ập tới từ phía sau, Cố Ninh phản ứng cực nhanh! Cô xoay người, lướt ra phía sau kẻ đang giơ ghế định đập xuống đầu mình, gậy sắt quấn ngang cổ hắn, lưỡi dao ẩn bên trong đột ngột bật ra! Cố Ninh chỉ hơi kéo nhẹ, lưỡi dao lạnh lẽo đã áp sát động mạch cổ của hắn.

Gã đàn ông theo phản xạ muốn cử động, nhưng lưỡi dao sắc bén lập tức cứa vào da, máu rỉ ra thành một vệt đỏ. Một cơn đau nhói truyền đến, khiến hắn lập tức cứng đờ, bàn tay giơ ghế lên không cũng bắt đầu run rẩy…

Tất cả những điều này nghe có vẻ kéo dài, nhưng thực chất chỉ diễn ra trong chớp mắt. Từ lúc Cố Ninh rút gậy ra đến giờ, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian cực ngắn. Những kẻ ban nãy còn hung hãn giờ đã nằm la liệt trên sàn, ôm lấy vết thương đau đớn.

Cố Ninh quét mắt qua những kẻ đang rên rỉ, ánh mắt băng lãnh cuối cùng dừng lại trên người gã đàn ông đứng trước lan can, nửa khuôn mặt sưng vù, đầy sợ hãi. Sát khí trong mắt cô lộ rõ!

“Bốp!” Một tràng vỗ tay đột ngột vang lên.

Ngay sau đó là những tràng vỗ tay liên tiếp, càng lúc càng dồn dập.

Anderson vừa vỗ tay vừa bước ra từ lối đi tối tăm của khoang tàu. Tất cả mọi người ban nãy đều tập trung nhìn Cố Ninh, không ai biết anh ta vừa từ khoang tàu đi ra hay đã đứng đó theo dõi từ lâu.

Lưỡi dao trong tay Cố Ninh từ từ rời khỏi cổ gã đàn ông kia. Cô quay đầu nhìn Anderson. Ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt Cố Ninh khẽ nheo lại, sát khí vẫn còn đọng trong đáy mắt. Còn Anderson, anh ta vẫn cười, nhưng trong ánh mắt xanh lục lại là sự tán thưởng không che giấu, cùng với… sự cuồng nhiệt. Bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nóng bỏng ấy, Cố Ninh bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment