Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 188

Ký túc xá sinh viên thoạt nhìn quạnh quẽ dù bây giờ đang ăn Tết, gió lạnh gào thét, thỉnh thoảng cuốn bao nilon trên mặt đất bay lên trời rồi lại chậm rãi rơi xuống, từng con tang thi rải rác đi tới đi lui trên nền tuyết, dẫm ra một chuỗi dấu chân.

Tuyết rơi xuống càng ngày càng nhiều, gió thổi vào mặt có chút đau đớn, hai chân đạp lên trên nền tuyết, giày bị tuyết tẩm ướt đẫm sau đó thấm ướt tới vớ, lạnh một trận lại được nhiệt lượng phát ra từ chân giảm bớt, đi vào trong chân có chút khó chịu, có điều lúc này phải cố chịu đựng chuyện này.

“Từ từ.” Cố Ninh bỗng nhiên kêu dừng lại.

“Làm sao vậy?” Tất cả mọi người ở phía sau đều lập tức dừng lại.

Lúc này bọn họ đã chạy tới gần một cái hồ, xung quanh đặt một vài cái ghế đá và bàn đá, mấy cây liễu trên bờ đều phủ đầy bông tuyết, bốn phía vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bông tuyết rào rạt rơi xuống đất, rơi vào trong hồ, một chút gợn sóng cũng không tạo ra được liền tan vào trong nước, còn Cố Ninh lại gắt gao mà nhìn chằm chằm mặt hồ phẳng lặng sâu không thấy đáy kia, một lát sau vẫn không có chút động tĩnh nào.

Những người khác thấy Cố Ninh gắt gao mà nhìn chằm chằm mặt hồ, nín thở chờ đợi sau một khoảng thời gian, Trương Tiểu Bạch có chút không chịu nổi, đè thấp giọng nói hỏi: “Cố Ninh, làm sao vậy?”

Cố Ninh chậm rãi thả lỏng cơ thể căng chặt, sau đó nói: “Không sao, tiếp tục đi thôi.” Có lẽ gợn sóng vừa rồi chỉ là do một viên đá lăn xuống, Cố Ninh nghĩ, thần kinh của mình có chút mẫn cảm quá mức.

Bọn họ đi qua bên hồ, để lại một chuỗi dấu chân.

Mà dưới làn nước sâu không thấy đáy, từng khối thi thể khô quắt đứng thẳng chìm dưới đáy nước, hai mắt trừng to, ngửa đầu nhìn mặt nước, biểu tình trên mặt vô cùng dữ tợn vặn vẹo, phảng phất như còn có thể thấy được sự tuyệt vọng và sợ hãi trong mắt bọn họ, nhưng máu thịt trên người bọn họ lại giống như bị hút khô, chỉ còn lại một bộ xương bọc da, trên đùi bọn họ bị từng vòng từng vòng thủy thảo quấn lấy, quấn chặt bọn họ dưới đáy nước, thủy thảo màu xanh sẫm lay động dưới đáy nước, tựa như vật còn sống……

…….

Sân vận động, ký túc xá sinh viên, khu dạy học đều được kiểm tra qua một lần, sau đó bọn họ lại lái xe dạo một vòng quanh những khu vực có khả năng sẽ bị tiếng súng kinh động gần đó, phát hiện tang thi đều tập trung bên trong ba khu vực kia, còn tang thi bên ngoài thì đều phân tán, số lượng cũng không nhiều lắm.

Quay trở lại trên xe ấm áp, tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái không ít.

Ít nhiều cũng nhờ vào Hướng Hứa là dị năng giả tinh thần lực, bằng không phải tốn rất nhiều công phu. Cũng không có khả năng toàn thân lui ra một cách thuận lợi như vậy.

Thời điểm trở về, bọn họ rẽ vào căn cứ số 1 để chào hỏi trước.

“Cố Ninh, năm mới vui vẻ!” Trang Thần gần đây tâm tình rõ ràng không tồi, khí sắc cũng rất tốt, hầu như mỗi cuối tuần Cố Ninh đều sẽ để người mang các loại thịt tươi lại đây, để cô ấy và Dịch Thiếu Khanh đảm nhận việc phân phối.

Vì không muốn người khác chú ý, cho nên cũng đã hơn một tháng Trang Thần không tới điểm an trí, hoàn toàn không biết hiện tại điểm an trí đã phát triển thành bộ dáng gì.

Cho nên lúc Cố Ninh nói với cô hôm nay đi điều tra, nghiên cứu địa hình thì cô cũng lắp bắp kinh hãi: “Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?”

Cố Ninh gật đầu, sau đó hỏi: “Dị năng của cô đã khôi phục lại chưa?”

Vừa nói đến cái này Trang Thần lập tức hưng phấn lên: “Buổi sáng hôm nay, ngủ một giấc lúc tỉnh lại liền có cảm giác, không ngờ dị năng thật sự đã trở lại.” Cô tùy tiện vung tay, một cơn lốc nhỏ liền xuất hiện bên cạnh cô, cuốn tất cả bông tuyết xung quanh vào.

Cố Ninh thấy dị năng của Trang Thần cũng đã quay trở lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại biết được mùng một đầu năm Dịch Thiếu Khanh vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, nên cũng không định quấy rầy, chỉ nhờ Trang Thần chuyển dùm câu năm mới vui vẻ, sau đó liền tạm biệt rồi rời đi.

Trang Thần nhắc cô tất cả phải cẩn thận.

Trở lại điểm an trí, xuất động mười chiếc xe tải lớn, bốn chiếc xe buýt, tổng cộng chở hơn bảy trăm người phóng nhanh về phía khu dạy học mới.

Sau khi tới nơi thì bước xuống xe, hơn bảy trăm người được võ trang hạng nặng lục tục xuống xe, lập tức chiếm hết toàn bộ con đường.

Trước khi tới, nhiệm vụ cũng đã được phân chia xong. Vì theo đuổi tốc độ, để tránh dẫn tới càng nhiều tang thi ở khu vực khác, ba khu vực, chia ra làm ba đại đội đồng thời tiến hành dọn dẹp.

Thời điểm buổi sáng trước khi đám người Cố Ninh rời đi, Tam ca và Cổ đạo trưởng dựa theo tỷ lệ mà phân chia tinh hạch còn dư lại cho mỗi đại đội, so với tỷ lệ tiến hóa của liên đội 3 lúc trước, thì tỷ lệ tiến hóa lần này không thể không nói có chút làm người ta thất vọng, 36 viên tinh hạch tiến hóa hình, liền cho ra tổng cộng sáu dị năng giả, gồm là Lưu Mi hệ mộc, Hạ Cùng hệ thổ, mặt khác Hòa Hòa, Bàn Tử, Ngô Sâm cũng được phân ba viên, nhưng chỉ có Bàn Tử tiến hóa ra dị năng hệ thổ, Lâm Hạo bởi vì biểu hiện xuất sắc điểm ở an trí cũng được một viên, hơn nữa thành công tiến hóa ra hệ thủy. Còn nữ tử đoàn, ngoài trừ Lưu Mi, còn tiến hóa ra hai dị năng hệ thủy, một người là Hồ Diệp mười chín tuổi có kỹ năng cận chiến xuất sắc, người còn lại là Vương Vũ biểu hiện ở các phương diện đều rất xuất sắc.

Cũng không xuất hiện hệ biến dị, mà hệ tinh thần cực kỳ hiếm cũng không có.

Tiến hóa ra sáu dị năng giả mới hơn nữa lúc trước trong điểm an trí đã có mười hai dị năng giả, cùng mười một dị năng giả của liên đội 3, hiện tại số lượng dị năng giả trong điểm an trí đã đạt tới 29 người. Đối với một điểm an trí chỉ có hơn hai ngàn người mà nói thì tỷ lệ này dường như cũng không phải rất cao. Nhưng nếu so với tỉ lệ tương đối của căn cứ số 1 gần 40 vạn người lại chỉ có hơn bốn trăm dị năng giả mà nói, thì cái tỉ lệ này quả thực cao đến kinh người. Mà Tam ca bọn họ còn chưa ý thức được điểm này, vẫn còn có chút buồn bực nho nhỏ, rốt cuộc liên đội 3 đã từng có tỷ lệ tiến hóa gần một phần hai, nhưng bọn họ lại không có khái niệm đối với tỷ lệ tiến hóa dị năng ở bên ngoài.

Mà lần này ngoại trừ Tam ca tiếp tục trấn giữ điểm an trí, thì toàn bộ dị năng giả trong điểm an trí đều được xuất động, phòng y tế cũng chỉ dư lại một mình Cao Duyệt trấn giữ, còn tất cả những người khác chỉ cần biết tiêm thuốc, thì đều sẽ đi theo đội ngũ ra ngoài, sau đó được phân công tạm thời tới ba đại đội, đồng thời cũng mang theo một nửa thuốc giải độc tồn kho tại điểm an trí.

28 dị năng giả, trung bình mỗi đội có chín người, nghĩa là dư ra một người, cũng chính là Cố Ninh, cô ở trong đội ngũ tới ký túc xá sinh viên, nơi được Hướng Hứa đánh dấu là có nhiều tang thi nhất.

Chi đội này có chín dị năng giả gồm Hướng Hứa hệ tinh thần, Cổ đạo trưởng hệ băng, Phương Pháp hệ tốc độ, Lưu Mi hệ mộc, Hạ Cùng hệ thổ, Lâm Hạo hệ thủy, Bàn Tử hệ thổ, ngoài ra còn có hai người là Hoàng Thăng hệ tốc độ và Trương Sóng hệ thổ của đại đội tám.

Dị năng giả cần phải bảo tồn dị năng, mục tiêu của bọn họ không phải là những con tang thi bình thường hoặc tang thi tiến hóa có cấp bậc càng cao, mà là những con tang thi biến dị có khả năng xuất hiện bất kỳ lúc nào, mà vừa xuất hiện sẽ tạo thành đả kích cực lớn.

Mà việc hiện tại Hướng Hứa cần phải làm chính là tìm ra những con tang thi biến dị đó, tang thi biến dị dường như có tinh thần lực che chắn, Hướng Hứa cần phải vô cùng tập trung, mới có khả năng tìm ra, nói cách khác diện tích tìm kiếm của cô bé sẽ thu nhỏ lại một trăm lần, mới có khả năng tìm ra tang thi biến dị, mà điều này cũng có nghĩa là cô bé cần thời gian càng lâu.

Tiếng súng đầu tiên vang lên là ở sân vận động bên kia, ngay sau đó là tiếng súng không ngừng vang lên bên tai hết đợt này đến đợt khác, tiếng súng tại ba khu vực liền thành một vùng.

“Đầu! Đầu! Đầu! Nhắm ngay đầu chúng nó! Đừng lãng phí đạn!” Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào rống của đại đội trưởng ở các đại đội lẫn trong tiếng súng.

Rất rõ ràng khi lần đầu đối mặt với nhiều tang thi như vậy thì mọi người đều có chút luống cuống, theo bản năng liền bóp cò súng, nhưng đại đa số bọn họ thậm chí đều chưa nhắm bắn, mà trực tiếp nổ súng về phía đàn tang thi, có thể nói gần như tất cả phát súng đầu tiên của mọi người đều chưa bắn trúng đầu tang thi, nhưng rất nhanh, bọn họ liền điều chỉnh lại trạng thái trong tiếng rống khi mấy đại đội trưởng gân cổ lên gào, sau đó bắt đầu nhắm ngay đầu tang thi mà nổ súng.

Tang thi ngã xuống từng đợt từng đợt, nhưng từng hàng một lại tiếp tục dũng mãnh tiến lên.

Đối lập với biển tang thi bên trong sân vận động, tang thi ở ký túc xá sinh viên bên này vừa mới bắt đầu nghe thấy tiếng mà đi xuống, thậm chí có chút giống như người thường đi ra để xem náo nhiệt. Mọi người không ngừng bóp cò súng, nhắm bắn những con tang thi đang dũng mãnh đi xuống dưới từ hàng hiên.

“Bên này giao cho tôi!” Phương Pháp hô với mười mấy con tang thi đang từ phía đông đi tới, lời còn chưa dứt, liền dư lại một tàn ảnh cắt qua phía tang thi! Trên mặt đất lưu lại một vệt tuyết thật dài.

“Hướng Hứa, tiếp tục.” Cố Ninh nói xong liền rút ra một thanh đao từ trong ống quần rồi xoay tròn, trường côn lập tức biến thành hai đoạn, đỉnh đầu xoát một tiếng liền b.ắn ra mũi đao, cánh tạy nhẹ nhàng chuyển động, ngón tay mở ra nắm chặt đao sau đó phóng nhanh về phía đàn tang thi ở trước mặt.

Thân hình Cố Ninh giống như một con chim én linh hoạt, xuyên qua từ khe hở hẹp giữa đàn tang thi, đao trong tay vô tình xẹt qua cái cổ không cứng của tang thi, hoặc chém rớt nửa bên đầu tang thi, khi lưỡi dao sắc bén khảm vào đầu của tang thi thì dường như không cảm giác được bất kỳ trở ngại gì, cứ như vậy mà cắt ngang qua, vì thế toàn bộ sọ của tang thi bị chém bay, nó ngơ ngác mà đứng tại chỗ trong chốc lát, dường như muốn chậm chạp xoay chuyển tròng mắt đã rớt ra khỏi hốc mắt, tựa hồ có chút mờ mịt, sau đó cứ như vậy mà ngã thẳng tắp xuống.

Lưỡi dao sắc bén vẽ ra từng đường cong chết chóc, tiếng cắt vào xương thịt đan xen  nhau tạo thành một bản hòa tấu tử vong đặc biệt tặng riêng cho tang thi.

“Anh xem cô ta kìa!” Có người đàn ông không nhịn được mà gọi bạn mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc cảm thán nhìn Cố Ninh bên kia một mình thu hoạch đầu tang thi nói: “Quá cmn lợi hại!”

“Ách!” Người bạn chém mạnh thanh đao vào trong cổ tang thi, sau đó rút thanh đao ra, nói với anh ta: “Phó Cường, hiện tại cũng không phải là lúc xem biểu diễn!”

Tuy muốn bảo tồn năng lực để đối phó với tang thi biến dị, nhưng tang thi biến dị vẫn chậm chạp chưa xuất hiện, mà tang thi tiến hóa hình lại càng ngày càng nhiều, nhóm dị năng giả bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

Hạ Cùng mắt thấy một con tang thi tốc độ cấp cao đang vọt tới một cô gái đang chém giết một con tang thi khác ở chính diện, trong lòng liền quýnh lên, vung tay sang bên kia, lập tức một tường đất từ dưới đất chui lên phía sau cô gái! Phanh! Một tiếng, con tang thi tốc độ kia vọt lên trong nháy mắt rồi hung hăng mà đập vào tường, phát ra tiếng rít gào phẫn nộ!

Cô gái một đao chém xuống con tang thi đang dây dưa với mình, quay đầu lại liền nhìn thấy một tường đất được dựng lên phía sau mình, lập tức liền biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, quay đầu cho Hạ Cùng một ánh mắt cảm kích.

Hạ Cùng một kích liền đắc thủ, vô cùng kích động, chính thức cảm nhận được dị năng mang lại cho cậu ta sức mạnh cường đại như thế nào. Ngay lúc đang đắm chìm trong vui sướng, cậu ta lại không nhìn thấy con tang thi tốc độ vừa đụng vào tường đất kia đang cấp tốc nhào về phía mình!

Xoát! Xoát! Xoát!

Trong lúc hoảng loạn, Hạ Cùng liền dựng lên ba bức tường đất! Vừa mới tiến hóa ra dị năng, cậu ta liền cảm giác được dị năng trong cơ thể mình giống như không khí bị hút ra bên ngoài thật nhiều, lập tức đau lòng không thôi. Mà tường đất lại không tạo thành thương tổn cho tang thi, con tang thi tốc độ này rõ ràng là tang thi cấp cao, đối mặt với tường đất cao chưa tới hai mét thì liền nhảy qua! Sau đó liên tục nhảy qua hai tường đất ở phía trước, hướng tới Hạ Cùng ở phía dưới mà nhào tới!

“Cẩn thận!” Theo sau một tiếng kêu to của Cổ đạo trưởng, một tảng băng cao nửa thước phá không mà đến, “Phụt ——” một tiếng, tảng băng nháy mắt xuyên qua ngực con tang thi đang nhào tới giữa không trung còn không chưa kịp bổ nhào lên người Hạ Cùng, đốt một tiếng, thân thể con tang thi kia bị đóng đinh trên tường đất!

“Còn thất thần làm gì!” Cổ đạo trưởng lại cho một tảng băng trực tiếp xuyên qua đầu con tang thi, sau đó nói với Hạ Cùng.

Hạ Cùng lập tức hổ thẹn không thôi, ghìm súng đi tới chỗ khác.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Tiếng súng đinh tai nhức óc không dứt bên tai.
Chấn động đến mức dù nghe được cái gì cũng không rõ lắm, chỉ có không ngừng nhắm bắn, bóp cò súng.

Một tiểu đội hơn mười người một đường dọn dẹp tới bên hồ, vẫn luôn duy trì đội hình nhắm bắn đối với tang thi đang tập tễnh đi về phía bên này từ bốn phương tám hướng.

“Cmn! Tại sao đã giết nhiều như vậy mà vẫn còn nhiều thế!” Trương Quân vừa đổi băng đạn, vừa nhìn tang thi đang từ bốn phương tám hướng vây lại đây mà mắng.

“Bình tĩnh, tiết kiệm đạn! Chờ chúng nó tới gần một chút hẵng bắn!” Đội trưởng của tiểu đội này vừa nhắm bắn ngay đầu một con tang thi gần nhất, vừa hướng về phía những người khác trong đội mà hô. Đạn dư lại của bọn họ đã không còn nhiều lắm, bắn hết đạn thì cũng chỉ có thể cận chiến với những con tang thi đó, tuy có thuốc giải độc, nhưng bọn họ đã tách khỏi đại đội ngũ, cũng không thấy người của phòng y tế, nếu bị tang thi cào cắn thì rất phiền toái.

“Cmn!” Trương Quân lại mắng một tiếng, dùng sức gõ súng: “Mắc kẹt!”

“Làm cái quỷ gì vậy!” Một người đàn ông khác trong đội nói.

Trương Quân lại loay hoay một trận, mắt thấy tang thi sắp tới gần, lập tức nôn nóng không thôi, cuối cùng trực tiếp ném khẩu súng xuống đất, rút tiểu đao bên hông ra: “Con mẹ nó, lão tử liều mạng cùng tụi mày!” Anh ta đạp một bước về phía trước, ai ngờ bị trượt chân, phanh một tiếng liền ngã trên nền tuyết, cú ngã cũng không nặng, nhưng lại khiến đồng đội khác quay đầu lại: “Không sao chứ?!”

Trương Quân thầm mắng mình xui xẻo, vừa bò dậy từ trên mặt đất, vừa nói: “Không ——” lời còn chưa dứt, sắc mặt lại chợt biến đổi! Cả người đột nhiên ngã trên mặt đất, mặt trực tiếp vùi trên nền tuyết, anh ta hoảng sợ quay đầu lại thì liền thấy, một thủy thảo màu xanh lục sẫm đang quấn quanh lên trên dọc theo cẳng chân anh ta.

“Trương Quân anh làm cái quỷ gì vậy?!” Đội trưởng không kiên nhẫn quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt kinh sợ rồi lại chuyển sang kh.ủng bố của Trương Quân, giây tiếp theo, liền nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ thảm thiết của Trương Quân: “Cứu mạng!” Sau đó đội trưởng liền nhìn thấy cả người Trương Quân giống như bị thứ gì lôi vào trong hồ! Ở trên nền tuyết vẽ ra một vệt dài, Trương Quân vừa hoảng sợ kêu gào, vừa dùng hai tay muốn nắm lấy thứ gì trên mặt đất, nhưng tuyết đọng thật dày, phía dưới lớp tuyết đọng cũng đều là cỏ dại cao một tấc, nơi nào còn cào được? Cả người lập tức mất khống chế lướt nhanh về phía mặt hồ!

Sắc mặt đội trưởng đại biến! Vội vàng chạy tới bên kia, mắt thấy chân Trương Quân sắp chạm vào mặt hồ, rốt cuộc bất chấp tất cả, nhào cả người về phía trước, liền giơ một tay đã bắt được cánh tay của Trương Quân, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy cánh tay kia của Trương Quân truyền đến sức lực gần như cũng muốn lôi anh ta theo! Liền sợ tới mức gào to: “Mau tới hỗ trợ!”

Những người khác đã sớm bị kinh động, quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Quân không biết bị cái gì lôi vào trong hồ, mà đội trưởng đang nắm chặt lấy cánh tay Trương Quân, nhưng ngay cả đội trưởng cũng đang bị kéo từng chút từng chút vòng quanh bên hồ!

Lúc này nghe thấy đội trưởng gào to, có hai người lập tức buông súng trong tay rồi tiến lại đó hỗ trợ túm lấy Trương Quân, mà một người khác vọt nhanh tới bên hồ, cầm súng lên nhắm ngay thứ đang túm chặt cẳng chân của Trương Quân —— vậy mà là một sợi thủy thảo màu xanh lục sẫm! Dưới sự kinh ngạc, người nọ đang chuẩn bị nổ súng bắn gãy sợi thủy thảo kia, còn chưa kịp bóp cò súng, lại cảm giác có thứ gì đó đang bò lên trên cẳng chân, anh ta chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo theo lòng bàn chân xông thẳng đến huyệt Thái Dương, một trận sợ hãi, theo bản năng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy một sợi thủy thảo giống như thứ trên cẳng chân Trương Quân đang bò lên trên theo cẳng chân anh ta! Một lực mạnh từ sợi thủy thảo trên bắp chân truyền đến, trong nháy mắt anh ta mất đi trọng tâm, té ngã ngửa trên nền tuyết, súng trong tay cũng bị quăng ra ngoài! Anh ta cách mặt nước rất gần, sau một cú quăng ngã, thủy thảo trên cẳng chân đột nhiên nhanh chóng thu lại, đồng thời phát lực, liền lôi cả người anh ta trượt xuống dưới mặt nước! Anh ta cả kinh gào to! Hai tay theo bản năng cào xung quanh, lại chỉ bắt được hai nắm tuyết, chỉ nghe thấy tiếng nước xôn xao, thân thể anh ta không gặp trở ngại từ bờ hồ trượt vào trong nước. Anh ta hoảng sợ duỗi hai tay về phía bờ hồ, không ngừng giãy giụa: “Cứu mạng!” Nhưng không đợi những người khác đuổi tới bên hồ, anh ta đã bị thủy thảo trói buộc nhấn xuống đáy nước! Nước hồ lạnh lẽo đến tận xương nháy mắt bao phủ mặt anh ta, anh ta tuyệt vọng mà hoảng sợ mở to mắt, anh ta liều mạng giãy giụa, lại chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thân thể của mình cách mặt nước càng ngày càng xa ——

“Tuấn Vũ!” Lại có mấy người vọt tới bên hồ, nhưng chỉ thấy được Vương Tuấn Vũ ở dưới đáy nước giãy giụa mà nổi lên gợn sóng.

“Tuấn Vũ!” Một đội viên trẻ tuổi ném khẩu súng sang một bên, cởi áo khoác ra liền chuẩn bị nhảy vào trong nước. Lại bị đội trưởng đè trên mặt đất, giận dữ hét với cậu ta: “Cậu điên rồi hả!”

Người đàn ông bị đè trên mặt đất liều mạng giãy giụa, bởi vì kích động mà gương mặt trướng đến đỏ bừng, gân xanh trên thái dương cũng lộ ra, phẫn nộ mà gào rống: “Tôi muốn đi cứu cậu ấy!”

Giọng nói của đội trưởng cũng không nhỏ hơn cậu ta một chút nào: “Thứ dưới kia là cái gì cậu có biết không?! Cậu con mẹ nó muốn xuống đó chịu chết hả?! Vợ con cậu còn ở nhà chờ cậu trở về kìa!”

Phảng phất như bị hai chữ vợ con này đánh bại, đội viên trẻ tuổi kia trong nháy mắt mất đi sức lực giãy giụa, trên mặt vô cùng bi thương.

Tang thi sẽ không bởi vì bọn họ bi thương mà có nửa điểm thương hại, tiếp tục vây quanh lại bên này. Mấy người đội viên không ngừng bóp cò súng, một con nối tiếp một con tang thi ngã xuống.

Mà bên bờ hồ, lại trầm mặc giống như chết.

Trương Quân nửa nằm trên nền tuyết, sắc mặt trắng bệch, nhìn mặt nước dần dần khôi phục phẳng lặng mà lòng vẫn còn sợ hãi, thủy thảo quấn quanh trên cẳng chân anh ta đã được hai đội viên cắt đứt, thủy thảo bị cắt đứt gần như trong nháy mắt lùi về trong nước.

“Thứ vừa rồi là cái quỷ gì vậy——” rốt cuộc cũng có người đánh vỡ sự im lặng làm cho người ta hít thở không thông này, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy cùng sợ hãi.

Trong ánh mắt của đội trưởng cũng lộ ra một tia sợ hãi: “Thủy thảo biến dị…… Trước kia tôi đã từng gặp qua một cái cây biến dị, nháy mắt đã giế.t ch.ết vài người bạn của tôi. Mau đứng lên, chúng ta phải cách nơi này xa một chút.”

Trương Quân thở hổn hển hai lần, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, muốn nhanh chóng rời khỏi cái hồ làm cho người ta tràn ngập sợ hãi này, nhưng ngay lúc anh ta bước được nửa nước thì trong nháy mắt, hai sợi thủy thảo như hai con rắn nước phá nước mà tới, giống như tia chớp chạy tới Trương Quân!

Trương Quân không hề nhận ra, mà đội trưởng có chút bất an quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy hai sợi thủy thảo giống như rắn kéo dài trên nền tuyết! Lập tức đại kinh thất sắc: “Trương Quân! Cẩn thận!”

Bình Luận (0)
Comment