Ban ngày mỗi người một công việc, đều rất bận rộn, ngay cả khi gặp mặt cũng chỉ vội vàng chào hỏi một câu, nhưng buổi tối mỗi ngày bọn họ vẫn tụ tập bên nhau, vây quanh đống lửa thảo luận. Đưa ra vấn đề, đồng thời đưa ra phương án giải quyết vấn đề, không ngừng cải tiến, bận rộn nhưng rất phong phú, mệt mỏi nhưng tràn đầy năng lượng.
Mỗi ngày đều sẽ có một đám người mới tiến vào, từng ngày từng ngày trôi qua, vào giữa mùa đông, bất tri bất giác ba tháng cứ như vậy mà lặng yên trôi qua.
Ngoại trừ người già cùng trẻ em dưới mười bốn tuổi, số lượng người ở điểm an trí cũng đã đạt tới hơn hai ngàn người. Mà một tháng trước, điểm an trí cũng đã dừng lại việc tuyển nhận người mới. Chỉ là trẻ em ở điểm an trí cũng đã có hơn hai trăm đứa. Điểm an trí lúc trước còn trống trải thì liền trở nên vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn cảm thấy có chút chật chội, việc huấn luyện năng lực thể chất cho những người lớn đã phải chuyển từ bên trong ra bên ngoài.
Tường vây lúc trước chỉ cao một mét sau khi đóng thêm đã cao tới ba mét, phía trên cắm đầy chông gỗ bén nhọn, cửa sau cũng đã được xây dựng xong. Tiểu đội mười người tuần tra biến thành một đội hai mươi người, mỗi tiểu đội đều được trang bị bộ đàm bắt tín hiệu siêu mạnh trong vòng năm km, mười chiếc máy bay không người lái có trang bị cameras, giám sát 24 giờ không bị gián đoạn, đêm khuya tĩnh lặng tuần tra trên cao trong phạm vi cách điểm an trí 500 mét, hình ảnh truyền về phòng điều khiển, phòng điều khiển đặc biệt có năm người phụ trách, cứ bốn giờ thay ca.
Trên mái nhà của bốn tòa nhà, đều được trang bị máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời, hoàn toàn có thể cung ứng điện dùng hằng ngày. Bọn họ đào được một giếng nước ở phía sau sân thể dục trong trường học, tuy nguồn nước hữu hạn, nhưng uống nước hằng ngày vẫn không có vấn đề. Mỗi ba ngày PK, tiểu đội thắng cuộc còn có thể đạt được phần thưởng là một lần tắm nước ấm, nếu không được thì phải dùng vật tư đến phòng bếp mua nước ấm. Mà vật tư có thể đạt được từ việc huấn luyện hằng ngày hoặc từ công việc ở điểm an trí.
Ở điểm an trí tất cả mọi người đều có một tấm thẻ thân phận.
Chỉ là người nấu cơm ở nhà ăn liền có 30 người.
Bữa sáng mỗi ngày là cháo loãng cùng bánh bao, ăn chung với rau ngâm do một vài bác gái ở phòng bếp tự làm ra.
Cơm trưa là cơm nấu từ gạo thật, ăn chung với đồ ăn làm ra từ chợ rau thực nghiệm của Cao Duyệt. Trương Tiểu Bạch đã từng đề nghị đặt tên cho chợ rau là chợ rau Cao Duyệt, liền bị Cao Duyệt kiên quyết bác bỏ. Hiện tại Cao Duyệt nhẹ nhàng hơn rất nhiều, phòng y tế có thêm hai bác sĩ, một người là bác sĩ nam khoa ngoại hơn bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm giải phẫu phong phú, một người là bác sĩ thực tập hai mươi tám tuổi. Hơn nữa Hoàng Mộng Dao sau khi đi theo Cao Duyệt học ba tháng, thì phòng y tế đã không cần cô giám sát, chợ rau thực nghiệm cũng đã đi vào quỹ đạo, cũng đủ cung ứng nhu cầu cho điểm an trí, cũng có chuyên gia khác phụ trách. Cô liền đặt nhiều tâm tư và tinh lực vào việc hiểu rõ chất độc hoá học. Sau khi lưu trữ 500 ống thuốc giải độc trong kho liền bắt đầu tiến vào việc nghiên cứu thuốc giải độc cao cấp hơn.
Thông qua khảo hạch tiến vào, hơn nữa trong huấn luyện cường độ cao trừ bỏ bớt cũng còn 1500 người, một tiểu đội có hai mươi người, một đại đội có một trăm người. Mỗi đội đều có tiểu đội trưởng và đại đội trưởng.
Mỗi một tuần sẽ tiến hành đánh giá một lần. Đại đội mạnh nhất có thể được phần thưởng là hai mươi cân vật tư cho mỗi người, việc này đối với đội viên có gia đình mà nói là cực kỳ quan trọng.
“Triệu đại đội trưởng! Đội của bọn anh lần này lại được hạng 1! Đây chính là lần thứ ba được hạng 1! Cũng thật quá đáng đi! Tốt xấu gì cũng phải cho những đội khác của chúng tôi chút cơ hội chứ!” Sau buổi đánh giá, đại đội trưởng của đại đội số năm đuổi theo đội trưởng của đại đội số 3 ở phía trước, tuy nói như đang trách tội, nhưng ngữ khí lại vô cùng nhẹ nhàng.
Triệu Quyền cười cười, nói: “Không có biện pháp, người của đội chúng tôi đều là trên có già dưới có trẻ, không liều mạng thì người trong nhà phải đói bụng! Không đua không được!”
Đội trưởng của một đại đội khác nghe xong lập tức nói: “Phi! Nhà ai mà không vợ con chứ! Thằng nhóc nhà tôi còn cùng đám bạn học của nó nói lần này đội chúng tôi nhất định sẽ được hạng nhất, tôi cũng ngại không dám về nhà gặp nó! Vốn đang nghĩ lần này thắng sẽ lấy mấy bịch kẹo ở Sở vật tư cho thằng bé đem ra ngoài khoe. Tôi mặc kệ anh đó Triệu quyền, chút nữa anh tới Sở vật tư để lãnh vật tư thì nhớ lãnh cho tôi bịch kẹo đó! Lát nữa tôi lại tới ký túc xá của anh để lấy!”
Triệu Quyền cười ha ha, sảng khoái nói: “Không thành vấn đề!”
Tam ca biết rõ một đội ngũ quan trọng nhất chính là đoàn kết, cho nên cực kỳ chú trọng phương diện này, mỗi cuối tuần đều sẽ triệu tập những đại đội trưởng này để mở cuộc họp, vô số lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đoàn kết, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai. Mà từ tình huống hiện tại thấy được, Tam ca sẽ không chỉ rõ những cái đó.
Sau khi kết thúc việc đánh giá, bọn họ kéo thân mình mệt mỏi trở lại điểm an trí dưới ánh nắng chiều phía tây. Vốn định đi thẳng đến nhà ăn, bọn họ lại phát hiện trên sân thể dục đã bày đầy bàn ghế. Trên bàn đã mang lên chén đũa.
Hai hàng hình chữ nhất, tất cả bọn nhỏ đã sớm kết thúc chương trình học hôm nay, đều đã ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mọi người sôi nổi kinh ngạc nói: “Buổi tối hôm nay ăn cơm ở sân thể dục hả?!”
Đằng trước mỗi một hàng trên bàn đều viết thẻ bài của đội nào với đội nào.
Sau một trận rối loạn, mọi người do đã trải qua huấn luyện nên rất nhanh liền dựa theo đội mình mà ngồi xuống. Tất cả mọi người vẫn là lần đầu tiên ăn cơm ở ngoài trời trên sân thể dục, hơn nữa vừa mới kết thúc việc đánh giá, mọi người đều vô cùng hưng phấn thảo luận, trên sân thể dục cực kỳ náo nhiệt. Cảnh tượng như vậy ở mạt thế thật sự là quá mức hiếm lạ, mà mọi người đã sinh sống được vài tháng ở điểm an trí cũng đã thành thói quen.
Không mất bao lâu, đồ ăn liền được bưng lên.
Rất nhanh, trong bữa tiệc liền vang lên tiếng kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác, cùng với tiếng nuốt nước miếng.
“Cmn! Hôm nay ăn thịt a!”
“Thật sự là thịt a!”
“Chỗ nào làm ra thịt vậy! Tôi có cảm giác bản thân cũng đã mấy chục năm chưa ăn thịt rồi!”
“Hôm nay ngày mấy vậy?”
Một mâm ớt xanh xào thịt, một mâm trứng gà chiên, hai đĩa rau xanh, một chén canh rong biển.
Đặt trước mạt thế, đây là món ăn cực kỳ đơn giản.
Nhưng ở mạt thế, dưới tình huống đại đa số mỗi người cũng ăn không đủ no, đây là một bữa cơm xa xỉ cỡ nào? Đãi ngộ này ít nhất cũng là cho lãnh đạo của ba căn cứ lớn!
Tuy ngày thường, buổi tối bọn họ cũng có cơm ăn, nhưng cũng chỉ là một hai đĩa rau xanh kèm một ít dưa muối trộn cơm, ăn thịt, đó là chuyện bao lâu của lúc trước?
Trong bữa tiệc náo loạn, đột nhiên có người do dự hỏi: “Hôm nay có phải ăn tết hay không?”
Tiếng nghị luận, náo loạn, kinh hô giống như đột nhiên bị người ta ấn nút tắt tiếng, chợt im bặt.
Mỗi ngày bọn họ đều mệt mỏi bôn tẩu, chỗ nào còn sẽ nhớ rõ ngày lễ gì chứ? Chỉ là ý nghĩa của Tết Âm Lịch, lại hoàn toàn khác nhau, rất nhanh liền có nhiều giọng nói vang lên: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Năm nay ăn tết ngày nào?”
“8 tháng 2!”
“Hôm nay hình như là 30 tất niên ——”
Trong bữa tiệc lại lập tức im lặng lần nữa.
Vậy mà, thật sự là ăn tết.
Tết Âm Lịch lần đầu tiên sau mạt thế vậy mà tới bất ngờ như vậy.
Trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên nói cái gì cho tốt, hơn hai ngàn người ngồi trên sân thể dục, lại bốn bề yên tĩnh.
Cho đến khi một đạo âm thanh ồn ào truyền tới từ bục phát thanh chưa từng được sử dụng, đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Mọi người rất nhanh liền nhìn thấy một người đứng trên bục giảng bên cạnh lá quốc kỳ đang bay phấp phới.
Tất cả mọi người đều biết người này, có thể nói hơn phân nửa người đang ngồi trong sân đều là thông qua khảo hạch của anh để tiến vào điểm an trí.
Tam ca đang cầm microphone đứng trên bục giảng, ông dường như có chút không thích ứng được với trường hợp phát biểu như vậy, trên mặt cố nén căng thẳng, ông vô thức nhìn thoáng qua phía dưới đài, Cố Ninh, Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch, Trình Minh, Chung Húc, La Long, Cao Duyệt, Hoàng Mộng Dao, ba Cố, mẹ Cố, Hồng tỷ, Cổ đạo trưởng còn có các binh sĩ của liên đội 3 cùng với mấy tiểu gia hỏa Hướng Hứa, Hòa Hòa, tất cả đang đều ngồi ở hàng thứ nhất, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười nhìn ông, Tam ca khẽ gật đầu một cái với bọn họ, sau đó nâng mắt lên, ánh mắt quét một vòng trên sân thể dục, sau đó nói: “Chào mọi người, buổi tối tốt lành!” Giọng nói từ bục phát thanh truyền tới, âm lượng cũng không lớn, nhưng cũng đủ để người trên sân thể dục nghe được ông nói chuyện.
Trên sân thể dục lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tam ca vội vàng duỗi tay ép xuống, nói: “Mọi người vỗ tay nhẹ thôi, lúc này trời vẫn còn sáng, đừng dẫn tang thi tới kẻo mất hứng.”
Tam ca nói xong lập tức phía dưới vang lên một trận cười, nhưng cũng phải khắc chế, đè thấp âm thanh.
Tam ca nói tiếp: “Tin rằng mọi người đã biết hôm nay là ngày mấy, không sai, hôm nay là buổi tối 30 tất niên, năm trước vào lúc này chúng ta còn ở trong nhà mình, ngồi bên cạnh người nhà của mình, ăn đồ ngon uống rượu tốt, đốt lửa nhìn, liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch.”
Trong bữa tiệc vô cùng an tĩnh, tất cả đều đang tập trung nghe Tam ca nói, nghe đến đoạn này, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc ảm đạm.
“Đầu tiên tôi muốn cảm tạ một chút, hiện tại còn có các nhóm anh chị em trên cương vị đang trực ban tuần tra ở bên ngoài.” Ông nói tiếp: “Tôi biết mọi người đều không nhịn được mà muốn ăn cơm, nhưng hy vọng mọi người có thể lại nhịn một chút, cho tôi vài phút, nói một vài điều cần phải nói.” Ánh mắt ông quét qua dưới đài: “Một năm này có lẽ là khoảng thời gian gian nan nhất trong cuộc đời của mọi người đang ngồi ở đây, tôi cũng như vậy. Chúng ta đã mất đi quá nhiều người thân, bạn bè, lăn lê bò lết, thật vất vả mới tụ lại cùng nhau ở chỗ này. Đây là cái Tết Âm Lịch đầu tiên mà chúng ta ở bên nhau cũng là cái Tết Âm Lịch đầu tiên sau mạt thế, mà tôi hy vọng mỗi năm về sau, chúng ta đều có thể cùng nhau trải qua Tết Âm Lịch. Không có TV, không có liên hoan tiệc tối Tết Âm Lịch, nhưng chúng ta có rượu, có đồ ăn, ăn no, mặc ấm. Mà ở bên ngoài, còn có nhiều người hơn, có lẽ ngay cả hôm nay, bọn họ đều đang đói bụng, uống gió lạnh.”
“Hãy nói cho tôi biết! Mọi người bằng lòng giống họ sao?”
“Không muốn!”
Mọi người ngồi dưới đài đều vô cùng cảm khái, nếu không phải vì một ý niệm mà bọn họ lựa chọn tới nơi này để tham gia khảo hạch, thì có lẽ hiện tại bọn họ còn đang ở những điểm an trí đó, giống như Tam ca nói, vào lúc 30 tất niên, ăn đói mặc rách, còn phải từng giờ từng phút lo lắng việc tang thi xâm lấn. Mà hiện tại bọn họ ngồi ở chỗ này, có rượu có thịt, buổi tối còn có thể nằm trong ổ chăn ấm áp mà an tâm ngủ, không cần lo lắng hãi hùng. Mấy tháng trước, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới bản thân sẽ trải qua những ngày như vậy. Bọn họ ba tháng trước, suốt ngày vì một ngày ba bữa cơm mà phát sầu, cố gắng giảm bớt hoạt động để tránh tiêu hao quá nhiều thể lực, làm cho thân thể càng ngày càng héo rút. Mà nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đang ngồi đây so với ba tháng trước gần như là hai người khác nhau, mỗi người đều tinh thần sáng láng, dưới lớp quần áo còn có cơ bắp hơi phồng lên, trong cơ thể tràn đầy năng lượng, sau khi đã trải qua gần ba tháng huấn luyện cường độ cao, mỗi người đều nắm giữ kỹ xảo đánh đấm, học xong cách nổ súng, bọn họ có mười phần tin tưởng khi đối mặt với tang thi bên ngoài, thậm chí khi đi ra ngoài tuần tra, ước gì còn có thể đụng phải mấy con tang thi để cho bọn họ luyện tập, mà ai có thể ngờ những người này ba tháng trước, nhìn thấy tang thi còn sẽ phát run cơ chứ?
“Nhưng bọn họ cũng giống chúng ta, đều khát vọng cuộc sống hoà bình. Mà mọi người, chẳng qua là may mắn hơn bọn họ một chút. Làm sao mới có thể hoà bình? Những nơi mà chúng ta không nhìn thấy ở bên ngoài, có hơn một ngàn, một vạn thậm chí là trên trăm triệu tang thi, chỉ cần tang thi còn tồn tại một ngày, thì chúng ta sẽ không có khả năng có được hoà bình chân chính cùng an toàn. Nếu muốn an toàn, chúng ta nhất định phải làm cho bản thân trở nên càng ngày càng cường đại. Làm sao để trở nên cường đại? Một người cường đại là hoàn toàn không đủ, một điểm an trí cường đại cũng là không đủ, chúng ta nếu muốn an toàn hơn, nhất định phải trở nên cường đại hơn, mà muốn trở nên cường đại hơn, nhất định cần phải đoàn kết càng nhiều người!”
“Thủ đô có hơn một ngàn điểm an trí, có trên mấy chục vạn, mấy trăm vạn người, bọn họ bởi vì ăn không đủ no mà không cầm nổi vũ khí, khi đi chém giết tang thi, mạng sống của bọn họ rất có khả năng chính là bị chết trong miệng tang thi, mà phần lớn đều sẽ biến thành tang thi mới, vậy vì sao chúng ta không kết nạp bọn họ vào bên trong chúng ta trước, vào đội ngũ cường đại của chúng ta? Chúng ta không thể chờ tang thi tới ăn chúng ta mới nhớ đến vũ khí trong tay mình, mà là trước khi tang thi tới ăn chúng ta, phải chủ động xuất kích, bảo hộ gia viên của chúng ta! Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ mở ra trang sách mới trong cuộc đời! Chúng ta phải thành lập một căn cứ! Một căn cứ có thể sóng vai cùng ba căn cứ lớn của thủ đô! Một căn cứ bình dân! Đó sẽ là gia viên tương lai của chúng ta, đời sau của chúng ta sẽ bình an khỏe mạnh trưởng thành ở nơi đó, mà chúng ta, thề sống chết bảo vệ gia viên của chúng ta, không cho tang thi bước vào gia viên của chúng ta một bước! Các vị đang ngồi, nếu bằng lòng cùng chúng tôi kiến tạo nên căn cứ thuộc về chính chúng ta, xin hãy giơ cao ly rượu trong tay mọi người!”
Tam ca nói xong, bản thân đã giơ cao ly rượu trong tay lên.
Một hàng phía trước, mọi người trong liên đội 3 gần như không chút do dự mà giơ cao ly rượu trong tay lên trước tiên.
Mà mọi người trên sân thể dục bị cái tin tức thật lớn này làm cho chấn động hoàn toàn, sau khi trầm mặc trong chốc lát, một ly nối tiếp một ly, giơ lên cao chén rượu trong tay bọn họ giống như thủy triều dâng lên.
Tam ca lệ nóng doanh tròng, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh như cũ: “Cụng ly vì căn cứ của chúng ta!!!”
“Cụng ly!”