Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 169

“Kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Trong bóng đêm Dịch Thiếu Khanh nhìn thoáng qua gương mặt đầy thấp thỏm lo âu của hai chị em Lưu Mi đang ôm nhau ở bên kia, thấp giọng hỏi: “Ngay cả khi chúng ta nhất thời cứu được hai người thì cũng không cứu được cả đời. Chờ chúng tađi rồi hai người vẫn sẽ bị tra tấn.” Anh ta hiển nhiên có chút không tán đồng đối với việc Trang Thần để cho bọn họ mạo hiểm cứu hai chị em này.

Trang Thần có chút tức giận nói: “Tôi đây sẽ mang hai người đó đi!”

“Cô mang đi như thế nào?” Dịch Thiếu Khanh đả kích nói: “Cô cho rằng những người đó sẽ để cô mang người đi sao?”

Trang Thần hung tợn nói: “Bọn họ không chỉ ăn thịt người, mà còn cầm tù những cô gái này ở trên tàu rồi tra tấn bằng nhiều cách! Bọn họ đáng chết!”

“Cho nên? Cô muốn giết sạch tất cả bọn họ sao? Cô phải biết, hiện tại chúng ta đang ở trên tàu! Bên ngoài đều là biển! Một khi tàu chìm, tất cả chúng ta đều sẽ chết dưới biển!” Dịch Thiếu Khanh cũng có chút tức giận.

Ngôn từ của Trang Thần lạnh lẽo như chế nhạo: “Bằng không thì sao? Ý của anh là giao hai người này ra?”

Hai người bọn họ đang tranh chấp này đó đều là làm trò trước mặt hai người Lưu Mi và Lưu Hân, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt của hai cô càng sợ hãi tới mức trắng bệch, thần sắc Lưu Mi thay đổi, đột nhiên túm chặt Lưu Hân quỳ xuống, không ngừng dập đầu với bọn họ, dập được bốn năm cái mới mặt xám như tro thấp giọng cầu xin: “Người kia là tôi giết, tôi cũng đã sớm không muốn sống nữa, các người giao tôi ra đi, nhưng tôi cầu xin các người, hãy cứu em gái tôi! Mang con bé rời khỏi nơi này!”

Cố Ninh vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, cô nhìn cô gái kia, hỏi: “Cô tên gì?”

“Lưu Mi?!” Một giọng nói cực kỳ kinh ngạc vang lên.

Ánh sáng từ đèn pin trong tay của những gã thuyền viên đang loạn chuyển khắp nơi giống như ruồi nhặng không đầu đột nhiên dừng lại một chút, sau đó tất cả đều chạy về phía giọng nói truyền đến.

“Lưu Mi? Sao em lại biến thành như vậy? Là ai biến em thành như vậy?” Hạ Cùng nắm lấy hai đầu bả vai của Lưu Mi khiếp sợ hỏi. Lưu Hân tránh ở sau lưng Lưu Mi, mặt đầy hoảng sợ nhìn những gã thuyền viên bên kia đang chạy tới bên này.

“Đây là có chuyện gì?” Một gã thuyền viên chạy ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, có chút không hiểu rõ tình huống, thấp giọng nói.

Bước chân của bọn họ càng ngày càng chậm, càng ngày càng do dự, đều có chút không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

“Là tụi mày?!” Hạ Cùng đột nhiên hung tợn mà nhìn chằm chằm lại đây, ánh mắt như muốn ăn thịt người: “Là tụi mày biến cô ấy thành như vậy?!”

Lưu Mi bị cậu ta ôm vào trong lòng, thân thể không kiềm được mà run rẩy, chỉ thấy được sườn mặt trắng bệch của cô.

“Tao giết chúng mày!” Hạ Cùng đột nhiên móc súng ra chỉa vào những gã thuyền viên đó, những gã thuyền viên đó còn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại, đột nhiên nhìn thấy thằng nhóc trẻ tuổi đối diện hung tợn móc ra một khẩu súng lập tức sợ tới mức mất hồn , vừa muốn vắt giò lên cổ chạy, thì súng trong tay Hạ Cùng đã bị Dịch Thiếu Khanh đứng bên cạnh đoạt đi rồi: “Cậu trước tiên bình tĩnh cái đã, nói lại chuyện mình biết cho rõ ràng! Nói không chừng có hiểu lầm gì ở đây?!”

Hạ Cùng kích động lên: “Hiểu lầm cái gì?! Mấy người chẳng lẽ không thấy được vết thương trên người Lưu Mi sao? Chính là những kẻ này!”

“Hạ Cùng! Cậu bình tĩnh trước đã!” Trang Thần hét lên một tiếng. Sau đó nói với những người đó: “Lưu Mi là bạn gái của cậu ta, thời điểm tận thế bởi vì bọn họ quay  về nhà của mình cho nên tách ra. Hiện tại chúng tôi muốn biết có phải Lưu Mi đã trải qua cái gì trên tàu hay không…”

Biểu tình của mấy gã thuyền viên kia lập tức trở nên vi diệu.

“Còn phải hỏi cái gì?! Nhất định chính là bọn chúng làm! Dịch Thiếu Khanh! Anh trả súng lại cho tôi, tôi muốn giết bọn chúng!” Hạ Cùng rống to, nhìn qua hoàn toàn giống như bị kích thích quá lớn làm cho mất đi lý trí: “Giết hết tất cả bọn chúng! Khẩu súng còn…” giọng nói của cậu ta đột nhiên im bặt, sau cổ bị Dịch Thiếu Khanh dùng súng gõ thật mạnh một chút, sau đó mềm oặt ngã xuống. Lưu Mi lập tức ôm Hạ Cùng vào trong lòng, nhưng trước sau cũng không dám ngẩng đầu lên.

Dịch Thiếu Khanh nói với mấy gã thuyền viên đang kinh ngạc ở bên kia: “Hiện tại cậu ta kích động quá mức, chỉ có thể trước tiên để cậu ta an tĩnh trong chốc lát. Hiện tại chúng ta có thể nói đến việc xử lý chuyện này như thế nào.”

Lưu Mi cư nhiên là bạn gái của thằng nhóc kia, quả thật là việc mà nhóm thuyền viên trăm triệu lần không nghĩ tới, bị Hạ Cùng náo loạn một phen như vậy, bọn họ vốn dĩ hùng hổ muốn bắt hai chị em Lưu Mi trở về, nhưng hiện tại liền vô thức cảm thấy chột dạ, bọn họ biết rất rõ tại sao Lưu Mi này lại biến thành cái dạng này.

“Nghe nói có người đã chết? Đợi Hạ Cùng tỉnh lại, chúng tôi sẽ nói với cậu ta, người kia vì có ý định xấu với Lưu Mi nên đã bị cô ấy giết.” Trang Thần nói xong thì quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mi trên mặt đất, hỏi: “Lưu Mi, nếu cô không nói như vậy, đợi lát nữa Hạ Cùng phát điên, lại muốn giết người. Cho nên tôi hy vọng cô có thể chiếu theo lời tôi mà nói, người có ý định xấu với cô đã bị cô giết, những người khác trên tàu đều vô tội. Cô làm được không?”

Lưu Mi không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một chút.

“Tốt rồi.” Trang Thần nói rồi lại nhìn về phía mấy gã thuyền viên bên kia, nói: “Lưu Mi cùng em gái của cô ấy, nếu đã tìm được Hạ Cùng, vậy không cần phải làm phiền mấy người chăm sóc, nếu có vấn đề gì muốn nói, mấy người có thể kêu Anderson tới tìm chúng tôi nói chuyện. Được rồi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, nếu mấy người không còn chuyện gì khác để nói thì chúng tôi không tiễn.”

Những gã thuyền viên đó vốn dĩ không biết nên xử lý như thế nào, hiện tại nghe thấy Trang Thần dăm ba câu liền xử lý chuyện thỏa đáng, tuy rằng cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp, nhưng cái kẻ điên bị đánh ngất kia trong tay có súng. Bọn hắn ở lại nơi này thật sự có chút nguy hiểm, vẫn nên đi ra ngoài trước rồi nói. Dù sao nếu có vấn đề gì, bọn họ cũng không thể chạy đi đâu được.

Cho đến khi xác nhận những người đó đã đi rồi, Dịch Thiếu Khanh mới dùng chân đá đá Hạ Cùng bị “đánh ngất” đang nằm trên mặt đất, nói: “Đứng lên đi!”

Hạ Cùng đầu tiên là mở một con mắt, sau đó cả hai con mắt đều mở ra, từ trên mặt đất ngồi dậy: “Bọn họ đi rồi sao?”

“Đi rồi.” Trang Thần nhịn cười nói: “Vừa rồi cậu diễn cũng không tồi!”

“Haha! Thiệt không? Tôi còn sợ mình diễn quá giả tạo bị bọn họ nhìn ra!” Hạ Cùng cười hắc hắc, có chút đắc ý. Lại ngẩng đầu nói với Cố Ninh vẫn luôn cầm súng đứng trên thùng đựng hàng để chuẩn bị sẵn sàng đề phòng những gã thuyền viên vừa rồi xuyên qua bọn họ bất cứ lúc nào sau khi xảy ra xung đột: “Đều do Cố Ninh ra ý kiến hay!”

Cố Ninh cũng nhanh trí mới có thể nghĩ ra biện pháp để có thể giữ hai chị em này lại như vậy, nếu trong bọn họ có người không chỉ quen biết hai chị em này, hơn nữa quan hệ còn tương đối thân mật, thì trước khi những gã thuyền viên đó tới bắt người, thì phải đánh một đòn phủ đầu, trước tiên hưng sư vấn tội làm cho bọn họ chột dạ, sau đó để Hạ Cùng sắm vai một người bạn trai của Lưu Mi bị kích thích đến mất lý trí. Mà đám Trang Thần chính là sẽ sắm vai đồng đội không muốn xảy ra nhiều thị phi chỉ muốn một sự nhịn chín sự lành. Tất cả những chuyện này tiếp tục phát triển tới thuận lý thành chương.

Cố Ninh từ trên thùng đựng hàng nhảy xuống, vừa rồi cô vẫn luôn ngây người ở phía trên, súng trong tay nhắm ngay mấy gã thuyền viên kia, chỉ cần bọn họ hơi có dị động thì cô sẽ không chút do dự mà bóp cò súng, nhưng đáng được ăn mừng chính là tình huống xấu nhất trong dự đoán của cô cũng không xảy ra: “Tạm thời an toàn. Cho dù Anderson nhìn ra chúng ta làm bộ, thì cũng chỉ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhiều nhất thì sẽ làm tiền một ít vật tư với chúng ta.” Cô nói với Lưu Mi trên mặt đất: “Cô có thể yên tâm.”

Lưu Mi di chuyển người mình một chút, dập đầu vài cái thành tiếng đối với Cố Ninh, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn, cảm ơn! Cảm ơn cô!”

“Cô có lẽ nên cảm ơn chính mình, đưa ra một quyết định lớn mật nhưng lại chính xác. Về sau nếu cô muốn sống sót, không muốn chịu đựng những tra tấn như vậy, thì phải làm cho bản thân trở nên mạnh hơn, chứ không phải chờ người khác tới cứu.” Cố Ninh không nhận lời cảm ơn cũng không đỡ cô ấy lên, chỉ lãnh đạm nói.

Lưu Mi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Ninh, trong đôi mắt không hề có một chút ánh sáng kia lại phảng phất như có thứ gì đó sáng lên một chút.

Cố Ninh dừng một chút, sau đó nói: “Trang Thần, mấy người giúp cô ấy xử lý vết thương trên người một chút. Tôi đi phía trước.” Nói xong cô cầm súng đi đến phía trước tiếp tục canh gác.

Xử lý ngoại thương trên người một chút, Lưu Mi nằm trên mặt đất nghĩ đến chuyện tối hôm nay, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, đồng thời cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi lấy hết can đảm giơ cây gậy sắt kia lên trong nháy mắt. Nếu không phải cô nện cây gậy sắt kia xuống, cùng với tín niệm được ăn cả ngã về không mang theo Lưu Hân hướng về phía nơi này, hiện tại khẳng định cô và Lưu Hân đã bị bắt được. Cô gái kia nói không sai, nếu chính cô cũng không có dũng khí để cứu bản thân mình thì sẽ không có ai đến cứu vớt cô. Một lát sau, bỗng nhiên Lưu Hân tiến đến gần lỗ tai cô, thấp giọng hỏi: “Chị, Đình Đình các cô ấy phải làm sao bây giờ?”

Lưu Mi sửng sốt một chút, nghĩ đến những cô gái không hơn kém Lưu Hân bao nhiêu tuổi trong phòng, nhưng cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình lập tức bình tĩnh lại, cô thấp giọng nói: “Hiện tại mỗi người chúng ta đều chỉ có thể tự cứu mình. Ngủ đi.” Sau đó cô nhắm hai mắt lại.

Lưu Hân nhìn lưng Lưu Mi trong bóng đêm hơi ngơ ngẩn, có chút cái hiểu cái không.

Mãi cho đến khi chân trời lộ ra, cũng không có người trở lại nơi này.

Xem ra Anderson cam chịu phương thức xử lý của bọn họ.

Cố Ninh nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ một chút, qua ba tiếng nữa chính là thời gian ước định của cô cùng Quý Cửu Trạch.

Thật kỳ quái, cô có chút gấp không chờ nổi, gấp không chờ nổi muốn nói cho anh thế giới này đã khôi phục lại tương lai đầy hứa hẹn một lần nữa, gấp không chờ nổi, muốn nghe thấy giọng nói của anh.

Bình Luận (0)
Comment