Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 184

Đứa bé trai sợ hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái với mái tóc vàng đang đứng sau lưng cậu, mặt vô biểu tình nhìn cậu, vừa thấy là phụ nữ, đứa bé trai vốn dĩ đang khẩn trương sợ hãi liền cảm thấy không còn, cậu vừa ngẩng đầu, trên mặt liền nhanh chóng chồng chất biểu tình vô cùng đáng thương, một đôi mắt đen nhánh, đáng thương hề hề nhìn cô gái tóc vàng nói: “Em định lén mang về cho em gái em ăn, chân của em gái em bị thương, không đi đường được, bọn em đã hai ngày không có gì ăn……” Cậu duỗi tay thật cẩn thận níu góc áo cô, cầu xin nói: “Chị ơi, cầu xin chị đừng nói cho người khác được không? Lần sau em cũng không dám nữa.” Đôi mắt của cậu vừa lớn vừa đen, tóc hơi xoăn, tuy cả người đều bẩn thỉu, tất cả móng tay đều là bùn đen, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng đáng yêu, hơn nữa biểu tình đáng thương hề hề trên mặt càng chọc người trìu mến, ngay cả người có ý chí sắt đá nhìn thấy một đứa bé đáng thương như vậy, cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của cậu.

“Cô gái, đứa bé này không hiểu chuyện, lần này liền bỏ qua đi!” Cụ già đối diện cũng giúp đỡ cầu tình.

Trên mặt Cố Ninh lại không xuất hiện biểu tình đồng tình gì, đúng lúc nhìn thấy La Long từ bên cạnh đi ngang qua: “La Long, lại đây.”

Đứa bé trai thấy cô kêu người đàn ông kia, lập tức sợ tới mức từ trên ghế nhảy xuống chuẩn bị chạy đi, Cố Ninh duỗi tay ra liền níu sau cổ cậu lại, không để ý tới đứa bé đang giãy giụa, nói với La Long: “Anh coi chừng đứa nhỏ này, lúc đưa bọn họ trở về thuận tiện cùng nó trở về nhìn thử, xem có phải em gái của nó bị thương ở chân hay không.”

La Long liếc mắt nghiêm túc đánh giá đứa bé trai một cái, sau khi nhớ kỹ diện mạo liền nói: “Không thành vấn đề.”

Trên tay Cố Ninh dùng lực một chút, liền xách đứa bé trai đã từ bỏ giãy giụa tới ngồi trên ghế, sau đó liền rời đi.

Đứa bé trai vẫn luôn nhìn chăm chú vào Cố Ninh rời đi, trên mặt có chút mờ mịt khó hiểu.

Rất nhanh nhóm người thứ hai, thứ ba, thứ tư liền theo thứ tự tới, Cố Ninh vẫn luôn đứng ở chỗ cách cổng lớn không xa để quan sát.

Khiến cô cảm thấy thất vọng chính là, tổng cộng có gần hai ba trăm người, nhưng trong đó phụ nữ vẫn chiếm tỉ lệ vô cùng nhỏ, chỉ có gần 10-20 người tham gia khảo hạch.

Lăn lộn cả buổi chiều, cuối cùng số người thông qua cũng đạt tới 80 người, lớn tuổi nhất là 53 tuổi, nhỏ nhất là mười lăm tuổi, phần lớn đều còn khá trẻ tuổi, đồng thời mười tám người phụ nữ tới tham gia khảo hạch đều được giữ lại, bên trong mười tám người phụ nữ này, cũng chỉ có năm người đã từng giết qua tang thi, nhưng Hồng tỷ sau khi nói chuyện riêng với các cô thì cho rằng, các cô có dũng khí tiến đến tham gia khảo hạch như vậy cũng đã đủ để chứng minh bản thân các cô rồi.

Sau khi hiểu rõ đãi ngộ ở điểm an trí, không ai là không muốn lưu lại, tất cả đều cảm thấy vô cùng may mắn bản thân đã thông qua khảo hạch, người thông qua khảo hạch được giữ lại thì được cho phép mang theo người nhà, cùng ngày bọn họ liền trở về điểm an trí lúc trước rồi thu thập hành lý dẫn người nhà lại đây, cho nên lần này, điểm an trí liền tăng thêm gần 150 dân cư.

Lúc chạng vạng, bọn họ tới sân thể dục để lãnh chăn bông hoàn toàn mới, quần áo, chống lạnh cùng với một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết. Ngay từ đầu, bọn họ còn tưởng rằng phải dùng thứ gì để đổi, sau khi biết được những thứ này đều phát miễn phí thì tất cả đều ngây người, quả thực không thể tin được!

An bài về mặt cư trú, những gia đình cùng ở chung một chỗ, còn độc thân, thì dựa theo quy định chia ra làm ký túc xá nam sinh và ký túc xá nữ sinh, một gian phòng học chải chiếu ra, có thể ngủ được gần mấy chục người.

Bên này có đám người Phương Pháp, Trình Minh, Trương Dương phụ trách an trí.

Còn một bên khác, thời điểm La Long trở về dẫn theo hai đứa nhỏ, một đứa chính là đứa bé trai trộm cháo lúc ban ngày kia, một đứa khác thì được La Long cõng trở về, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, bộ dáng thoạt nhìn mới bảy tám tuổi, được La Long bọc lại bằng áo lông vũ, dựa vào người La Long mà ngủ say.

Cẳng chân bên trái lộ ra bên ngoài, dùng một thứ không biết là vải gì mà quấn từng tầng ở một đoạn.

La Long giới thiệu nói: “Cha mẹ bọn chúng đều đã không còn nữa, thằng bé liền mang theo em gái ở tại một góc trong cái điểm an trí kia của bọn chúng, ngay cả lều trại cũng không có. Chân của em gái thằng bé nghe nói là do lúc ở bên ngoài trộm đồ ăn của người khác nên bị đánh.”

Lúc đưa đến chỗ Cao Duyệt, Cao Duyệt nhìn miệng vết thương của cô bé cũng lắp bắp kinh hãi: “Miệng vết thương này ít nhất cũng đã nửa tháng, đã hoàn toàn bị nhiễm trùng. Nếu như là trước kia, có khả năng phải cắt chân.”

Cô bé đã sớm tỉnh lại, nghe xong lời này sắc mặt sợ tới mức trắng bệch, muốn nói gì đó lại cắn môi không dám nói lời nào, ngay cả khóc cũng không dám khóc, nước mắt đọng ở hốc mắt, nhìn vô cùng đáng thương.

Đứa bé trai lại khóc trước, cậu vừa gạt nước mắt vừa nói với Cao Duyệt: “Chị ơi, chị có thể đừng chặt chân của em gái em được không? Có thể đừng để con bé thành người tàn tật được không?”

Trường hợp thương tâm như vậy cũng khiến người nghe phải rơi lệ, nhưng lông mày của Cao Duyệt cũng không động chút nào, hỏi: “Em muốn cô bé sống hay muốn chân cô bé?”

Đứa bé trai sửng sốt một chút, sau đó cắn chặt môi không nói lời nào, nửa ngày sau mới nói: “Em muốn em gái sống……”

Cao Duyệt vừa lòng mà nhìn cậu một cái, sau đó nói: “La Long, trước dẫn nó đi. Thuận tiện gọi Mộng Dao lại đây để hỗ trợ, chuẩn bị giải phẫu.”

La Long nghe xong liền dẫn đứa bé trai đi ra ngoài.

Cố Ninh không cần nhọc lòng về những việc này, hiện tại cô đang ở cùng đám người Tam ca và Cổ đạo trưởng để thảo luận những đồ vật còn cần cho điểm an trí, ví dụ như máy phát điện, hoặc pin năng lượng mặt trời, còn có những thiết bị thông tin, đều rất cần. Cố Ninh lần lượt ghi nhớ, chuẩn bị lần sau sẽ mang lại đây. Hiện tại cô cũng không tuân theo quy luật hai ngày trở về một chuyến, cần thứ gì liền trở về bên kia trước rồi soạn một cái tin nhắn sau đó gửi đi, tranh thủ thời gian, có khả năng thuận tiện ăn một bữa cơm với Quý Cửu Trạch, cùng anh thảo luận một chút tiến triển ở điểm an trí, sau đó lại trở về, truyền đạt kiến nghị của Quý Cửu Trạch cho đám người Tam ca.

Một tuần lặng yên trôi qua, ngay từ đầu đều là người già, phụ nữ và trẻ em ở điểm an trí thì một tuần sau đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngoại trừ những người già cùng trẻ em, số lượng dân cư ở điểm an trí liền đạt tới hơn 500 người. Trong đó phụ nữ chiếm hơn một trăm người, đàn ông gần 400 người.

Tường vây ban đầu cao một mét đã được xây thêm đến hai mét, bên trong cánh cửa người canh gác từ lúc bắt đầu là năm người đến bây giờ là mười người, ngoài cửa tuần tra có đến hơn 50 người, một tiểu đội mười người, mỗi một tiểu đội theo lệnh của một đội trưởng, tuần tra chặt chẽ 24 giờ ở đoạn giao cắt của điểm an trí trong phạm vi 300 mét bao gồm tất cả lộ tuyến sau núi cũng thuộc về phạm vi tuần tra. Còn người không có nhiệm vụ tuần tra thì tiến hành huấn luyện năng lực thể chất theo cường độ ma quỷ tại nhà ăn bên cạnh sân bóng rổ.

Lấy hình thức tương tự tiểu đội để lập thành từng nhóm, một tuần tiến hành một lần PK, đội ngũ chiến thắng có thể đạt được thêm vật tư khen thưởng.

Còn một bộ phận người được đánh giá là không thích hợp để chiến đấu thì cũng được an bài tới những vị trí thích hợp, ví dụ như Cổ đạo trưởng chỉ đạo chế tạo phòng đọc sách, gia cố tường vây, hoặc làm công tác hậu cần hỗ trợ ở nhà ăn.

Người lớn có nhiệm vụ của người lớn, mấy đứa bé cũng không được thoải mái, mỗi ngày buổi sáng học văn hóa xong, buổi chiều huấn luyện năng lực thể chất cũng làm cho bọn nhỏ ăn đủ khổ. Trong buổi huấn luyện năng lực thể chất, Ngô Sâm, Hòa Hòa, Hướng Hứa đảm đương nửa chức giáo viên, hơn nữa còn có một Bàn Tử ở phía sau, bốn người đã trở nên rất có uy vọng trong đám nhỏ, thậm chí còn nổi lên ngoại hiệu tên là tổ bốn người, ngay từ đầu bọn nhỏ cũng không phải quá hòa hợp khi ở chung với những đứa nhỏ tiến vào lúc sau, đám trẻ của hai giai đoạn tuy chỉ cách nhau một tuần, nhưng một đám trẻ dưới sự “Lãnh đạo” của tổ bốn người Hòa Hòa đã có sức đoàn kết không nhỏ, càng không cần phải nói đến việc ngay từ đầu bọn nhỏ đã đi theo liên đội 3, rồi sau đó một đám trẻ khác tiến vào do có người nhà thông qua khảo hạch liền có vẻ có chút không hợp nhau, còn mang theo thói hư được dưỡng thành ở các điểm an trí khác. Hai nhóm trẻ con hoàn toàn bất đồng, tự nhiên sẽ không hợp nhau, rất nhanh liền xảy ra xung đột.

Nhưng rất nhanh đã bị Ngô Sâm, Hòa Hòa, Hướng Hứa tính cả Bàn Tử, bốn người cùng nhau đàn áp, còn trực tiếp đánh ba đứa nhỏ choai choai của giai đoạn sau vào phòng y tế.

Hướng Hứa tuy đã mất đi tinh thần lực, nhưng cô bé trong đám thế hệ trẻ con WeChat lại có uy vọng càng cao, giống như là đầu não của tổ bốn người. Hòa Hòa, Ngô Sâm, Bàn Tử có bất kỳ chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến của Hướng Hứa trước. Cho nên ba Cố trực tiếp gọi Hướng Hứa qua.

Hướng Hứa vẫn luôn vô cùng tôn kính thầy Cố, tuy cô bé vẫn vô cùng trấn định, nhưng lần này dù sao cũng do phạm lỗi mà bị kêu lên, cho nên khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

Ba Cố nhìn ra sự thấp thỏm của cô bé, khẽ vỗ đầu nhỏ của cô bé sau đó nói: “Đừng lo lắng, thầy kêu con lại đây cũng không phải cảm thấy con phạm lỗi.” Ông chờ Hướng Hứa hết kinh ngạc nhìn ông, sau đó mới nói tiếp, ông biết Hướng Hứa thậm chí còn trưởng thành hơn một người lớn nào đó, cho nên trực tiếp nói cho cô bé kế hoạch lâu dài của Cố Ninh, về điểm an trí tương lai.

Cuối cùng sau khi ông nói một tràng như vậy: “Hướng Hứa, con cùng đám nhỏ bình thường không giống nhau, ở trên người con, thầy thấy được bóng dáng hiện tại của Ninh Ninh, thậm chí thầy còn tin tưởng qua mười mấy năm sau, con có khả năng sẽ trở thành người lãnh đạo trong thế hệ này của bọn con. Lúc ấy có khả năng con lãnh đạo không phải chỉ mấy chục đứa bé này, mà là mấy chục vạn người! Hòa Hòa, Ngô Sâm đều là những đứa bé rất ưu tú, nhưng bọn chúng không trưởng thành bằng con, con cần dẫn đường cho bọn chúng. Cũng giống như những đứa bé mới tới, bọn chúng cùng các con cũng không có bất đồng gì, bọn chúng chỉ là chưa được dạy dỗ, mà chúng ta có lẽ cần phải kiên nhẫn hơn nữa, con phải biết rằng, trong những đứa trẻ này nói không chừng trong tương lai sẽ có người trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu với con. Chị Cố Ninh ký thác kỳ vọng rất lớn vào con, thầy tin tưởng con sẽ không làm con bé thất vọng.”

Hướng Hứa rất tôn kính ba Cố, nhưng đối với Cố Ninh, cô bé lại là sùng bái, sùng bái đến mức vẫn luôn đem việc trở nên giống Cố Ninh thành mục tiêu của chính mình. Mà từ lúc gặp lại Cố Ninh cho tới nay, Cố Ninh lại không đặt nhiều ánh mắt lên người cô bé, lại còn bị Hạ Tang phân đi rất nhiều lực chú ý, làm cho cô bé gần đây đều có chút rầu rĩ không vui, mà những lời này của ba Cố giống như một liều thuốc trợ tim, làm cho Hướng Hứa lập tức tràn đầy sức mạnh, cô bé tin tưởng lời của ba Cố mà không nghi ngờ, chị Cố Ninh ngay cả không quá mức thân cận với cô bé, nhưng lại có hy vọng cực kỳ cao với cô bé, mà cô bé làm sao có thể cô phụ sự kỳ vọng của Cố Ninh đối với cô bé được, có thể nói những lời nói dối này của ba Cố có sức ảnh hưởng không thể đo được với cô bé.

Hướng Hứa gật đầu một cái thật mạnh, đôi mắt vô cùng sáng ngời, kiên định nói: “Thầy, con nhất định sẽ nỗ lực!”

Sau đó không biết cô bé đã nói như thế nào để thuyết phục Ngô Sâm, Hòa Hòa, Bàn Tử rồi cả bốn người cùng đi tới phòng y tế tìm mấy đứa bé trai kia để xin lỗi, theo như lời Hoàng Mộng Dao nói, Hướng Hứa bởi vì tuổi còn nhỏ, mở miệng kêu một tiếng ca ca đến ngọt lịm, làm cho mấy đứa bé choai choai kia vô cùng ngượng ngùng, tỏ vẻ bọn chúng cũng không nên động thủ đánh người trước.

Trận phong ba này nhìn như chỉ trong nháy mắt, nhưng nếu mặc kệ, lại sẽ biến thành một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, tuy nhỏ, nhưng cũng đủ làm mặt hồ bằng phẳng nổi lên gợn sóng, càng dễ để lại hậu hoạn. Mà trận phong ba này sau khi ba Cố nói chuyện cùng Hướng Hứa một hồi thì đã được giải quyết một cách lặng yên không một tiếng động, cũng không nổi lên một tia gợn sóng, vô hình trung làm cho quan hệ của bọn nhỏ thuộc một thế hệ này càng thêm chặt chẽ, đoàn kết, loại trừ được rất nhiều tai hoạ ngầm sau này. Mà rất nhiều năm về sau, Hướng Hứa mỗi khi nghĩ đến hôm nay, đều sẽ cảm thán trí tuệ cùng tầm nhìn xa của thầy Cố năm đó.

Sau khi tiếp nhận hai người bị thương trong lúc huấn luyện, thì Cao Duyệt nổi bão, trước đây cô đã không ngừng oán giận một lần với Cố Ninh rồi, có lẽ nên mời gọi thêm mấy bác sĩ tới đây, Hoàng Mộng Dao tuy lúc trước cùng sau này cũng học được không ít bản lĩnh, nhưng trong vòng một thời gian ngắn vẫn chỉ có thể trị được những bệnh nhỏ như đau đầu, nhức óc, té ngã, trầy da, rất khó để đảm đương một mình, sau đó cũng có mời gọi hai cô gái tiến vào hỗ trợ nhưng một chút kiến thức về y dược cũng không có, nhiều lắm cũng chỉ biết rửa sạch miệng vết thương, dán băng dán gì đó, chỉ có thể làm công tác chuẩn bị. Mà Cao Duyệt vừa muốn nghiên cứu lại vừa muốn trị liệu, thật sự không có cách nào để phân thân ra được, thậm chí vài ngày cũng không thể không hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để làm nghiên cứu, chuyện này đối với Cao Duyệt mà nói là chuyện khó có thể chịu đựng được.

Mà Cố Ninh cũng tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, ở mạt thế bác sĩ có bao nhiêu quan trọng, gần như tất cả bác sĩ đều bị những căn cứ ở thủ đô mời gọi tiến vào, đại đa số những điểm an trí ở thủ đô cũng không có sắp xếp bác sĩ, mấy ngày nay lúc đi ra ngoài đón người, Cố Ninh đã cố ý nhắc nhở đám người Phương Pháp phụ trách việc “Chiêu công”, trọng điểm là bác sĩ cùng giáo viên. Nhưng thật ra giáo viên cũng mời được vài người, thậm chí còn có giáo viên đại học, chỉ là bác sĩ thật sự khó mời được. Cố Ninh đành phải cố gắng hết sức trấn an Cao Duyệt đang xù lông, một bên thúc giục phụ người trách việc “Chiêu công” tranh thủ thời gian.

Hai đứa bé được La Long mang về kia, anh trai tên Từ Tấn, em gái tên Từ Uyển. Cao Duyệt cố gắng hết sức bảo vệ chân của Từ Uyển, nên không có bị cắt chân. Mà bọn nhỏ cũng được phá lệ giữ lại ở điểm an trí. Từ Tấn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng là đứa bé rất thông minh, hoạt bát, em gái an tĩnh hướng nội, nhưng nói năng lại ngọt ngào, có lễ phép. Người trong điểm an trí bao gồm mẹ Cố và Cổ đạo trưởng đều rất thích bọn họ. Từ Tấn dựa vào bản lĩnh tự làm quen của mình, rất nhanh liền tạo được quan hệ tốt với đám Ngô Sâm, trở thành tuỳ tùng nhỏ của tổ bốn người. Mà Hạ Tang ngay từ đầu bị Hướng Hứa cố ý cô lập, sau buổi nói chuyện kia, Hướng Hứa đã xóa bỏ được khúc mắc đang có, hơn nữa cô bé ấy cũng đủ ưu tú, cho nên cũng từ từ đem cô bé ấy nạp vào “Quyền lực trung tâm” của bọn nhỏ.

Việc thực nghiệm “vô thổ” của Cao Duyệt cũng đã hoàn thành, cô pha loãng một số lượng lớn đủ để một đám rau dưa trưởng thành trong ba ngày. Mà việc thu hoạch rau dưa này liền giao cho những người già không làm được việc nặng khác trong điểm an trí, mà bọn họ cũng vô cùng vui vẻ vì có thể cống hiến một phần sức lực cho điểm an trí. Trong lúc nhất thời mọi người trong điểm an trí, đều đứng trên cương vị thích hợp nhất của mình, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, bày ra một loại cảnh tượng vui sướng, phồn vinh, tràn đầy sức sống, làm cho người ta tràn ngập kỳ vọng đối với tương lai tốt đẹp.

Bình Luận (0)
Comment