Tất cả những người tham gia cuộc họp trong phòng họp gần như đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng toát ra từ người Quý Cửu Trạch hôm nay. Quý Cửu Trạch vốn dĩ luôn lạnh lùng xa cách, tạo cho người khác cảm giác khó gần, không dễ biểu lộ cảm xúc. Nhưng hôm nay lại khác, ai nhìn vào cũng có thể thấy rõ tâm trạng anh vô cùng tệ, gương mặt u ám đến mức tưởng chừng có thể nhỏ ra nước.
Chàng trai trẻ tự tin phát biểu trên bục dường như đã hiểu lầm rằng Quý Cửu Trạch không hài lòng với quan điểm mà anh ta đang trình bày khiến bài phát biểu vốn trôi chảy bỗng trở nên gượng gạo.
Mọi người trong phòng họp bề ngoài có vẻ như đang tập trung vào cuộc họp, nhưng thực chất lại lén lút liếc nhìn Quý Cửu Trạch. Khi thấy sắc mặt anh ngày càng tối sầm lại, sự tò mò trong lòng họ cũng dâng cao. Ai cũng thắc mắc rốt cuộc là ai có thể khiến Quý Cửu Trạch tức giận đến mức này.
Ngay cả Quý Thất Ca cũng thấy khó hiểu, chẳng lẽ Cố Ninh đã cãi nhau với Quý Cửu Trạch?
Chàng trai trên bục vẫn đang cố gắng tiếp tục bài phát biểu của mình. Khi bài phát biểu bị cắt ngang bởi một tiếng chuông điện thoại, anh ta gần như thở phào nhẹ nhõm.
Thông thường, trong những cuộc họp như thế này, chẳng ai mang theo điện thoại vào phòng họp, tất cả đều giao cho thư ký hoặc trợ lý, nếu có mang theo thì cũng đều để chế độ im lặng vậy nên khi tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng họp, gần như tất cả mọi người đều nhíu mày, thầm nghĩ không biết ai lại thiếu hiểu biết đến vậy. Giữa ánh mắt tò mò của mọi người, Quý Cửu Trạch rút điện thoại từ trong túi ra. Khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt âm trầm của anh gần như ngay lập tức tan biến, thay vào đó là vẻ nhẹ nhõm hẳn đi. Anh bắt máy, khẽ “Alo” một tiếng, sau đó liếc mắt ra hiệu với cả phòng họp rồi nhanh chóng rảo bước ra ngoài, vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa rời khỏi phòng.
Cả phòng họp rơi vào im lặng.
“Là em đây.” Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia điện thoại, khiến trái tim Quý Cửu Trạch chợt mềm lại. Đôi mắt lạnh lùng băng giá của anh giờ đây chẳng còn chút lạnh lẽo nào.
“Anh biết rồi.”
“Xin lỗi, em bị kẹt chút chuyện nên chậm trễ một chút.” Cố Ninh chân thành nói lời xin lỗi.
“Cố Ninh.” Quý Cửu Trạch nhìn vào bức tường trắng muốt của hành lang, khẽ nói: “Anh rất nhớ em.”
Anh muốn gặp cô, muốn biết cô bây giờ thế nào. Cô bị kẹt lại lâu như vậy chắc hẳn đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết nhưng may mắn thay, cô vẫn có thể gọi điện cho anh.
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, rồi một tiếng thở dài khe khẽ vang lên. Trước khi Quý Cửu Trạch kịp suy nghĩ nhiều, giọng Cố Ninh lại truyền đến: “Anh đang ở tổng bộ à?”
“Ừ.”
“Vậy em qua đó tìm anh.”
Anh sững người: “Ừm.”
“Bởi vì em cũng rất nhớ anh.” Khi nhớ một người, đương nhiên phải đến gặp người đó.
Quý Cửu Trạch sững sờ rất lâu, sau đó chậm rãi nói: “Được, anh sẽ đợi em ở đây.”
“Ừ.”
Quý Cửu Trạch quay lại phòng họp, báo hiệu cuộc họp tiếp tục. Nhưng trong lòng mọi người vẫn chưa thể tập trung được, bởi vì Quý Cửu Trạch thực sự quá khác thường. Khi bước vào phòng họp, anh đang cười… Không phải nụ cười xã giao, cũng không phải kiểu cười lịch sự lấy lệ, mà là nụ cười chân thành từ tận đáy lòng. Điều này khiến mọi người tò mò, rốt cuộc trong cuộc điện thoại ngắn ngủi đó đã có tin tức gì mà có thể khiến “tảng băng” Quý Cửu Trạch tan chảy?
Quý Thất Ca thì tặc lưỡi trong lòng, đúng là sức mạnh của tình yêu.
Khi nhìn thấy Quý Cửu Trạch nghiêm túc trở lại, ánh mắt mọi người cũng dần quay lại với diễn giả trên bục. Bầu không khí áp lực trong phòng họp cuối cùng cũng tan biến, chàng trai trên bục cũng lấy lại sự tự tin và tiếp tục bài phát biểu một cách trơn tru.
Dưới ánh mắt mang tính áp đảo của Quý Cửu Trạch, bài phát biểu vốn kéo dài bốn mươi phút đã bị rút ngắn còn ba mươi phút.
Cuộc họp vừa kết thúc, có người đề nghị ra ngoài ăn uống cùng nhau.
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.” Quý Cửu Trạch nói xong liền nhanh chóng rời khỏi phòng họp. Bước chân của anh thậm chí có phần vội vàng, trông có vẻ như cuộc hẹn này vô cùng quan trọng, đến mức anh sợ mình đến trễ.
Linda ôm tài liệu, vội vàng bước nhanh theo Quý Thất Ca phía trước, tò mò hỏi: “Quý Thất Ca, dạo này Quý Cửu Trạch có gì lạ không? Đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là nhận được hợp đồng lớn nào đó?” Cô từng tham gia vô số cuộc họp lớn nhỏ với Quý Cửu Trạch, anh luôn có thói quen đi sau cùng. Đây là lần đầu tiên anh là người bước ra đầu tiên.
Quý Thất Ca liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tối nay nếu cô chịu đi ăn cùng tôi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Linda bĩu môi, lộ rõ vẻ không hài lòng.
—
Thang máy xuống thẳng tầng một.
Quý Cửu Trạch bước ra khỏi thang máy, đi thẳng về phía sảnh lớn. Khi anh thấy Cố Ninh đang đi từ cửa vào, bước chân anh bất giác chậm lại. Anh nhìn thấy cô nhận lại thẻ thông hành từ bảo vệ rồi tiến về phía này, ánh mắt hai người giao nhau, Cố Ninh thoáng sững sờ, sau đó đột nhiên chạy nhanh về phía anh.
Một cơn gió lướt qua, thân hình nhỏ nhắn, gầy gò của cô bất ngờ lao vào lòng anh. Quý Cửu Trạch theo phản xạ ôm lấy cô gái vừa nhào vào lòng mình, trong giây lát vẫn chưa kịp phản ứng trước sự chủ động bất ngờ này của Cố Ninh.
“… Tôi có hoa mắt không vậy?” Linda vừa bước ra khỏi thang máy, ngạc nhiên đến mức không tin vào mắt mình, sửng sốt hỏi: “Quý Cửu Trạch đang hẹn hò với Cố Ninh sao?”
Quý Thất Ca nhìn cảnh tượng Cố Ninh chủ động ôm lấy Quý Cửu Trạch, trên mặt hiện rõ vẻ hài lòng, vừa đáp: “Cô không hoa mắt đâu.” Anh thầm nghĩ, với tốc độ tiến triển như tên lửa của hai người này, có lẽ anh phải chuẩn bị một phong bao lì xì thật to rồi.
Linda vẫn chưa hoàn hồn, mất một lúc mới lờ mờ nhận ra: “Vậy hồi nãy trong phòng họp, điện thoại Quý Cửu Trạch nhận là của Cố Ninh sao?”
“Cái đó thì tôi không rõ.” Quý Thất Ca cười cười rồi nói đầy ẩn ý: “Nhưng có lẽ là vậy.” Sau đó anh tốt bụng đề nghị: “Cô ấy chắc sẽ ngại ngùng, chúng ta đi đường vòng ra ngoài, đừng để cô ấy thấy.” Nói xong, anh kéo Linda đi theo hướng khác.
Cố Ninh Quý lấy Kỷ Cửu Trạch, cảm nhận rõ ràng cơ thể anh thoáng căng cứng trong chốc lát nhưng sau đó dần thả lỏng. Hương vị ấm áp từ người anh bao trùm lấy cô. Trên đường đến đây, cô đã tưởng tượng về khoảnh khắc ôm anh không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn diễn tập trong đầu nhưng không gì có thể tái hiện nhịp tim dồn dập như hiện tại.
Lúc đầu khi nhận ra mình bắt đầu nhớ Quý Cửu Trạch, cô còn có chút do dự. Còn giờ đây, nhịp tim rối loạn vì cái ôm này đã giúp cô khẳng định mọi cảm xúc trong lòng mình.
Giống như hôm đó, Quý Cửu Trạch đã dùng một cái ôm để xác nhận tình cảm của anh dành cho cô, thì hôm nay Cố Ninh cũng dùng cách tương tự để chứng minh rằng trái tim cô đã rung động vì anh. Và kết quả này, cô hoàn toàn chấp nhận.
Cố Ninh từ từ rút khỏi vòng tay anh, ngước lên, cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng mang theo nụ cười của Quý Cửu Trạch. Đôi má cô lập tức nóng bừng, chợt nhận ra mình có phần quá bạo dạn. Tuy nhiên khi nhìn anh, cô lại nói đầy thản nhiên: “Anh nói rất nhớ em nên em đến đây.”
“Ừ.” Quý Cửu Trạch mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em.” Cảm ơn em đã đến.
Cố Ninh chớp mắt, sau đó than thở: “Em đói quá.”
“Muốn ăn gì?”
“Thật nhiều thịt cá.” Cố Ninh vừa nói vừa nhìn quanh, sau đó nghiêm túc nói: “Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần đều an toàn, lát nữa khi ăn em sẽ kể chi tiết cho anh.”
Trong lúc chờ thức ăn được mang lên trong phòng riêng, Cố Ninh đã tóm tắt lại sự việc cho Quý Cửu Trạch nghe, cô còn cố ý lược bỏ chuyện mình bị đưa vào phòng của Anderson.
Nghe xong, Quý Cửu Trạch cau mày: “Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh sao lại bất cẩn như vậy?” Nói xong, anh nhíu mày nhìn Cố Ninh, định lên tiếng, nhưng ngay lúc đó, phục vụ gõ cửa mang thức ăn vào. Cố Ninh liền cắm cúi ăn, vùi đầu vào chén cơm như thể muốn trốn tránh, không cho anh cơ hội nói gì thêm.
Quý Cửu Trạch nhìn cô ăn ngấu nghiến, biết rõ cô cố ý đánh trống lảng vẫn không nỡ trách móc. Những lời vừa đến đầu môi, cuối cùng anh lại nuốt xuống. Anh chỉ có thể bất lực nhìn cô, rồi liên tục gắp thức ăn cho cô.