Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 187

Cố Ninh bị đánh thức, do kéo màn, nên trong phòng vẫn tối đen như mực, lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi vang lên hết đợt này đến đợt khác ở bên ngoài.

Cố Ninh mặc áo khoác vào, đang chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, thì cửa đột nhiên bị mở ra, có vài bông tuyết bay vào, Trình Minh thở hổn hển xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhất định là cậu ta chạy một mạch từ phía dưới lên.

Cố Ninh tròng áo khoác lên, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

“Dị năng……” Trình Minh thở hổn hển một hơi, sau đó đã bị Trương Tiểu Bạch ở đằng sau đẩy sang một bên, hưng phấn hô với Cố Ninh: “Cố Ninh! Dị năng của chúng ta đã trở lại!”

Động tác của Cố Ninh khựng lại: “Cái gì?”

“Cô xem!” Trương Tiểu Bạch nâng tay lên, trong lòng bàn tay của cậu, một quả cầu điện phát ra tia sáng lập loè giống như pháo hoa mỹ lệ, phát ra tiếng cháy nổ nặng nề.

Cố Ninh đi ra ban công ngoài cửa, chống lan can nhìn xuống dưới, trên sân thể dục đã hoàn toàn sôi trào, những người có dị năng tất cả đều đang phóng thích dị năng một cách bừa bãi. Tinh thần lực bao trùm cả điểm an trí, điên cuồng kéo dài ra bên ngoài, gai nhọn đột ngột mọc lên từ mặt đất, lưỡi dao gió gào thét cuốn lên bông tuyết, một cột nước phóng lên cao, ngay sau đó ngưng kết thành băng!

Hô —— một chút, một trận gió từ phía sau Cố Ninh thổi qua, cô vừa mới nghiêng đầu liền thấy, Phương Pháp đã đứng bên trái cô, cười toét miệng nói với cô: “Chào buổi sáng Cố Ninh.” Giọng nói rơi xuống đất, lại hóa thành một tàn ảnh, cuốn theo sau vô số bông tuyết, chớp mắt liền biến mất ở khúc ngoặt của hàng hiên, phóng xuyên qua trên nền tuyết, khiến cho từng trận kinh hô vang lên.

“Chuyện này đúng ngay lúc tuyết rơi!” Ba Cố mặc áo bông đi tới bên cạnh Cố Ninh, mỉm cười nói.

Cố Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, duỗi tay đón lấy một bông tuyết, nhìn nó dần dần tan ra trong lòng bàn tay, cảm thấy ông trời cũng đang giúp cô.

Ngoại trừ những dị năng giả đã biết trong liên đội 3, thì điểm an trí vậy mà còn có mười hai dị năng giả, tỉ lệ này đã vô cùng khả quan.

Bởi vì dị năng đột nhiên khôi phục, liền không thể không hủy bỏ an bài đêm qua, sắp xếp lại một đội ngũ toàn dị năng giả. Tam ca, Cổ đạo trưởng khẳng định là phải trấn giữ điểm an trí.

Cố Ninh, Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch, Trình Minh, Chung Húc cộng thêm một Hướng Hứa vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cùng với hai dị năng giả tốc độ cấp hai và hai dị năng giả hệ thổ cấp hai được rút ra từ trong mười hai dị năng giả kia, hơn nữa còn có Hoàng Mộng Dao và Lưu Hân mang theo thuốc giải độc. Tổng cộng mười hai người.

Bởi vì có Hướng Hứa, nên công việc điều tra lần này lập tức liền trở nên nhẹ nhàng hơn không ít.

So với nhân số đã sớm định ra thì bớt gần một phần mười.

Hai chiếc xe trong ánh mắt lo lắng của những người ở lại điểm an trí chờ đợi, một trước, một sau chạy ra cổng lớn của điểm an trí.

Bởi vì trời không ngừng đổ tuyết, cho nên xe chạy rất chậm.

Dọc theo đường đi Trương Tiểu Bạch không ngừng đùa giỡn quả cầu lôi trong tay cậu ta, vô cùng trân trọng, giống như lại sợ dị năng đột nhiên biến mất.

Bởi vì vẫn luôn chạy trên con đường vàng trong phạm vi an toàn, cho nên thẳng đến hơn hai tiếng sau thì bọn họ mới nhìn thấy con tang thi đầu tiên.

Trương Tiểu Bạch cuối cùng cũng thu quả cầu lôi lại.

Có tang thi đuổi theo sau xe.

Trình Minh từ cửa sổ trên nóc xe lộ nửa người ra ngoài, hai tay một chiêu, lập tức phóng ra hơn mười lưỡi dao gió biến ảo, cắt đứt bông tuyết rơi xuống, cũng cắt luôn những con tang thi đang đuổi theo xe!

Lưỡi dao gió xoay tròn với tốc độ cao, không tốn chút sức nào đã cắt đứt cổ tang thi, tang thi theo quán tính chạy về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên ngã xuống lớp tuyết đọng.

“Mọi người có chú ý tới không? Tốc độ của những con tang thi này hình như đã trở nên chậm hơn.” Phương Pháp vừa lái xe vừa nhét khô bò vào trong miệng, đồng thời nói.

Tuyết rơi hình như sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định đối với tang thi, ngay cả tốc độ của tang thi tiến hóa hình cũng chậm lại không ít.

Sau khi xe chạy ra khỏi phạm vi của con đường vàng thì tiếp tục chạy hơn nửa tiếng nữa, rồi ngừng lại ở một ngã rẽ, từ trên xe bước xuống, tang thi bị kinh động đã bổ nhào vào trên xe. Trình Minh thuần thục mở cửa sổ trên nóc xe ra, từ cửa sổ trên nóc xe bò lên trên nóc xe, trong thoáng chốc vô số lưỡi dao gió ngưng tụ trong không khí xuất hiện, xoay tròn với tốc độ cao rồi bay ra ngoài theo bốn phương tám hướng.

Cố Ninh đẩy mạnh cửa xe ra, sau đó đá một chân, trực tiếp đá bay hai con tang thi đang nhào lại đây, một chân giẫm xuống xe, đao trong tay đã lượn một vòng, chém rớt nửa bên đầu của một con tang thi, lại thuận tay □□ vào trong miệng của một con tang thi đã đột phá vòng công kích từ lưỡi dao gió của Trình Minh, dùng sức kéo, cái tay đặt trên vai cô của con tang thi lập tức mềm nhũn, Cố Ninh dùng tay nhẹ nhàng đẩy ra, liền đẩy thi thể sang một bên, hai chân bước lên tuyết đọng, phát ra tiếng vang kẽo kẹt.

Phương Pháp đã hóa thành một tàn ảnh, trong tay nắm đao, những nơi đi qua tất cả tang thi đều ngã xuống.

Từng mũi tên nước bắn nhanh tới, nổ tung giữa không trung, hai tay Trương Tiểu Bạch vừa nhấc lên, lập tức hai đạo lôi long quấn quanh trên cánh tay cậu ta xuất hiện, phóng nhanh tới những con tang thi đang chạy trốn ra ngoài! Từng mùi hôi thối cùng cháy khét do mỡ bị đốt cháy bốc lên.

Thời điểm hai dị năng giả hệ thổ cùng dị năng giả tốc độ còn chưa kịp phản ứng, thì hơn ba mươi con tang thi vây quanh bên ngoài đã bị giải quyết xong.

Trên tay Hướng Hứa đeo găng tay lông nhung thật dày, cả người mặc áo bông thật dày, nhìn thoáng qua khắp nơi, tinh thần lực đã lan tràn ra ngoài không một tiếng động.

Hoàng Mộng Dao đeo găng tay màu trắng lên, lấy ra một cây đao dài rồi ngồi xổm bên cạnh một khối thi thể tang thi đã bị đốt trụi, thuần thục tìm được một vết nứt, sau đó phá vỡ đầu tang thi, quấy loạn óc tang thi, Lưu Hân hiển nhiên còn chưa từng trải qua trường hợp ghê tởm như vậy, khó chịu quay đầu sang chỗ khác, thời điểm Hoàng Mộng Dao đang đào đến xác con tang thi thứ ba thì kêu lên: “Lưu Hân, mang túi lại đây.”

Lưu Hân không thể không lấy ra một cái túi kín từ ba lô rồi đưa qua, nhìn thấy óc tang thi chảy đầy đất, có chút buồn nôn.

Mà một bên khác. Cố Ninh trải ra bản đồ chi tiết của khu vực bên này rồi đặt trên nắp xe trước, ngón tay chỉ vào một con đường: “Vị trí hiện tại của chúng ta là ở chỗ này.” Ngón tay chuyển động dọc theo một con đường tượng trưng: “Sau đó chúng ta phải đi dọc theo con đường này, trên con đường này đều là cửa hàng, từ nơi này quẹo vào chính là sân vận động, đối diện sân vận động chính là ký túc xá của sinh viên, cuối cùng lại đi về phía trước nữa mới là khu dạy học. Có Hướng Hứa ở đây, nếu thuận lợi, trong vòng hai tiếng là có thể chiếm được, buổi chiều liền có thể bắt đầu công việc dọn dẹp.”

Trương Tiểu Bạch hoàn toàn tin tưởng nói: “Vậy xuất phát đi!”

Hoàng Mộng Dao bên kia cũng đã thu thập hết tất cả tinh hạch.

Cố Ninh chỉ đạo nói: “Theo sát chúng tôi. Để ý Lưu Hân.”

Hoàng Mộng Dao gật đầu, sau đó nói với Lưu Hân: “Trong chốc lát dù xảy ra chuyện gì, thì em chỉ cần theo sau chị là đến nơi.” Lưu Hân gật đầu, biểu tình rõ ràng có chút bất an.

Cố Ninh cuối cùng hạ lệnh: “Đi thôi.”

Tuyết đọng không qua mắt cá chân, mà bầu trời còn không ngừng đổ tuyết rào rào, bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân kẽo kẹt khi bọn họ dẫm tuyết tiến lên.

Trên đường không ngừng gặp được tang thi, trải qua hơn ba tháng, tốc độ của tang thi tiến hóa cũng tăng nhanh, rõ ràng có thể cảm giác được tỉ lệ tiến hóa của tang thi tiến hóa hình, đặc biệt là tốc độ nhanh nhất của tang thi tiến hóa hình tốc độ khi chạy nhanh thậm chí còn nhanh hơn hai dị năng giả tốc độ cấp hai vài phần, nhưng Phương Pháp đã là dị năng giả tốc độ cấp bốn thì vẫn nhanh hơn chúng nó không ít, vũ khí của cậu là hai thanh đao nhỏ, được sản xuất bởi Cục chế tạo của Ngũ Tinh Đại Đội, cùng một chất liệu với đao mà Cố Ninh đang dùng, cho nên có thể thấy được độ sắc bén của nó, chỉ thấy một cơn gió thổi qua cuốn theo bông tuyết, trên cổ tang thi liền xuất hiện một sợi dây nhỏ, dần dần nứt ra, cuối cùng đầu từ chỗ vết nứt trên cổ liền tách ra lăn xuống đất, rơi vào tuyết đọng.

Phương Pháp làm tiên phong, một đường tiến về phía trước, đám người Cố Ninh theo sau, liền nhìn thấy từng khối thi thể không đầu cùng một đống đầu hoặc ngửa mặt hoặc vùi vào tuyết.

Hình ảnh vô cùng máu me còn quỷ dị, Lưu Hân vẫn là lần đầu đi theo đội, nhìn thấy những cảnh tượng hung tàn này có thể nói là hoàn toàn không khoẻ, ngậm chặt miệng, ôm chặt lấy ba lô, lại cảm giác được một trận cuồn cuộn trong dạ dày, sợ bản thân sẽ nôn ra. Hoàng Mộng Dao quay đầu lại đưa sang một miếng gừng: “Tới, ăn một chút ngừng thì sẽ không bị nôn ra. Lưu Hân sửng sốt một chút, sau đó đem lát gừng nhét vào trong miệng, thời điểm nhai nuốt, nước gừng cay đắng tràn đầy toàn bộ khoang miệng, cảm giác buồn nôn kia lập tức liền giảm bớt không ít, không ngừng cảm kích Hoàng Mộng Dao.

“Lúc đầu đều giống như vậy, thêm vài lần nữa thì quen thôi.” Hoàng Mộng Dao là người từng trải, đầy thiện ý mà nhắc nhở.

Lưu Hân gật đầu.

So với sự thành thạo của đám người Phương Pháp, thì hai dị năng giả tốc độ cùng dị năng giả hệ thổ kia rõ ràng không có bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến, số cấp hoàn toàn nhờ vào tinh hạch đắp lên, bọn họ vừa từ trên xe bước xuống liền bắt đầu có vẻ vô cùng khẩn trương, hơn nữa thao tác dị năng của bọn họ cũng vô cùng trúc trắc.

Một con tang thi sức mạnh liên tiếp ngăn cản công kích từ gai đất của một dị năng giả hệ thổ sau đó vọt tới trước mặt anh ta, anh ta lập tức cảm thấy luống cuống tay chân, động tác khựng lại một chút, rồi mới phản ứng lại, trực tiếp dùng đao chém xuống con tang thi sức mạnh kia!

Cuối cùng ngày thường huấn luyện vẫn không có uổng phí. Trương Tiểu Bạch thầm nghĩ trong lòng.

Hoàng Mộng Dao theo sau, lần lượt mở sọ của tang thi đã bị bọn họ g.iết ch.ết.

Lưu Hân dường như cũng đã khắc phục được sợ hãi, bắt đầu nghiêm túc học theo Hoàng Mộng Dao cách đào tang thi như thế nào.

Mà Hướng Hứa theo quy luật ngẫu nhiên sẽ tạm dừng bước rồi dùng bút lông dầu màu đỏ không ngừng khoanh tròn trên bản đồ.

Trên con đường rộng lớn có rất nhiều xe bị vứt đi, xe buýt, xe cá nhân, xe điện…… Mặt trên đều tích một tầng tuyết đọng thật dày.

Mà hai bên con đường là từng cửa hàng, cửa phần lớn đều mở rộng hoặc bị phá hư, bên trong bị lật đến lung tung rối loạn, hiển nhiên một người cũng không có, chỉ có tang thi bình thường đi lại khó khăn trên nền tuyết, cùng người mẫu plastic đứng trước cửa tiệm.

“Thật yên lặng.” Lưu Hân không nhịn được mà nói, giọng nói rơi xuống đất, cô đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, Hoàng Mộng Dao đột nhiên quay đầu lại nhìn, liền thấy Lưu Hân té ngã trên đất, trên nền tuyết vươn ra một bàn tay nắm mắt cá chân của Lưu Hân, sau đó mặt của một con tang thi vô cùng khô gầy dần dần lộ ra, nó đang nắm chặt chân Lưu Hân, di chuyển về phía trước, há miệng muốn cắn rớt một miếng thịt trên đùi Lưu Hân.

Hoàng Mộng Dao vội vàng chạy tới, một đường chém xuống đỉnh đầu tang thi, sau đó bẻ từng ngón tay đang nắm lấy Lưu Hân của con tang thi kia ra. Lưu Hân nhìn nửa thân mình của tang thi kia đều bị chôn trong tuyết, bị dọa đến không hề nhẹ. Hoàng Mộng Dao vỗ vai cô, nói: “Không sao, đứng lên đi.”

“Không sao chứ?” Chung Húc nghe thấy tiếng chạy tới hỏi.

Lưu Hân lắc lắc đầu.

Hoàng Mộng Dao nói: “Không sao. Tiếp tục đi thôi.” Sau đó túm Lưu Hân từ trên mặt đất lên, tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Hân vội vàng theo sau, dưới chân lại càng thêm chú ý.

Trên đường cũng không có bao nhiêu tang thi đi lại, rất nhanh bọn họ liền đến sân vận động cùng phụ cận ký túc xá sinh viên, số lượng tang thi trên đường bỗng tăng vọt.

Vì không muốn dẫn tới càng nhiều tang thi, cho nên bọn họ không hề chủ động công kích, mà che giấu hành tung của mình, cố gắng đi tới chỗ khô ráo để giảm bớt động tĩnh.

“Sân vận động có rất nhiều tang thi.” Hướng Hứa khoanh vài vòng tròn màu đỏ tại khu vực bên trong sân vận động trên tấm bản đồ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Mấy chỗ này có tang thi đặc biệt nhiều.”

Cố Ninh từ sau xe ló đầu ra, thấy cổng lớn của sân vận động cách bên này hơn ba mươi mét có mấy chục con tang thi du đãng, bởi vì không có mục tiêu, chúng nó chỉ đảo quanh tại chỗ, tuyết đọng bị chúng dẫm vang lên răng rắc,

Tinh thần lực của Hướng Hứa còn chưa đủ để có thể kéo dài từ chỗ này đến khu dạy học mới ở bên kia, cần phải kéo gần khoảng cách với khu dạy học mới. Chỉ là nếu đi từ cổng lớn, rất khó để không kinh động đến những con tang thi đó, động tĩnh lớn một chút liền kinh động một làn sóng lớn tang thi, mà nhiều tang thi, nói không chừng sẽ có tang thi biến dị lẫn trong đó. Nghĩ đến bản thân đã từng giao thủ cùng những con tang thi biến dị thì cũng không có vui sướng gì, Cố Ninh cảm thấy tốt nhất vẫn là không cần kinh động đến chúng nó.

“Chúng ta đi từ bên này.” Cố Ninh thấp giọng nói, chỉ vào ký túc xá sinh viên ở bên kia.

Những người khác đều không có ý kiến gì, vì thế thật cẩn thận mà quay đầu trở lại, đi vào từ cổng chính của ký túc xá sinh viên.

Bình Luận (0)
Comment