Trán và chóp mũi của Cố Ninh lấm tấm mồ hôi, đôi môi bị cay đến đỏ bừng, ngay cả gương mặt tái nhợt của cô trông cũng hồng hào hơn nhiều. Thấy cô tràn đầy sức sống như vậy, Quý Cửu Trạch rất thích, đến mức những lời định nói cũng không muốn nói nữa.
Bước ra khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh thổi qua khiến Cố Ninh cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Lên xe, cô lấy ra một tờ giấy từ túi áo: “Đây là danh sách những thứ Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cần.”
Quý Cửu Trạch chỉ liếc qua một cái, thấy mấy món như mặt nạ dưỡng da, nước hoa hồng, kem dưỡng… thì không thèm nhìn tiếp. Ngược lại, danh sách của Dịch Thiếu Khanh thực tế hơn nhiều, ghi rõ các loại súng khác nhau, cùng hàng loạt thiết bị quân sự và vũ khí hạng nặng như lựu đạn, súng phóng lựu… cứ như thể đang lập danh sách cho một kho vũ khí thu nhỏ.
Cố Ninh tò mò hỏi: “Nhóm của chúng ta có nhiều vũ khí thế này sao?”
Quý Cửu Trạch bình thản đáp: “Đây chỉ là một phần nhỏ trong kho dự trữ của chúng ta. Kho chính đã được chuyển đến Kim Vĩnh, còn tại đây thì chỉ có thể xin cấp tạm thời một số thứ trong danh sách.” Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Dù sao chuyện ở đây cũng đã bàn giao lại cho Thất Ca rồi. Em còn nhiều thời gian không? Nếu đủ thì chiều nay chúng ta có thể về Kim Vĩnh luôn.”
Cố Ninh vui vẻ: “Được thôi!”
Nhìn cô hào hứng như vậy, khóe mắt Quý Cửu Trạch cũng ánh lên ý cười, anh xoa đầu cô: “Vui đến thế sao?”
Cố Ninh gật đầu: “Ừ! Em đã hơn nửa tháng chưa về nhà rồi.” Cô nói xong thì lườm anh một cái đầy oán trách, đều do anh kéo cô đi khắp nơi khiến cô xa nhà lâu như vậy. Dù cứ hai, ba ngày cô lại gọi về báo bình an nhưng vì ba mẹ ở thế giới tận thế kia vẫn chưa tìm thấy nên cô càng nhớ nhà hơn.
Quý Cửu Trạch gật đầu, sau đó gọi điện cho Thất Ca. Cố Ninh nghe thấy giọng bên kia kinh ngạc kêu lên, Quý Cửu Trạch chẳng buồn đợi người ta đồng ý đã thẳng tay cúp máy. Vừa lái xe, anh vừa nói: “Về Kim Vĩnh rồi anh sẽ cùng em đến thăm ba mẹ em.”
“…Hả?” Cố Ninh đơ người, trừng mắt nhìn anh, lần hiếm hoi cô cảm thấy bối rối: “Anh đến gặp họ làm gì?”
Quý Cửu Trạch nghiêm túc: “Chẳng lẽ em kết hôn mà không báo cho ba mẹ một tiếng?”
Cố Ninh suýt cắn trúng lưỡi: “Kết hôn?”
Quý Cửu Trạch thản nhiên nói: “Năm nay anh sẽ không nhận thêm nhiệm vụ nào nữa, có thể dành thời gian tổ chức đám cưới vào dịp Tết.”
Cố Ninh hoàn toàn cạn lời: “… Anh không thấy bàn chuyện kết hôn ngay lúc này hơi quá nhanh sao?”
Quý Cửu Trạch vẫn tập trung lái xe, giọng điệu hờ hững như thể chỉ đang thảo luận xem món ăn lúc nãy có ngon không: “Sau khi kết hôn, em có thể công khai dọn đến sống cùng anh, không cần lén lút mỗi lần sang bên kia nữa. Em cũng không phải lo bố mẹ em sẽ lo lắng, như thế không tốt sao?”
Cố Ninh lộ vẻ ‘anh nói nghe cũng có lý mà tôi chẳng thể phản bác’… Mãi mới tìm lại được chút lý trí, cô nghiêm túc nói: “Đội trưởng Quý, em cần nhắc anh rằng từ lúc chúng ta quen nhau đến giờ mới chưa đầy hai tháng…”
Quý Cửu Trạch điềm nhiên đáp: “Cho dù là hai năm thì anh cũng sẽ không thích ai khác. Hai tháng hay hai năm đối với anh mà nói chỉ có một điểm khác biệt, đó là hai năm sau anh sẽ càng thích em hơn. Nhưng hiện tại, tình cảm của anh đã đủ để kết hôn, vậy thì hà tất phải lãng phí thêm hai năm?”
Cố Ninh: “…”
Cố Ninh hoàn toàn không có chút sức chống đỡ nào trước kiểu tỏ tình thản nhiên, vô cảm của Quý Cửu Trạch, hơn nữa, những lời anh nói dường như không thể phản bác được… Nhưng ngay sau đó, Quý Cửu Trạch như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt nguy hiểm nhìn sang cô: “Hay là em còn có đối tượng khác để kết hôn?”
Cố Ninh bỗng dưng thấy lạnh sống lưng, gần như phản xạ có điều kiện mà trả lời ngay: “Đương nhiên không phải vì lý do đó!”
Quý Cửu Trạch hơi nhướng mày, ánh mắt quay trở lại nhìn thẳng phía trước.
Đèn đỏ sáng lên, xe dừng lại.
Sau một lúc im lặng, đột nhiên Quý Cửu Trạch nghiêng người tới gần, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Cố Ninh, trong mắt phản chiếu hình bóng cô, như thể thế giới của anh chỉ có mình cô. Anh khẽ thở dài: “Cố Ninh, anh đã hai mươi chín tuổi. Trong suốt hai mươi chín năm qua, anh chưa từng thích ai, nhưng anh rất thích em, và chỉ thích mình em. Anh không chắc mình có thể sống bao lâu, nhưng anh chắc chắn rằng trong khoảng thời gian còn sống, anh sẽ luôn thích em, và chỉ thích em. Vì vậy, em hãy tin rằng anh có đủ tự tin để không cho em bất kỳ cơ hội nào để chạy khỏi anh.” Nói xong, anh nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó cưng chiều xoa đầu cô, ngồi thẳng dậy và tiếp tục lái xe.
Cố Ninh ngơ ngác rất lâu, theo bản năng mím môi, tim đập nhanh hơn, gương mặt dần dần nóng lên.
Suốt cả buổi chiều, bao gồm cả khi ngồi trên máy bay trở về Kim Vĩnh, cô vẫn trong trạng thái bối rối. Ngay cả một lần ngón tay vô tình chạm vào nhau khi Quý Cửu Trạch đưa nước cho cô, cô cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập loạn nhịp, trong khi đối phương thì vẫn thản nhiên. Cố Ninh thầm than thở, nhưng ánh mắt lại không thể không dừng trên gương mặt hoàn hảo của anh, thầm cảm thán sao anh lại đẹp trai đến vậy. Nghĩ đến việc một người đàn ông xuất sắc thế này lại thích mình, cô lại thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật không có khí phách.
Quý Cửu Trạch lật một trang tạp chí, trầm giọng nói: “Em không cần nhìn anh chăm chú như vậy đâu. Sau khi kết hôn, ngày nào em cũng có thể nhìn thấy, chẳng phải sẽ rất vui sao?”
Cố Ninh cố gắng kìm chế sự thôi thúc muốn gật đầu, quyết định không đáp lời anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Khi tỉnh lại, cô phát hiện mình gần như dựa hoàn toàn vào Quý Cửu Trạch. Anh đưa cho cô một tờ giấy, ánh mắt dừng trên khóe môi cô, ra hiệu cho cô lau miệng. Cố Ninh lặng lẽ lau đi nước dãi, sau đó mới nhận ra trên vai áo anh đã bị cô làm ướt một mảng nhỏ… Cô không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Chuyến bay đến sân bay Kim Vĩnh vô cùng suôn sẻ.
Lúc này đã là 10 giờ 30 tối.
Từ xa, cô đã thấy Dịch Thiếu Khanh khoác một chiếc áo lông dài màu trắng, trông như một chú chim cánh cụt, cầm một tấm bảng cứng đơn sơ, vừa đứng vừa ngáp. Trang Thần đứng cạnh anh ta, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc dài đỏ rực vô cùng bắt mắt, mang dáng vẻ lạnh lùng kiêu sa. Vừa nhìn thấy Cố Ninh, ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên, dáng vẻ kiêu sa lập tức vỡ nát, cô vẫy tay thật mạnh: “Cố Ninh! Bên này bên này!” Sau đó cô ấy lao đến ôm chầm lấy Cố Ninh, liếc xéo Quý Cửu Trạch một cái rồi nói: “Sao cô lại chạy theo đội trưởng lên Thủ Đô? Không phải cô nên về trước sao? Tôi nhớ cô muốn chết!”
Dịch Thiếu Khanh ngáp một cái thật lớn, trêu chọc: “Cố Ninh, cô đừng tin cô ấy. Cô ấy nhớ cô chẳng qua vì muốn cô về nấu đại tiệc cho cô ấy thôi. Mấy ngày nay ăn đồ ngoài đến phát chán rồi.”
Trang Thần trợn mắt lườm anh ta, sau đó khoác vai Cố Ninh thân thiết: “Trên máy bay chắc không ăn được gì nhiều, đói chưa? Đi thôi, tôi mời cô ăn khuya!”
Món lẩu nghi ngút khói quả thực là lựa chọn hoàn hảo cho mùa đông lạnh giá, trong quán lẩu lúc này vẫn còn khá đông khách, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Vừa thấy nước lẩu đỏ rực sôi lên, Trang Thần lập tức không chờ nổi mà thả đủ loại thịt, viên và rau vào nồi. Nhưng khi đang ăn, Dịch Thiếu Khanh và Trang Thần dần cảm thấy có gì đó không đúng.
Họ đều biết Quý Cửu Trạch không thích ăn cay, mỗi lần đến quán lẩu chỉ gắp vài đũa tượng trưng rồi ngồi nhìn. Dù không ăn, anh cũng chưa bao giờ gắp thức ăn cho ai, càng không chủ động nhúng đồ ăn vào nồi. Nhưng giờ thì sao? Quý Cửu Trạch cứ liên tục cho thức ăn vào nồi, đợi chín rồi lại gắp thẳng vào bát của Cố Ninh…
Dịch Thiếu Khanh vừa hút miếng miến, vừa chua chát nói: “Quả nhiên là đệ tử ruột có khác. Tôi ăn với anh bao nhiêu năm rồi mà anh chưa từng gắp cho tôi dù chỉ một miếng.”
Trang Thần, với sự nhạy cảm của phụ nữ ngay lập tức nhận ra điều bất thường từ gương mặt đỏ bừng không tự nhiên của Cố Ninh. Cô quay sang nhìn Quý Cửu Trạch dò hỏi. Hai người quen nhau đâu chỉ một, hai năm, chỉ thấy anh khẽ gật đầu, Trang Thần liền hiểu ngay. Không trách sao khi họ đi cùng nhau lại có bầu không khí kỳ lạ như vậy, thì ra là thế. Đáng lẽ cô nên kinh ngạc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chuyện này hợp lý một cách kỳ lạ. Cô cố nhịn cười, định trêu Cố Ninh thì đột nhiên một viên thịt lăn vào bát cô.
Quý Cửu Trạch bình thản nhìn cô: “Ăn đi.”
Trang Thần liếc anh một cái, ánh mắt như muốn nói: “Anh có mới quên cũ.” Nhưng trong đáy mắt lại đầy ý cười. Quý Cửu Trạch khẽ nhướng mày. Hai người trao đổi ánh mắt qua lại.
Trong khi đó, Cố Ninh và Dịch Thiếu Khanh lại chỉ biết cắm đầu ăn, một người giả vờ như không biết gì, một người thì thật sự chẳng hay biết gì.