Ngoài ba căn cứ lớn, Thủ Đô còn có hàng trăm điểm an cư dành cho những người sống sót. Mỗi ngày, vô số người sống sót từ khắp nơi trong cả nước đổ về Thủ Đô, những người này thường không được sắp xếp vào các căn cứ lớn mà đều bị phân tán đến các điểm an cư đó.
Khu vực trong vành đai ba hầu như đã trở thành lãnh địa của tang thi, tất cả lực lượng quân sự đã được rút về các căn cứ quân sự ngoài trung tâm thành phố. Đây cũng chính là căn cứ người sống sót đầu tiên của Thủ Đô sau mạt thế, được gọi là Căn cứ số Một. Ngay khi mạt thế bùng nổ, các lãnh đạo quốc gia, quan chức cấp cao, nhà nghiên cứu khoa học, chuyên gia y tế và các nhân vật tinh anh trong xã hội đều được chuyển đến căn cứ này để bảo vệ. Căn cứ số Hai được thành lập khi dân số tại căn cứ số Một tăng quá nhanh, quân đội đã dùng sức mạnh vũ trang để quét sạch khu vực và thiết lập căn cứ mới. Căn cứ số Ba cũng ra đời theo cách tương tự. Căn cứ số Một có lực lượng quân sự mạnh nhất, còn căn cứ số Hai và số Ba phụ thuộc vào căn cứ số Một, cùng chia sẻ tài nguyên từ căn cứ này. Các điểm an cư khác thì nằm dưới sự quản lý của ba căn cứ lớn, nguồn tài nguyên vô cùng hạn chế. Ngay cả khi nhận được nguồn tiếp tế từ ba căn cứ thường thì cũng không đủ để nuôi sống những người sống sót ở các điểm an cư. Hơn nữa, vì ba căn cứ lớn hàng ngày đều phái người ra ngoài tìm kiếm và thu thập vật tư một cách có hệ thống nên những điểm an cư với trang bị vũ khí ít ỏi gần như không còn lại bao nhiêu tài nguyên.
Ngoài ra, mức độ an toàn của các điểm an cư cũng thấp hơn căn cứ rất nhiều. Những vụ tang thi tấn công quét sạch toàn bộ một điểm an cư vẫn thường xuyên xảy ra, và vé thông hành duy nhất để vào ba căn cứ lớn chính là tinh hạch. Chỉ cần nộp một viên tinh hạch, sẽ nhận được quyền cư trú trong căn cứ suốt một tháng. Nếu vượt qua kỳ kiểm tra của quân đội căn cứ và gia nhập quân đội, sẽ được cấp quyền cư trú vĩnh viễn và có thể đưa theo tối đa ba người thân. Tất nhiên, nếu có đủ vật tư, cũng có thể đổi lấy giấy thông hành vào căn cứ.
“Dữ liệu quản lý dân số của mỗi căn cứ đều rất chi tiết, tất cả những người ra vào căn cứ đều có hồ sơ ghi chép. Với năng lực của Tam Ca, bây giờ chắc anh ấy đang ở Căn cứ số Ba. Khi chúng ta đến đó chỉ cần đến phòng quản lý của căn cứ kiểm tra danh sách là biết ngay.” – Trang Thần nói.
Cố Ninh gật đầu, nhìn về phía cảng biển đang dần hiện rõ hình dạng từ xa. Trong lòng cô không vì lời nói của Trang Thần mà yên tâm hơn, ngược lại càng thêm lo lắng. Nếu lỡ như, lỡ như cô vẫn không tìm thấy ba mẹ thì phải làm sao? Cô còn có thể đi đâu để tìm họ đây?
Lưu Mi và Lưu Hân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cảng biển phía xa, kích động đến mức không thể cất lời.
Để tỏ lòng cảm ơn vì sự “hào phóng” của họ, Anderson đã nhiệt tình mời họ một bữa trưa “thịnh soạn” trước khi rời đi.
Rượu vang đỏ và mì Ý nướng phô mai do chính Anderson đích thân chế biến. Nghe nói đây là những thứ họ mang lên trong lần tiếp tế trước. Có lẽ vì cảng biển đã hiện ra trước mắt, dây thần kinh căng thẳng suốt thời gian dài của họ cũng thả lỏng đôi chút. Thêm vào đó, để đáp lại lòng khoan dung của Anderson đối với chuyện của hai chị em Lưu Mi và Lưu Hân, họ cũng ngại từ chối.
Trên boong tàu, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, mặt biển lấp lánh, làn gió biển cũng không còn lạnh lẽo như trước. Họ vừa tận hưởng bữa trưa vừa nhìn về phía cảng biển đang dần đến gần, tâm trạng có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dịch Thiếu Khanh thậm chí còn khen ngợi tài nấu ăn của Anderson.
Một lần nữa, Anderson chân thành mời Cố Ninh ở lại trên thuyền, nhưng cô lại rất lịch sự từ chối, giống như lần trước. Anderson vẫn giữ phong thái quý ông, tiếc nuối bày tỏ sự thất vọng.
Cố Ninh không thích mì sợi, càng không thích mì Ý, cũng không thích rượu vang đỏ. Cô chỉ chạm môi vào một chút rồi buông xuống. Vì vậy, cô đã tận mắt nhìn thấy Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh, Chủ nhiệm Chung, Hạ Cùng và hai chị em Lưu Mi lần lượt ngã xuống. Ý thức của cô bỗng chốc trở nên mơ hồ, cô cố với tay tìm dao nhưng cơn choáng váng ập đến, cả người ngã mạnh xuống sàn.
Ánh mặt trời trên cao rực rỡ chói lóa, gương mặt của Anderson hiện lên trong tầm nhìn của cô. Anh ta đứng ngược sáng khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt chỉ nghe được giọng nói dịu dàng: “Tôi đã cho em cơ hội rồi, đáng tiếc là em lại từ chối đến hai lần. Cơ hội luôn chỉ vụt qua trong chớp mắt, đúng không?…” Giọng nói dần trở nên mơ hồ, trước mắt cô chìm vào bóng tối, ý thức hoàn toàn trượt dài vào hố sâu vô tận…
“Ào!”
Một thùng nước đá lạnh buốt từ trên đầu dội xuống khiến Cố Ninh run lên và tỉnh dậy. Khi mở mắt ra, trước mắt cô là một màn mờ ảo, sau vài lần cố gắng chớp mắt, mọi thứ mới dần trở nên rõ ràng.
Một gã đàn ông đắc ý lắc lư chiếc thùng rỗng trước mặt cô và hỏi: “Ha ha! Nước này có đã không?!”
Cố Ninh khó nhọc ngẩng đầu nhìn quanh, nhanh chóng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô bất tỉnh. Đồng thời, cô nhận ra mình đang bị trói chặt vào một cây cột. Cô cảm nhận cơ thể mình, ngoài việc bị dội nước lạnh, dường như không có thêm thương tích nào. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại căng thẳng, vì cô không thấy bóng dáng của Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh và những người khác…
Người đàn ông trước mặt chính là kẻ đã bị Cố Ninh tát hai bạt tai trước đó. Hắn nhe răng cười gằn, quay sang đám thủy thủ đang hóng chuyện mà hô lớn: “Lấy thêm một thùng nữa!”
Lập tức có kẻ cười toe toét đưa lên một thùng nước, gã đàn ông nhận lấy rồi dốc mạnh lên người Cố Ninh. Cố Ninh kịp thời nhắm mắt lại, nhưng nước vẫn đập mạnh vào mặt khiến da cô đau rát, nước mặn tràn vào miệng khiến cô sặc sụa, nghiêng đầu ho dữ dội.
“Sao hả? Đã tỉnh chưa? Có muốn thêm một thùng nữa không, hả?!” Gã đàn ông cười khà khà, lại nhận thêm một thùng nước, chuẩn bị dội tiếp.
Đúng lúc này, một người đàn ông thấp bé bước lên từ khoang tàu, quát lớn: “Đủ rồi! Các người làm vậy còn ra thể thống gì nữa? Các người không biết thương hoa tiếc ngọc à? Thuyền trưởng bảo tôi đưa cô ta xuống phòng, đây là người mà thuyền trưởng đã chọn! Nếu để cô ta cảm lạnh chết các người có gánh nổi hậu quả không? Có muốn bị thuyền trưởng ném xuống biển làm mồi cho cá không?! Còn đứng đó làm gì? Mau cởi trói cho cô Cố đi!”
“Thằng nhóc kia! Lại đây giúp một tay!”
Gã lùn đẩy đám đàn ông mặt mày gian xảo sang một bên, không cho họ chạm vào Cố Ninh rồi quay sang gọi một thiếu niên đang đứng lặng lẽ trong góc: “Đừng có nhìn nữa! Gọi cậu đó! Mau lại đây giúp một tay!”
Thiếu niên rụt người lại như thể sợ hãi nhưng vẫn chậm rãi bước lên. Dáng đi của cậu ta rất chậm chạp, làn da trắng bệch đối lập hoàn toàn với những thủy thủ rám nắng khiến cậu trông vô cùng ốm yếu.
Gã lùn tát bốp một cái vào đầu thiếu niên, mắng: “Lão tử kêu mày lại đây mà lề mề như đàn bà thế hả? Mày bị câm hay điếc đấy? Suốt ngày mặt mày như đưa đám, ai thiếu nợ mày à? Nếu không phải thuyền trưởng muốn giữ mày lại tao đã đem mày nấu lên hoặc ném xuống biển rồi! Đỡ tốn lương thực!”
Thiếu niên cúi đầu, không nói một lời, trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng vô cảm.
Gã lùn lại cười nịnh nọt quay sang Cố Ninh: “Cô Cố, sau này cô mà làm phu nhân thuyền trưởng thì đừng quên tôi nhé! Tôi đâu có đối xử tệ với cô đúng không?” Cố Ninh nheo mắt nhìn hắn, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo đến mức khiến người ta rùng mình. Gã lùn chẳng để tâm, tiếp tục nói: “Đại ca tôi đây có lòng tốt khuyên cô một câu, lát nữa gặp thuyền trưởng thì ngoan ngoãn một chút sẽ bớt chịu khổ. Nếu cô làm thuyền trưởng vui vẻ, sau này ăn ngon mặc đẹp là điều chắc chắn. Còn nếu không…” Hắn đảo mắt nhìn đám đàn ông thô lỗ xung quanh, cười nham hiểm: “Thì kết cục sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Cố Ninh khàn giọng hỏi: “Bọn họ đâu?”
Gã lùn dĩ nhiên hiểu “bọn họ” mà cô nói là ai. Hắn cười đầy ẩn ý, rồi nói: “Cô lo cho bản thân trước đi thì hơn.” Sau đó quay sang thiếu niên ra lệnh: “Cõng cô ta đến phòng thuyền trưởng!”
Thiếu niên không thèm nhìn Cố Ninh một cái, chỉ lặng lẽ cúi xuống, cõng cô lên lưng, rồi bước về phía khoang tàu.
“Gã lùn kia, tại sao lại bắt thằng câm cõng cô ta? Chúng ta tự mang đi chẳng được sao?” Một gã đàn ông thắc mắc.
Gã lùn hừ lạnh: “Hừ, tao là đang cứu chúng mày đấy! Tao còn không biết bọn bay là hạng gì sao? Nếu để tụi bay đưa đi, chắc chắn trên đường sẽ giở trò đồi bại với cô ta. Đến lúc cô ta lên giường với thuyền trưởng, lỡ như chiếm được trái tim thuyền trưởng thật, cô ta có thể bỏ qua cho tụi bay sao? Tụi bay còn muốn sống yên ổn nữa không?! Từ trước đến nay, có người phụ nữ nào lên tàu mà được thuyền trưởng để mắt tới chưa? Lỡ đâu cô ta thật sự trở thành phu nhân thuyền trưởng, lúc đó nhớ cảm ơn tao đã cứu mạng chúng mày!”
Cố Ninh không biết Anderson đã cho họ uống loại thuốc gì, dù đã tỉnh táo nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân yếu ớt, thậm chí ngay cả việc nhấc tay lên cũng khó khăn. Nếu bây giờ bị đặt xuống, chắc chắn cô sẽ không thể đứng vững, thậm chí nói chuyện cũng rất khó khăn, chỉ có thể nằm im trên lưng thiếu niên, bị cậu ta cõng từng bước đi sâu vào khoang tàu tối om.
Cố Ninh khó nhọc cất giọng: “Cậu muốn trốn khỏi con tàu này không? Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau…”
Bước chân của thiếu niên khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
“Ở đây, cậu giống như một nô lệ, bị bọn họ đánh đập, sỉ nhục. Cậu thực sự cam tâm chấp nhận sống như thế này mãi sao? Cậu chưa từng nghĩ đến việc trốn thoát khỏi đây à?”
Cố Ninh nói một tràng dài, giọng càng lúc càng yếu, cổ họng ngứa rát khiến cô ho khan dữ dội. Sau đó, cô vẫn không từ bỏ, cố gắng thều thào: “Tôi chỉ cần cậu sau khi tôi giết Anderson, cõng tôi ra ngoài như thế này được không? Tôi hứa sẽ đưa cậu thoát khỏi đây.”
Thiếu niên dường như không phản ứng, chỉ lặng lẽ bước đi. Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước cửa phòng của Anderson. Cậu ta không chút do dự đẩy cửa ra, đặt Cố Ninh xuống giường, rồi quay người rời đi mà không nói một lời.
Cố Ninh nằm bất lực trên giường, cố gắng quay đầu quan sát căn phòng.
Đây có thể coi là căn phòng sạch sẽ và đẹp nhất trên con tàu này. Giường được dọn dẹp gọn gàng, không một hạt bụi. Trong phòng còn có một phòng tắm, từ đó vọng ra tiếng nước chảy, tấm kính mờ ảo phản chiếu bóng dáng một cơ thể tr.ần tr.ụi…
Lúc này có hối hận vì đã chủ quan thì cũng đã muộn, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách thoát thân.
Ngay khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, toàn thân cô cứng đờ, sau đó lập tức nhắm chặt mắt, cố gắng hết sức thúc đẩy dị năng của mình…
Một lúc sau, cửa trượt phòng tắm bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, Cố Ninh mở bừng mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy Anderson với mái tóc nâu vàng ướt sũng, khoác hờ một chiếc áo choàng tắm trắng lỏng lẻo, chân trần bước ra ngoài. Không thể phủ nhận rằng, dù là ngoại hình hay dáng người, Anderson đều hoàn mỹ không có gì để chê. Sau khi tắm, những sợi tóc ướt nhẹp rũ xuống trước trán, đôi mắt xanh lục trông như được ngâm trong nước, cả người toát lên một sự quyến rũ khó tả. Thế nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng mà bất cứ cô gái nào cũng sẽ tim đập loạn nhịp này, Cố Ninh lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Nếu em không nhìn tôi bằng ánh mắt như thể vừa thấy ma như vậy, tâm trạng tôi có lẽ sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.” Anderson mỉm cười bước tới. Căn phòng rất nhỏ, chỉ cần vài bước anh đã đứng bên giường, cúi xuống nhìn Cố Ninh đang ngồi đó. Anh nhíu mày, như thể vừa mới để ý thấy dáng vẻ chật vật của cô, lạnh nhạt nói: “Hình như tôi quên cảnh báo bọn họ đừng động vào con mèo nhỏ của tôi rồi.” Vừa nói, anh vừa ngồi xuống bên giường, ánh mắt đắm đuối nhìn thẳng vào mắt Cố Ninh, dịu dàng cất giọng: “Tôi đã nói rồi, em có một đôi mắt mê hồn, xinh đẹp mà nguy hiểm, giống như viên đá quý lộng lẫy nhất, tỏa ra sức hấp dẫn chết người. Tôi thích những viên đá quý rực rỡ như vậy, khiến người ta muốn chiếm hữu… Nhưng tôi lại càng yêu ánh sáng chói lọi khi chúng vỡ nát hơn…”
Vừa nói, anh vừa chậm rãi kéo khóa áo khoác của Cố Ninh xuống. Giọng điệu của anh ta điên cuồng đến đáng sợ, nhưng trong mắt anh lại chỉ có một sự lạnh lẽo thấu xương, tựa như một hồ nước đóng băng.
“Tại sao anh phải làm như vậy?” Giọng Cố Ninh khàn đặc.
“Có vẻ như con mèo nhỏ của tôi có thắc mắc rồi.” Anderson cưng chiều nói: “Nói thật, tôi thực sự phải cảm ơn em và những người bạn của em, bởi vì chúng tôi rất cần số súng đó. Có chúng, chúng tôi có thể giảm bớt thương vong, cướp được nhiều vật tư hơn, sống lâu hơn một chút. Giờ đây, bất cứ ai cũng làm mọi thứ chỉ để kéo dài sự tồn tại của mình trên thế giới này, đúng không? Dĩ nhiên… cũng để giữ em lại trên con tàu của tôi. Được rồi, đừng bàn về những chuyện tẻ nhạt này nữa, lát nữa em muốn biết gì, tôi đều có thể nói cho em nghe. Còn bây giờ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm…”
Khi chiếc áo khoác bị cởi ra, Cố Ninh không kìm được mà run rẩy. Cô biết mình sắp phải đối mặt với điều gì. Nỗi sợ hãi gần như kéo cô trở lại ký ức kinh hoàng lần đầu tiên bị một gã đàn ông hung ác lôi vào con hẻm tối. Nhưng dù sợ hãi đến đâu, cô cũng không lùi bước, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào mắt Anderson từ đầu đến cuối, đến cả đồng tử cũng không run rẩy, lặng lẽ nhìn anh.
Anderson không hề thất vọng khi không nhìn thấy nỗi sợ trong mắt Cố Ninh. Anh cúi xuống, cả người đổ lên người cô, ngón tay thon dài vu.ốt ve từ gò má xuống cổ, lướt qua vùng ngực phập phồng, tiếp tục trượt xuống. Giọng nói trầm thấp mang theo chút đắc ý: “Em đang sợ, cơ thể em nói cho tôi biết, em đang sợ… Em đoán xem, tôi có dừng lại không?”
Ngón tay anh lần mò trên người Cố Ninh, thành công khiến cô run rẩy. Anh đắm đuối nhìn cô, thì thầm: “Cơ thể ẩn sau lớp quần áo này liệu có đẹp như đôi mắt của em không…”
Bỗng nhiên, Cố Ninh ngừng run rẩy. Cô lặng lẽ nhìn thẳng vào anh, từng từ từng chữ thốt ra: “Anh sẽ chết.”
Cô nhắm mắt lại thật nhanh.
Anderson bật cười, rõ ràng anh cho rằng lời cô nói không phải là lời đe dọa, mà là một lời nguyền rủa. Ngón tay anh linh hoạt lướt vào trong vạt áo cô, bàn tay chạm vào làn da lạnh lẽo nhưng mềm mại đến mức không thể tin được. Cảm giác ấy còn tuyệt hơn cả những gì anh tưởng tượng. Bàn tay anh tiếp tục trượt lên phía trên, ánh mắt vẫn khóa chặt gương mặt cô, như muốn chiêm ngưỡng khoảnh khắc yếu đuối của cô.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười trên mặt anh bỗng nhiên cứng đờ. Bàn tay đang di chuyển trong áo của Cố Ninh đột ngột dừng lại, không dám nhúc nhích.
Biểu cảm trên mặt Anderson tràn ngập sự không thể tin nổi, anh ta thậm chí không dám cúi đầu xuống nhìn. Một mũi dây leo sắc bén đang kề sát cổ anh, chỉ cần anh động đậy một chút, nó sẽ đâm xuyên qua cổ anh trong chớp mắt.
Cố Ninh từ từ mở mắt, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng và chế giễu: “Tôi đã nói rồi, anh sẽ chết.”
Đồng tử trong đôi mắt xanh lục xinh đẹp của Anderson đột nhiên co rút lại.
“Phụt—” Máu văng tung tóe.
Cố Ninh chớp mắt, tránh để máu bắn vào mắt mình, cô cũng không có sở thích b.ệnh ho.ạn là thưởng thức cảnh một người giãy giụa hấp hối.
Một lúc sau, cô mới mở mắt ra, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại để nói lớn: “Vào đi.”
Im lặng…
Sự yên tĩnh kéo dài rất lâu, sau đó cánh cửa mới bị đẩy ra. Một thiếu niên mà mọi người vẫn gọi là “thằng câm” bước vào từ bên ngoài.
“Xin lỗi.” Cố Ninh, người đang bị nhuốm đầy máu khó khăn nói với thiếu niên đang ngây người ra: “Cậu có thể giúp tôi đẩy cái xác này ra khỏi người tôi trước được không?”
“Cõng tôi đến chỗ bạn tôi bị giam giữ.” Cố Ninh thì thào bên tai thiếu niên. Cậu thiếu niên im lặng, cõng cô rời khỏi phòng.
Thi thể Anderson bị cậu ta thô bạo đẩy xuống đất. Anh ta ngửa mặt lên trời, cổ bị dây leo xuyên thủng một lỗ lớn, máu vẫn đang điên cuồng tuôn trào, nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo choàng trắng tinh. Đôi mắt xanh lục xinh đẹp của anh ta lúc này đã mở to trống rỗng, đồng tử giãn rộng, mất đi ánh sáng vốn có… E rằng, đến tận lúc chết, anh ta vẫn không hiểu thứ đã xuyên qua cổ mình là gì.