Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 171

Cố Ninh bị thiếu niên vác sau người đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ sâu hơn trong khoang thuyền, có người từ sau lưng kêu lên: “Thằng câm! Mày đang làm gì vậy? Vác cô ta đi đâu?”

Thiếu niên dưới chân khựng lại, quay đầu lại một chút liền nhìn thấy gã đàn ông kia bị dây đằng đâm thủng một lỗ trước ngực.

Cố Ninh không quay đầu lại, nói: “Đi thôi.”

Thiếu niên tiếp tục cõng Cố Ninh đi về phía trước.

Khi họ phá cửa xông vào một căn phòng, một người từ sau cánh cửa bất ngờ lao ra, giơ cao chiếc ghế định đập xuống. Nhưng chỉ trong tích tắc, hắn sững lại, ánh mắt hoảng sợ dừng lại trên đầu những sợi dây leo nhọn hoắt chỉ còn cách mặt mình ba centimet. Sau khi định thần lại, hắn nhận ra cậu thiếu niên đang cõng Cố Ninh, lập tức buông chiếc ghế xuống đất, yếu ớt tránh sang một bên, để lộ Lưu Hân và Trang Trần đang bị nhốt bên trong. Trang Trần trông có vẻ tỉnh táo, đang yếu ớt ngồi trên giường, trong khi Lưu Hân mặt vẫn còn hoảng loạn nhưng lại cố gắng mở rộng hai tay, che chắn trước mặt Trang Trần.

Trên mặt đất là vũng máu của một gã đàn ông.

“Cậu…!” Lưu Hân kích động gọi cậu thiếu niên, đáng tiếc vẻ mặt của thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, không có bất kỳ phản ứng nào.

Trang Thần nhìn thấy Cố Ninh đôi mắt lập tức sáng ngời, sau đó nói: “Đi tìm Dịch Thiếu Khanh cùng đám Hạ Cùng đi.”

Cố Ninh gật đầu với Lưu Mi, dặn cô khóa chặt cửa, rồi chuẩn bị đi tìm Dịch Thiếu Khanh và những người khác. Nhưng chưa đi được bao xa, cô đã đụng phải một Dịch Thiếu Khanh tràn đầy sức sống. Cả hai bên đều sửng sốt. Sau một hồi trao đổi, Dịch Thiếu Khanh giải thích rằng do thể chất đặc biệt, thuốc mê có tác dụng rất nhỏ với anh ấy. Khi đó, anh ấy chỉ giả vờ bất tỉnh vì thấy tình thế không ổn, sau đó bị ném vào một container. Ngay khi bị nhốt bên trong, anh ta lập tức tìm cách trốn thoát.

“Yên tâm đi, Hạ Cùng cùng chủ nhiệm Chung đều không sao. Trang Thần không sao chứ?” Dịch Thiếu Khanh càng sốt ruột hơn một chút đối với Trang Thần.

“Cô ấy cũng không sao.” Cố Ninh nói.

Dịch Thiếu Khanh vừa mới nhẹ nhàng thở ra, lại đột nhiên biến sắc, kêu lên: “Cẩn thận!” Sau đó anh ấy đột nhiên dùng sức đẩy thiếu niên ra! Cố Ninh ở trên lưng thiếu niên cũng bị đẩy theo đụng vào trên tường.

Nhưng một tiếng súng kia lại không vang lên, gã đàn ông cầm súng đứng đằng sau bọn Cố Ninh ngơ ngác đứng thẳng, một sợi dây leo xuyên qua cổ tay cầm súng của hắn, đâm thẳng vào lồng ng.ực. Hắn chưa chết ngay, chỉ biết trợn mắt nhìn vết thương của mình, miệng run rẩy nói ra hai từ: “Dị, dị năng giả…”

“Đi thôi.” Cố Ninh nhẹ giọng nói: “Còn có rất nhiều người đáng chết.”

Tổng cộng có bốn mươi ba người trên con tàu này, bao gồm cả Anderson và cậu thiếu niên câm. Cuối cùng, ngoại trừ cậu thiếu niên, tất cả bọn chúng đều bị gi.ết ch.ết trên chính con tàu đã chứng kiến vô số tội ác này. Cố Ninh thậm chí không buồn nghe những lời van xin của bọn chúng.

Chỉ riêng số phụ nữ bị nhốt trong container đã hơn mười người. Họ đã ở dưới khoang tàu tối tăm lâu đến mức khi bước ra ánh sáng, mắt họ bị chói lòa, không thể mở ra ngay được. Người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi bảy, trong khi người trẻ nhất mới mười bốn tuổi… nhỏ hơn Lưu Hân ba tuổi. Cô bé gầy gò như một cọng giá đỗ, gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống. Khi có người nói chuyện với cô bé, phải mất một lúc lâu cô bé mới có phản ứng. Khi bước ra khỏi khoang tàu, cô bé do dự đứng lại rất lâu trong bóng tối, mãi mới dám chậm rãi bước ra dưới ánh mặt trời.

Trên cơ thể những người phụ nữ này đầy rẫy vết thương từ những hành hạ tàn bạo mà họ phải chịu đựng.

So với họ, việc Lưu Hân được Lưu Mi bảo vệ nguyên vẹn gần như là một điều kỳ tích. Cố Ninh nghe Lưu Mi giải thích, rằng cô đã sớm có linh cảm không lành vì từng nghe nói đến loại thuốc này. Tuy nhiên, cô không dám lên tiếng cảnh báo ngay tại bàn ăn, mà chỉ có thể tự nhắc bản thân ăn ít lại. Lưu Hân cũng vì không có khẩu vị nên chỉ ăn vài miếng. May mắn thay, lúc đó không ai để ý đến sự khác biệt của hai người. Khi ngất xỉu, họ cũng chỉ giả vờ.

Lưu Hân có thể không dũng cảm như Lưu Mi, nhưng lòng nhân hậu và sự nhiệt tình của cô rất rõ ràng. Trong khi mọi người đang giúp đỡ các phụ nữ bước lên boong tàu, cô đã nấu một nồi cháo lớn và chia cho từng người. Những người phụ nữ vốn dĩ mặt mày nhợt nhạt, trống rỗng, sau khi uống cháo nóng và khoác thêm quần áo ấm, dần dần lấy lại chút sức sống.

Có người cúi đầu khóc nức nở, không rõ là vì đau thương hay vì cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Có người lao đến đám xác trên boong tàu, điên cuồng đấm đá, như thể đã phát điên, không ai ngăn cản họ.

Cố Ninh và những người khác đứng trên lan can, lặng lẽ nhìn xuống. Gió biển thổi qua, cuốn đi mùi máu tanh nồng.

Cô nhìn về phía Lưu Mi. Cô gái ấy đang dịu dàng đút cháo cho cô bé mười bốn tuổi, nhẹ nhàng trò chuyện với cô bé, nụ cười trên môi thanh thản đến mức gần như khiến người ta quên mất rằng cô cũng là một trong những nạn nhân.

Trang Trần trầm mặc nhìn cảnh tượng ấy, khẽ thở dài, cảm thán: “Theo một cách nào đó, có lẽ chúng ta nên cảm ơn Anderson.”

Cố Ninh không nói gì.

Nếu không phải Anderson trước khi đi đã làm ra chuyện này, bọn họ cũng chỉ mang theo Lưu Mi và Lưu Hân, những người phụ nữ này, e rằng đến chết cũng không có được tự do.

Đúng lúc này, thân tàu đột nhiên rung lắc một chút!

Cậu thiếu niên vốn đứng im lặng một bên, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng chạy đến mép tàu nhìn xuống. Ngay lập tức, cậu ta tái mặt vì sợ hãi. Cố Ninh cảm thấy có điều bất thường, quay đầu nhìn xuống mặt biển, lập tức cảm thấy lạnh toát trong lòng. Dưới mặt nước có vô số vây cá mập hình tam giác lúc ẩn lúc hiện. Những con cá mập ẩn mình dưới nước liên tục va vào thân tàu, thậm chí có con còn trực tiếp cắn vào vỏ sắt của con tàu, mỗi cú cắn đều kéo theo vô số mảnh kim loại vụn bay lên. Khi chúng há miệng, Cố Ninh cảm thấy rùng mình, hàm răng sắc nhọn, đan xen lởm chởm khiến người ta ớn lạnh. Nhìn qua cũng biết không phải cá mập bình thường, tám phần là đã bị biến dị… Nhưng Anderson chưa từng đề cập rằng cá mập dưới biển cũng đã bị biến đổi.

“Tôi đi lái tàu!” Dịch Thiếu Khanh chỉ liếc nhìn một cái liền lập tức chạy về phía buồng điều khiển.

Hạ Cùng tái mặt nói: “Tôi nhớ đến một bộ phim…” Nhưng khi bị Trang Thần lườm một cái, cậu ta lập tức nuốt xuống câu nói còn dang dở.

Trang Thần cầm súng liên tục bắn xuống nước, nhanh chóng làm bùng lên một vùng nước nhuốm đỏ. Tuy nhiên, máu chảy ra lại càng kích thích đám cá mập biến dị khiến thân tàu lắc lư mạnh hơn. Tiếng răng cưa sắc bén cắn vào vỏ sắt phát ra âm thanh chói tai.

Những người phụ nữ vốn đã dần ổn định tinh thần lại một lần nữa hoảng loạn.

Con tàu nhanh chóng khởi động.

Cố Ninh bám vào lan can nhìn xuống, chỉ thấy dưới làn sóng cuộn trào, những vây cá mập vẫn bám theo sát sao. Chúng di chuyển với tốc độ rất nhanh, gần như ngang bằng với con tàu, hoàn toàn không có dấu hiệu rời đi.

“Cậu ta đang làm gì vậy?” Chủ nhiệm Chung đột nhiên thắc mắc khi nhìn thấy cậu thiếu niên câm đang kéo một thi thể trên boong tàu đến mép tàu.

Trang Thần và Cố Ninh lập tức hiểu ra, liền nói: “Nhanh giúp một tay!”

Sau đó, cả hai vội vàng chạy đến cùng nhau khiêng thi thể, lần lượt ném những cái xác còn “tươi” trên boong tàu xuống biển. Theo từng tiếng “bùm bùm” vang lên, có con cá mập nhảy vọt lên từ mặt nước, ngoạm lấy nửa thân thi thể rồi lại rơi xuống biển. Nhiều con khác lập tức lao đến tranh giành.

Khi từng xác chết bị ném xuống, mặt biển lập tức nhuốm đỏ, bầy cá mập bị mùi máu thu hút, không còn bám theo con tàu nữa. Cuối cùng, thi thể của Anderson cũng bị ném xuống biển, đám cá mập truy đuổi con tàu đều lập tức chuyển hướng về phía “anh ta”.

Nhìn từ đuôi tàu, mặt biển phía sau chỉ toàn một màu đỏ thẫm, những vây cá mập sắc nhọn không ngừng trồi lên, điên cuồng xâu xé những thi thể…

Lúc nhìn thấy cảng một lần nữa, tâm trạng của mọi người đã hoàn toàn khác biệt.

Không có con tàu nào neo đậu ở bến cảng nhưng xung quanh lại có hơn mười con tang thi đang lang thang. Nghe thấy tiếng động, chúng lập tức đổ dồn về phía tàu, hai tay không ngừng vung vẩy, trông giống như đang chào đón những người trên tàu trở về.

Những người phụ nữ nhìn thấy tang thi vẫn còn sợ hãi, có người đã ở trên tàu quá lâu đến mức thậm chí không dám nhìn thẳng vào chúng. Ngay cả Lưu Mi cũng lộ ra chút sợ hãi trên khuôn mặt.

Cố Ninh quét mắt nhìn đám phụ nữ, sau đó hỏi: “Trước đây ai đã từng giết tang thi chưa?”

“Tanh thi?” Lưu Mi cau mày hỏi: “Cô đang nói đến những con quái vật bên dưới sao?”

“Đúng vậy. Trong số các cô, ai đã từng giết chúng chưa?” Cố Ninh tiếp tục hỏi.

Nhưng họ chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng hay giơ tay. Cố Ninh giơ súng, liên tục bóp cò bắn xuống đám tang thi bên dưới, chúng lần lượt ngã xuống, có con còn rơi xuống biển. Cuối cùng, khi tiếng súng dừng lại, bên dưới chỉ còn sót lại một con tang thi nữ gầy guộc.

Ánh mắt Cố Ninh lướt qua những người có mặt, rồi nói: “Con dưới kia, để lại cho các cô đấy.”

Điều khiến Cố Ninh cũng cảm thấy bất ngờ là, sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, ngoại trừ bốn người quá yếu ớt không thể cầm vũ khí, hầu hết những người còn lại đều tỏ thái độ sẵn sàng. Cuối cùng, con tang thi đó bị một nhóm phụ nữ yếu đuối xông vào đánh cho đến khi đầu nó bị đập nát thành tương…

Xét đến tình trạng sức khỏe của những người phụ nữ này, họ đành phải ở lại trên tàu thêm một ngày. Có thể nói, số vật tư Anderson để lại vẫn còn khá dồi dào. Cậu thiếu niên câm thậm chí còn tìm thấy một số con cá đông lạnh trong kho lạnh – đây đều là những con cá không bị biến dị mà họ đã câu được từ biển.

Lưu Mi nấu ăn khá ổn. Có vẻ như cô ấy không thích nằm yên nghỉ ngơi mà lại tràn đầy năng lượng, luôn bận rộn làm việc này việc nọ. Cậu thiếu niên câm và Lưu Hân thì giúp đỡ cô.

Bữa tối hôm đó, họ ngồi trên boong tàu, nơi những vết máu đã được rửa sạch cùng nhau ăn cơm nóng và cá. Tạm thời đậu ở bến cảng còn tương đối an toàn, nhiều người không kìm được mà thở dài đầy mãn nguyện.

 
Bình Luận (0)
Comment