Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 168

Cố Ninh không từ chối lời đề nghị nói chuyện riêng của Anderson.

Hai người đi đến phía trước boong tàu, Cố Ninh không cho Anderson cơ hội mở miệng, cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Chúng tôi chỉ muốn đến Thủ Đô một cách bình an, không muốn gây rắc rối. Thuyền trưởng Anderson, nếu anh cũng muốn tiếp tục làm thuyền trưởng một cách bình an thì tốt nhất đừng có ý đồ gì với chúng tôi.” Đây là một lời cảnh cáo và đe dọa trắng trợn. Việc cô ra tay ban nãy cũng chỉ để gia tăng hiệu quả răn đe cho lời cảnh báo lúc này.

Anderson nhìn Cố Ninh đầy bất đắc dĩ: “Tôi nghĩ hình như tôi chẳng làm gì cả, ngược lại là em đã đánh bị thương thủy thủ của tôi.”

Cố Ninh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng điệu thản nhiên như đang nói về một chuyện chẳng đáng quan tâm: “Anh biết không? Sau khi ăn thịt đồng loại, cơ thể con người sẽ tỏa ra một mùi hôi chua rất đặc biệt. Chỉ cần ai đã từng ngửi qua, nhất định sẽ không bao giờ quên được.”

Biểu cảm trên mặt Anderson bỗng chốc đông cứng lại, lông mày hạ xuống, đôi mắt xanh lục sâu thẳm phút chốc trở nên sắc bén: “Tôi nghĩ tôi không hiểu lời em đang nói.”

Cố Ninh chỉ khẽ cười. Cô đương nhiên biết anh ta hiểu.

Sau một khoảng lặng dài, Anderson bỗng nhìn chằm chằm vào mắt Cố Ninh rồi chậm rãi nói: “Có ai từng nói với em chưa? Em có một đôi mắt rất đẹp. Lạnh lùng, nguy hiểm nhưng lại đầy mê hoặc… Có lẽ em có thể ở lại đây. Trên biển không có những con quái vật đó, tôi có thể đảm bảo sự an toàn của em, có đủ thức ăn, không cần phải sợ hãi…” Vừa nói, anh ta vừa đưa tay về phía mặt Cố Ninh.

Cố Ninh bình thản gạt tay anh ta ra, trên mặt mang theo nét châm chọc: “Thức ăn? Xin lỗi, tôi không quen ăn thịt người.”

Anderson nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ ăn thịt người, nhưng tôi không phản đối bọn họ ăn vì bây giờ muốn sống sót không phải là chuyện dễ dàng. Nếu không bị dồn đến đường cùng, chẳng ai muốn làm vậy cả.”

Cố Ninh nghĩ nếu là cô, thà chết đói còn hơn, tuy nhiên cô không định tranh luận với Anderson về vấn đề vô nghĩa này.

Cô xác nhận lại: “Vậy xem như chúng ta đã thỏa thuận? Anh đưa chúng tôi đến Thủ Đô an toàn, chúng tôi sẽ giao toàn bộ số hàng đã hứa cho các anh.”

“Đương nhiên.” Anderson đáp, “Tối nay em có thể ngủ ngon, khi tỉnh dậy, chúng ta đã đến cảng Thủ Đô rồi.”

“Thuyền trưởng, con nhóc đó nói gì với anh thế?” Một gã lùn thấy Cố Ninh rời đi liền vội vàng chạy đến dò hỏi.

Anderson nhìn theo bóng lưng của Cố Ninh, khẽ cười, rồi kẹp điếu thuốc vào miệng. Gã lùn bên cạnh lập tức đưa bật lửa tới, một tay che gió, một tay châm thuốc. Anderson hít một hơi, nhả ra làn khói trắng, vừa ra khỏi miệng làn khói đã bị gió biển cuốn đi mất. Anh ta xoay người dựa vào lan can, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ kiêng dè: “Báo cho những người khác biết đám người này không đơn giản, không thể động vào. Đưa họ đến nơi họ muốn an toàn, số hàng kia đủ để chúng ta cầm cự một thời gian. Đám người này không đơn giản, không cần rước rắc rối vào thân.”

Gã lùn thu bật lửa lại, cười nịnh nọt: “Thuyền trưởng yên tâm, tôi sẽ dặn bọn họ.”

Dù hắn không tận mắt chứng kiến cô gái tóc vàng kia đánh gục đám người lão Dã như thế nào nhưng khi kiểm tra vết thương của bọn họ, hắn đã tận mắt thấy những vết bầm tím khắp người. Có thể một mình đánh gục đám người lão Dã đủ để thấy cô ta lợi hại đến mức nào.

Dù hắn rất thèm khát thân thể mê người của Trang Thần nhưng hắn sống đến bây giờ là nhờ sự cẩn trọng. Dù chiếc bánh có ngon đến đâu mà tẩm độc thì hắn cũng không dám động vào. Có điều, hắn vẫn hơi lo lắng. Đám thủy thủ trên tàu đã chán ngán mấy người phụ nữ cũ, suốt ngày đòi đổi lô hàng mới. Chút nữa hắn phải xuống dưới cảnh báo bọn chúng mới được.

Gã lùn rời đi, còn Anderson vẫn đứng trên boong tàu. Anh ta ném đầu thuốc xuống biển, rồi quay đầu nhìn về phía Cố Ninh, người đang nói chuyện với Trang Thần. Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng khó lường.

Cố Ninh tranh thủ ngủ một giấc vào buổi chiều.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần dần chìm xuống đường chân trời phía tây. Đây là một khung cảnh không hề thua kém bình minh, nhưng lúc này Cố Ninh chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức. Cô nói: “Dù Anderson đã hứa sẽ không giở trò nhưng tối nay chúng ta vẫn phải cẩn thận. Hạ Cùng, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ bảo vệ Chủ nhiệm Chung trước, những việc khác tùy cơ ứng biến.” Cô tiếp tục: “Tối nay tôi sẽ canh gác. Nếu có động tĩnh gì tôi sẽ đánh thức mọi người. Đừng rời xa dao và súng.”

Sau khi mặt trời khuất bóng, mặt trăng dần xuất hiện trên bầu trời. Một vầng trăng khuyết lờ mờ treo lơ lửng, ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu trên mặt biển đen kịt, lăn tăn theo những con sóng, mang theo một vẻ quỷ dị đáng sợ.

Nơi họ ngủ được sắp xếp ở lối đi giữa những container chất hàng. Chăn đệm Anderson cung cấp bốc lên một mùi hôi khó chịu, nhưng để tránh bại lộ bí mật không gian của Gu Ninh, họ chỉ có thể cố nhẫn nhịn.

Gu Ninh đứng gác ngay lối đi duy nhất, xung quanh có nhiều ngã rẽ. Cô đứng ngay trung tâm của bốn lối đi giao nhau, bất kể ai muốn tiếp cận đều phải đi ngang qua cô. Hạ Cùng và những người khác ngủ ngay phía sau, còn ở cuối lối đi là Trang Thần, người luôn cảnh giác cao độ. Nếu có gì bất thường, Trang Thần sẽ là người phát hiện đầu tiên.

Trên biển đêm không hề yên tĩnh, tiếng động cơ của con tàu cô có thể chịu được nhưng những âm thanh hỗn loạn xen lẫn trong đó khiến cô khó chịu.

Cố Ninh cố tập trung tĩnh tâm, nhưng hình ảnh người phụ nữ đứng sau tấm kính ban ngày cứ hiện lên trong đầu cô, đôi mắt vô hồn không ánh sáng, cánh tay trắng nõn phủ đầy vết bầm tím…

Đúng lúc này!

“Aaaa!” Một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên!

Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh ấy vô cùng chói tai. Cố Ninh vốn đang dựa vào container, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Ngay sau đó là một tiếng chửi thề của đàn ông, rồi âm thanh va chạm dữ dội vang lên. Tiếng la hét đau đớn của người phụ nữ không dừng lại, mà ngày càng thảm thiết hơn, mang theo nỗi bi phẫn tuyệt vọng…

Cuối cùng, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, mọi thứ chìm vào im lặng.

Trong lòng Cố Ninh trầm xuống, bị đánh chết rồi sao?

Trang Thần và những người khác đều đã bị đánh thức. Trong lòng họ có cùng suy nghĩ như Cố Ninh, có lẽ người phụ nữ ấy đã bị đánh ngất, hoặc thậm chí bị đánh chết. Nhưng ngay sau đó, những bước chân gấp gáp, hỗn loạn vang lên khiến họ lập tức bác bỏ suy đoán của mình, đồng thời dâng lên một tia hy vọng.

Sắc mặt Cố Ninh thay đổi, cô nghe rất rõ, đây không phải tiếng bước chân của một người, mà là hai người. Hơn nữa, họ đang chạy thẳng về phía này!

Chẳng bao lâu sau, cánh cửa phía trước bị đẩy mạnh ra. Hai người lao vào trong. Dù nơi này rất tối nhưng Cố Ninh vẫn nhìn rõ hai khuôn mặt kia, và một trong số đó khiến cô nhíu mày… chính là người phụ nữ sau tấm kính ban ngày…

Phía sau cửa là một vùng đen tối, cô gái đó nhớ rõ nhóm người Cố Ninh được an bài ở chỗ này, nhưng nơi này tối đen như vậy, làm sao cô có thể tìm được những người đó ngủ ở chỗ nào?

Người phụ nữ run rẩy khóa chặt cửa, nắm chặt tay em gái mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng vẫn run rẩy: “Đi thôi, chúng ta đi trốn.”

Cô gái trẻ, trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt vẫn còn nét non nớt, nhưng giờ lại đầy sợ hãi. Cô bé nắm chặt lấy tay Lưu Mi, dò dẫm bước đi trong bóng tối.

“Chúng ta sẽ bị bắt lại mất…” Giọng cô bé run rẩy lộ rõ sự hoảng loạn: “Chúng sẽ phơi xác chúng ta, rồi ăn thịt… Chị ơi, em không muốn bị ăn thịt…”

“Đừng sợ.” Lưu Mi một tay dò dẫm men theo container, một tay nắm chặt tay Lưu Hân, trong đầu cố gắng vẽ lại sơ đồ nơi này. Nhưng nỗi sợ hãi khiến đầu óc cô trống rỗng, chẳng thể nhớ nổi gì cả.

Cô đã giết hắn – người đàn ông đó. Rõ ràng bọn họ đã hứa chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, họ sẽ không động đến Lưu Hân – người thân duy nhất của cô trên đời này. Nhưng khi cô trở về, em gái lại biến mất. Những người còn lại nói, không lâu sau khi cô rời đi, Lưu Hân đã bị đưa đi.

Cô biết điều đó có ý nghĩa gì.

Cô từng bị đưa tới căn phòng đó… Vậy nên khi nhìn thấy tên đàn ông bẩn thỉu đè em gái mình xuống giường, cô không nghĩ ngợi gì, lập tức vớ lấy thanh sắt cạnh cửa, giáng mạnh vào sau gáy hắn!

Lưu Hân nói đúng. Nếu bị bắt lại, họ sẽ bị hành hạ một cách tàn nhẫn, bị cắt từng miếng thịt, phơi khô thành lương thực dự trữ…

Chạy trốn? Bọn họ có thể trốn đi đâu? Dù chạy thế nào, cũng không thể thoát khỏi con tàu này. Hy vọng duy nhất của họ bây giờ là nhóm người ngoại lai kia. Cô đã nghe đám đàn ông chửi rủa về cô gái kia. Qua những lời lẽ của chúng, cô biết cô gái ấy rất mạnh, đến mức ngay cả đám đàn ông trên tàu cũng không dám động đến. Vì vậy, cô không hề do dự, kéo theo em gái chạy vào đây.

Dù chỉ có một tia hy vọng… dù chỉ có thể cứu em gái, cô cũng không thể bỏ lỡ.

“Bọn khốn khiếp! Chúng khóa cửa rồi!” Bên ngoài vang lên tiếng chửi thề, ngay sau đó là những giọng nói đầy tức giận.

Lưu Hân giật nảy mình, hoảng hốt quay lại: “Chúng đến rồi!” Lưu Mi bị em gái siết chặt đến mức móng tay c.ắm vào da thịt, nhưng cô không kêu đau, chỉ kéo Lưu Hân chạy nhanh hơn.

“Phá cửa đi!” Tiếng ra lệnh vang lên! Ngay lập tức, những tiếng nện cửa vang dội.

Lưu Hân đã sợ đến phát điên, lắp bắp khóc lóc: “Chúng đến rồi! Chúng đến rồi! Chúng ta chết chắc rồi! Em không muốn chết! Em không muốn bị ăn thịt! Ba mẹ, cứu chúng con với!”

“RẦM!” Một tiếng động mạnh vang lên! Cánh cửa bị phá tung, một đám người giận dữ lao vào. “Cứ bắt lấy chúng nó! Tao phải chơi chết chúng nó!”

Lưu Hân sợ đến mức muốn hét lên, nhưng miệng đã bị ai đó bịt chặt! Lưu Mi đâm sầm vào lòng một người, cũng ngay lập tức bị bịt miệng! Cô theo phản xạ muốn vùng vẫy, nhưng bỗng nhiên, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên bên tai…

“Suỵt. Đừng lên tiếng.”

Đôi mắt Lưu Mi trợn tròn!

Bình Luận (0)
Comment