Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 186

Tuy nói là ăn tết, nhưng cũng là thời điểm đặc thù, mỗi người cũng chỉ rót một chén rượu, cũng không uống nhiều. Vừa nói chuyện, vừa ăn cơm nóng, đồ ăn nóng. Ăn xong liền có người đã kêu vợ con cùng nhau về nhà. Bàn tiệc tự nhiên có người đặc biệt tới dọn.

Không có gia đình cũng đều tụ thành tốp năm, tốp ba cùng nhau đi về chỗ ở của mình.

Người tụ bên nhau liền không tránh khỏi muốn nói ra vài lời. Liền nghe được có người lẩm bẩm nói: “Điểm an trí cứ như vậy là tốt rồi, sao một hai phải thành căn cứ gì chứ. Tôi đã nói rồi làm gì mà có đãi ngộ tốt như vậy chứ, thì ra là huấn luyện chúng ta để cho bọn hắn đi đoạt lấy địa bàn.”

Lời này vừa nói ra, đầu tiên là im lặng một chút, lập tức liền có người châm chọc nói: “Vậy sao vừa rồi anh giơ tay nhanh như vậy! Mặt ngoài một bộ, sau lưng một bộ, không cảm thấy vô sỉ à?”

Người nọ vừa nói chuyện lúc nãy lại một chút cũng không cho là đúng, nói: “Cái loại thời điểm này nếu tôi không giơ tay, vậy thì không phải sẽ trở thành bia ngắm sao? Tôi mới không ngốc như vậy đâu!”

Nhiều người ồn ào, hơn nữa lúc này trời tối, người này nói chuyện nhưng một chút cũng không kiêng kỵ bị người khác nghe thấy, nhiều người như vậy, ngay cả bị nghe thấy, cũng không biết là ai nói.

Lại có người nói: “Anh nếu không muốn, trực tiếp đi là được. Điểm an trí có quy định, mọi người muốn đi hay muốn ở đều là tự nguyện, điểm an trí mỗi ngày cho anh ba bữa cơm, không bị đói, không bị đông lạnh, vợ có công việc, con được đi học, còn dạy anh giết tang thi như thế nào, nổ súng như thế nào. Anh cmn có biết xấu hổ hay không? Chỉ biết nghĩ tiến không biết nghĩ ra hả?”

Người nọ bị lời này kích động, lớn tiếng thét lên: “Những chuyện đó đều là gạt chúng ta để bán mạng cho bọn hắn! Mấy người ngu xuẩn như vậy còn tưởng rằng người ta đối tốt với mấy người! Một ngày nào đó chết như thế nào cũng không biết!”

Có người bị chọc giận, tuy không biết lời này do ai nói, nhưng cách đám người mắng về phía giọng nói truyền đến: “Mày cmn có giỏi thì đến trước mặt mấy người Tam ca nói những lời này đi! Nói xấu sau lưng thì tính là đàn ông gì chứ!”

Người nói chuyện lúc nãy bỗng nhiên phát giác không khí xung quanh thay đổi, ý thức được đã kinh động đến quá nhiều người, vội vàng co rụt thân mình lại liền tính toán lẫn vào chỗ khác mà chuồn đi. Mới vừa lui về sau một bước, liền đụng vào một người, đang định mở miệng mắng, cổ áo đã bị người ta túm lên, hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông râu quai nón cao lớn, lực lưỡng, lập tức sợ tới mức không dám động đậy, vừa mới định nói vài lời hay, liền nghe thấy người nọ la lớn: “Như thế nào? Lớn tiếng xong liền cmn muốn chạy hả?!” Tiếp theo cao giọng hô với đám người: “Mọi người nhìn về phía này nè! Có người nào biết vương bát đản này là của đội nào không?!”

Vốn dĩ lời người này nói cũng chỉ có mấy người gần đó nghe được, cũng không kinh động quá nhiều người, mà giọng nói của người đàn ông cường tráng này giống như sét đánh ầm ầm ầm vang lên, toàn bộ sân thể dục đều nghe được, người không biết phát sinh chuyện gì cũng hỏi thăm người bên cạnh, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người liền biết chuyện gì đã phát sinh.

Tự nhiên cũng liền truyền tới lỗ tai của liên đội 3, sắc mặt của Tam ca cũng rất khó coi, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, chuyện này không khác gì vả mặt.

“Là Lý Dũng đội 8!” Rất nhanh liền có người nhận ra người đàn ông bị túm lại kia.

“Đội trưởng đội 8 đâu? Để đội trưởng đội 8 tới xử trí hắn!” Mọi người hô.

Rất nhanh, đội trưởng đội 8 Trương Vĩnh Tuyền từ trong đám người chen ra, một đôi mắt trừng lớn nhìn Lý Dũng, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Lý Dũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ăn thịt người của Trương Vĩnh Tuyền.

Mấy đội trưởng khác cũng đều nghe thấy tiếng mà chạy lại đây, biểu tình trên mặt đều vô cùng quái dị. Những đại đội trưởng như bọn họ đều được Tam ca tuyển ra, lúc bọn họ được tuyển ra thì Tam ca đã nói qua, bọn họ thân là đại đội trưởng, vậy phải phụ trách mỗi người trong đội bọn họ, phát sinh vấn đề gì, đại đội trưởng cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Lý Dũng này ngày thường toàn kiếm chuyện từ những việc không đâu, không ngờ hôm nay vậy mà lại thọc ra cái sọt lớn như vậy. Phá hư đoàn kết nội bộ của điểm an trí, đây là một tội danh bao lớn chứ? Mỗi cuối tuần bọn họ mở cuộc họp thì tam ca đều sẽ lặp đi lặp lại, nhấn mạnh vấn đề này nhiều lần, trên đời có người không sợ chết cứ muốn họng súng chĩa về phía mình.

“Tam ca tới!”

Có người hô. Đám động tự động tránh ra một bên.

Đám người Tam ca, Cổ đạo trưởng đã đi tới.

Lý Dũng vừa thấy đám người Tam ca đến, lập tức liền luống cuống, giãy giụa một chút liền quỳ gối trên mặt đất, hô với Tam ca: “Tam ca, Tam ca! Tôi sai rồi! Tôi vừa mới uống rượu nên đầu óc choáng váng! Uống say liền nói hươu nói vượn, quản không được cái miệng thối này của tôi, thật sự tôi không có ý này!” Lý Dũng vừa nói vừa tát vào mặt mình mấy cái, hắn xuống tay cũng tàn nhẫn, cái tát này còn tàn nhẫn hơn cái kia, hai bên mặt lập tức vừa hồng vừa sưng lên.

Vợ của Lý Dũng cũng từ trong đám người chen vào, trong tay cô nắm một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, cô liếc mắt nhìn Lý Dũng một cái sau đó cũng không nhìn thêm nữa, đầu tiên là bình tĩnh xin lỗi đội trưởng đội 8, sau lại xin lỗi đám người Tam ca.

Cố Ninh nhận ra người phụ nữ này, lúc cô tới phòng bếp tìm mẹ Cố đã từng gặp qua vài lần mặt, thấy cô thì cười một cái. Mẹ Cố nói đến chuyện trong phòng bếp cũng từng khen cô ấy vài lần, nói là làm việc rất sạch sẽ, nhanh nhẹn, cũng là người “tri thư đạt lý”*, chỉ là gả cho người đàn ông không tốt. Xem ra chính là Lý Dũng này.

(*) Tri thư đạt lý: Hiểu biết lễ nghi, thấu hiểu đại cục.

“Mẹ, chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?” Đứa bé trai được cô ấy nắm tay sợ hãi đến mức sắp khóc: “Mẹ, con không muốn rời khỏi nơi này……”

“Đúng vậy! Cầu xin mấy người, tôi còn có vợ con cần phải nuôi! Mấy người nếu đuổi chúng tôi đi, chúng tôi cũng chỉ có một con đường chết! Cầu xin mấy người nhìn vào phân lượng của đứa bé mà bỏ qua cho tôi vào lúc này đi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa!” Hắn một phen túm lấy đứa bé trai đang dựa bên người mẹ mình, ấn đứa bé muốn nó quỳ xuống: “Nhanh! Quỳ xuống cho bọn họ, cầu xin bọn họ không cần đuổi ba mày đi!”

Đứa bé trai lại giống như cực kỳ sợ hãi, vừa giãy giụa vừa kêu to với người phụ nữ bên kia: “Mẹ! Mẹ!”

Thấy con trai không nghe lời mình, Lý Dũng thẹn quá thành giận, lập tức nổi điên lên, liền đánh lên đầu đứa bé trai một cái tát, mắng: “Mày cái tiểu vương bát đản vô dụng này!”

Người phụ nữ lập tức nóng nảy, phóng tới: “Anh buông nó ra!”

Lý Dũng còn muốn đánh vợ, lại bị tráng hán lúc trước túm cổ áo hắn dùng một chân đá lăn trên mặt đất, mắng: “Vương bát đản! Đến cả vợ con mình mà cũng động thủ!”

Đứa bé trai hiển nhiên đã bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhào vào trong lòng ng.ực người phụ nữ, ô ô khóc lóc.

Có bác gái trung niên làm việc chung ở phòng bếp kéo tay người phụ nữ kia lại, tức giận bất bình nói: “Ai nha! Văn Quyên cô nhìn người đàn ông của cô này, ngày thường liền đánh vợ đánh con! Tới bây giờ còn gây chuyện thị phi, liên lụy cô cùng đứa bé, chẳng lẽ cô còn muốn dẫn Tân Tân theo hắn chịu tội ở bên ngoài sao? Đứa bé ở chỗ này có bạn bè, còn có sách để đọc, cô ở chỗ này cũng có công việc, cô không vì đứa bé mà ngẫm lại sao?”

Cả người Mã Văn Quyên chấn động, nhìn Lý Dũng nằm trên mặt đất, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch con trai đang rúc trong lòng mình, thì có chút do dự.

“Tân Tân, cháu nói cho dì biết, cháu muốn cùng ba ở bên ngoài hay muốn cùng mẹ ở lại nơi này cùng với mọi người?” Người phụ nữ trung niên kia ngồi xổm xuống hỏi.

Đứa bé trai tên Tân Tân kia không chút do dự nói: “Cháu muốn ở chung với mọi người!”

“Ba mẹ, chúng ta trở về đi. Tam ca bọn họ sẽ xử lý tốt chuyện này.” Cố Ninh không có hứng thú ở lại xem tiếp, dìu ba Cố rời đi. Ba Cố hiện tại đã không cần chống quải trượng, mà được lắp một cái chân bằng kim loại, đây là chân giả mà Quý Cửu Trạch đã bỏ ra giá tiền cao để mua phát minh nghiên cứu mới nhất, cảm ứng vô cùng nhanh nhạy, ngoại trừ lên xuống cầu thang có chút vấn đề, thì đi lại hằng ngày hoàn toàn có thể nói giống như người bình thường.

Hôm nay là 30 tất niên, Cố Ninh thật sự không muốn bởi vì những việc này mà ảnh hưởng đến tâm tình.

Chờ những người khác đều đi nghỉ ngơi, bọn họ vẫn tập trung ở phòng học để mở cuộc họp như cũ, Tam ca thông báo một chút về kết quả xử lý Lý Dũng.

Lý Dũng bị đuổi ra khỏi điểm an trí, còn vợ con của hắn đều ở lại điểm an trí, là chuyện đã được đoán trước. Cố Ninh cũng có chút nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô thật sự có chút lo lắng người phụ nữ kia sẽ đi theo Lý Dũng.

Phụ nữ ở điểm an trí cũng có hơn bốn trăm người, ngoại trừ một vài người tuổi không thích hợp, thì người lựa chọn tham gia huấn luyện chỉ có chưa đến hai trăm người. Gần như có một nửa số người lựa chọn tìm một công việc khác ở điểm an trí, mà không phải mỗi ngày đón gió dầm mưa ở trên sân huấn luyện thao luyện cùng với đám đàn ông kia, mặc dù có hai trăm người lựa chọn tham gia huấn luyện, nhưng có người không kiên trì tiếp được thì tự nguyện rời khỏi, cũng có người trong lúc huấn luyện thật sự không đạt yêu cầu huấn luyện nên bị loại bỏ, cuối cùng chỉ còn lại có một trăm người, mà một trăm người này, lại là những người chân chính có ý chí kiên cường. Các cô giống như đàn ông, thậm chí còn nhẫn nại, chịu khó hơn đàn ông, hơn nữa Cố Ninh ngẫu nhiên còn mở một khóa huấn luyện, phụ đạo riêng, kỹ năng đánh cận chiến của các cô thậm chí có thể thắng được đàn ông trời sinh ra đã có được ưu thế về sức mạnh. Lần đánh giá này, trong mười lăm đại đội đã đạt được hạng 4. Đã khiến người ta kinh ngạc cảm thán, chi đội này cũng được những đại đội khác gọi là quân đoàn nữ tử. Quân đoàn nữ tử này cho dù có đương đầu trực tiếp với tang thi thì cũng hoàn toàn bày ra được thực lực của các cô.

Mà đội trưởng của quân đoàn nữ tử này chính là Lưu Mi.

Ba tháng trôi qua, Lưu Mi cắt đi mái tóc đen dài, biến thành mái tóc ngang vai nhanh nhẹn, làn da tái nhợt lúc trước đã biến thành màu tiểu mạch khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời, so với kỹ năng đánh cận chiến, thì kỹ năng bắn súng của cô càng tốt hơn, trong  mười cái tên đứng đầu hơn một ngàn người thì khẳng định sẽ có tên cô. Trên thực tế, cô cũng không có bao nhiêu thiên phú, nhưng cô lại hết sức nỗ lực, nỗ lực đến mức có thể bù đắp cho thiên phú không đủ.

Người có kỹ năng bắn súng lợi hại nhất trong mười lăm đại đội, còn phải kể tới người câm. So với Lưu Mi là loại người thiên về nỗ lực mà nói, thì người câm hoàn toàn là thiên phú, hơn nữa trình độ khắc khổ của cậu ta cũng không thua kém gì Lưu Mi, trực tiếp bỏ lại tất cả hơn một ngàn người ở sau lưng, cậu ta không có tham gia huấn luyện hằng ngày, bởi vì Cao Duyệt nói thân thể của cậu ta không tốt để có thể vận động kịch liệt quá mức. Càng không cần phải nói đến huấn luyện cường độ cao giống như những người khác.

Lưu Hân thì đi theo Hoàng Mộng Dao học tập ở phòng y tế.

Mà cô bé tên Văn Văn bởi vì tuổi còn nhỏ, nên mỗi ngày vẫn phải đến lớp học.

Cố Ninh thở phào, giống như tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Hy vọng căn cứ cũng có thể thuận lợi giống như vậy.

Cố Ninh đem bản đồ địa hình chi tiết của khu vực kia triển khai trên mặt bàn, sau đó nói: “Ngày mai liền phải bắt đầu công việc dọn dẹp. Từ mỗi đại đội cử ra mười người cùng tôi sang bên kia trinh sát trước một chút, dự định sẽ đánh giá mức độ dày đặc của tang thi bên kia một chút. Sau đó lại hoạch định kỹ càng kế hoạch ứng phó. Mặt khác Hoàng Mộng Dao và Lưu Hân cũng mang theo thuốc giải độc, để phòng ngừa có người bị cắn.”

Tam ca nói: “Cố Ninh, lần này em đừng đi nữa, để Phương Pháp cùng Trình Minh mang đội đi.”

Phương Pháp cùng Trình Minh liên tục gật đầu.

Cố Ninh rũ mi: “Tình huống cụ thể bên kia ai cũng không nắm rõ được. Nếu có tình huống gì xảy ra đột ngột, em có dị năng, dù phát sinh tình huống gì thì em cũng có thể chắn được một trận.”

Tam ca nghiêm túc nói: “Cố Ninh, em không có khả năng mỗi lần đều vọt lên phía trước.”

Cố Ninh trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Ít nhất lần này em có thể.”

Như vậy cuộc đối thoại đến đây liền được tính là hoàn toàn kết thúc, Tam ca bất đắc dĩ thở dài, ngoại trừ liên đội 3, chỉ sợ mọi người trong điểm an trí cũng không biết, điểm an trí có thể phát triển đến trình độ như bây giờ đều do Cố Ninh chống đỡ sau lưng, dù là vật tư hay là vũ khí hoặc là những thứ khác, bọn họ chỉ cần mở miệng, Cố Ninh luôn có biện pháp có thể mang trở về. Mặc dù chuyện ở điểm an trí Cố Ninh hoàn toàn ném hết cho bọn họ, nhưng mỗi lần chỉ cần đi ra ngoài giết tang thi, thì cô đều sẽ có mặt, để cố gắng giảm bớt thương vong.

Tam ca chưa chắc không biết tâm tư của Cố Ninh, nhưng lại càng đau lòng Cố Ninh, cũng chỉ có thể nói: “Vậy buổi tối hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi. Vũ khí cùng vật tư thì buổi sáng ngày mai trước khi mọi người xuất phát, anh sẽ giúp mọi người chuẩn bị tốt những thứ đó.”

Cố Ninh gật đầu, sau đó đứng lên vặn vẹo cái cổ cứng đờ một chút rồi nói: “Em đi về ngủ trước đây.” Vì chuyện căn cứ, cô đã liên tục vài ngày chưa có được một giấc ngủ ngon, ngày mai còn có một trận đánh ác liệt phải đánh, buổi tối hôm nay cô cần phải nghỉ ngơi cho tốt để đảm bảo ngày mai có thể duy trì trạng thái tốt nhất. Đi tới cửa, lại đột nhiên quay đầu lại, nói với những người trong phòng: “Các vị, năm mới vui vẻ!”

Hạ Cùng theo bản năng giơ tay lên nhìn thoáng qua, sau đó kinh hỉ nói: “12 giờ.”
Sau đó chính là tiếng chúc mừng vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hạ Cùng vui tươi hớn hở nói: “Thật hy vọng mỗi năm về sau chúng ta đều có thể ở bên nhau trải qua năm cũ.”

“Sẽ.” Cố Ninh cười cười, sau đó vẫy tay với bọn họ, nhét hai tay vào trong túi, rồi đi ra ngoài.

“Luôn như vậy cũng không phải là cách.” Trình Minh nhìn thân ảnh của Cố Ninh đi qua từ phía bên ngoài cửa sổ mà lo lắng nói.

“Nếu dị năng của chúng ta vẫn còn thì tốt rồi.” Phương Pháp nhìn đống lửa nói.

“Nói không chừng buổi sáng ngày mai ngủ một giấc thì dị năng của mọi người liền trở lại thì sao!” Hạ Cùng thuận miệng an ủi nói. Cậu bởi vì được Cố Ninh tín nhiệm ngay từ đầu, cho nên cũng từ từ tiến vào trung tâm của liên đội 3.

“Chỉ mong như vậy.” Phương Pháp thở dài, sau đó đứng lên nói: “Tan họp, mọi người đều về nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm. Người cuối cùng đi ra thì tắt đèn!” Nói xong cũng duỗi người rồi rời đi.

Hạ Cùng ra về cuối cùng nên dập tắt lửa, sau đó tắt đèn, đóng cửa lại. Sau khi đi ra ngoài thì bỗng nhiên có một chút lạnh lẽo dừng trên chóp mũi của cậu, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó ngơ ngác mà nói: “A? Tuyết rơi à.”

Bình Luận (0)
Comment