Sau khi dò hỏi ý kiến của những người từ trên thuyền xuống rồi theo cô tới đây, thì tất cả mọi người đều tỏ vẻ bằng lòng đi tới điểm an trí cùng Cố Ninh. Phần lớn đều ôm tâm thái báo ân, trong khi một bộ phận rất nhỏ cũng là từ tâm lý quần chúng, nếu những người khác đều đi rồi, các cô rất rõ ràng chỉ bằng các cô thì không có khả năng sẽ luôn được ở trong căn cứ, chi bằng đi tới điểm an trí cùng Cố Ninh.
Sau khi trở lại điểm an trí, Cố Ninh để người dỡ tất cả vật tư trên xe xuống, nói là từ căn cứ đổi về, thật ra đều là đồ trong không gian của cô. Còn có súng, Trang Thần ngoại trừ để lại một bộ phận nhỏ, thì phần lớn tất cả súng ống đạn dược đều cho Cố Ninh mang về bao gồm lựu đạn còn có hai cái ống phóng hỏa tiễn kia. Đạn của đám người Tam ca đều đã dùng gần hết rồi, nhìn thấy Cố Ninh mang vũ khí về, tất cả đều giống như ác lang mà nhào tới, lập tức phân chia vũ khí ra.
Cao Duyệt đi ngang qua, trực tiếp khiêng đi một cái ống phóng hỏa tiễn: “Cái này tôi cầm đi.” Đi được vài bước thì quay đầu lại nói với Cố Ninh: “Tôi phải nắm chặt máy móc, thuốc giải độc của chúng ta đã không còn nhiều lắm.”
Mọi người không nói lời nào.
Sau khi qua loa ăn xong bữa sáng. Cố Ninh triệu tập đám người Tam ca và Cổ đạo trưởng lại để mở một cuộc họp nhỏ, thuật lại ý tưởng đêm qua của những người trẻ tuổi bọn họ một lần nữa, đám người Tam ca và Cổ đạo trưởng nghe thấy mà sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng lại: “Cố Ninh em nghiêm túc chứ? Thành lập một căn cứ? Giống như căn cứ thủ đô hả?”
Cố Ninh gật đầu nói: “Không sai.”
“Cố Ninh, cháu đây là tính chơi lớn một trận nha!” Cổ đạo trưởng nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, đây là do vô cùng hưng phấn, ông nói: “Nhưng một căn cứ lớn như vậy, chúng ta đi đâu mà kiếm được nhiều vật tư để nuôi sống những người đó chứ?”
“Về phương diện vật tư thì cháu sẽ giải quyết. Hiện tại chúng ta trước hết không cần phải suy xét về chuyện căn cứ lớn. Trước tiện chúng ta cứ từ từ phát triển cái điểm an trí này, về chuyện căn cứ cháu hy vọng những người đang ngồi đây có thể giữ kín chuyện đó.” Cố Ninh nói. Ở đây ngoại trừ Hạ Cùng thì đều là người của liên đội 3, Lâm Tử Hạo, Trần Văn cùng với mấy cô gái Lưu Mi, Lưu Hân đều không ở đây, bọn họ còn cần trải qua một đoạn thời gian dài để chứng minh bọn họ đáng giá để tín nhiệm.
“Sau giờ cơm trưa, mấy người Hạ Cùng, Trương Tiểu Bạch, Chung Húc dẫn theo một vài người đi tới những điểm an trí gần đây để mời gọi một ít người trở về. Trong vòng 14 đến 50 tuổi, không phân biệt nam nữ, chỉ cần thông qua khảo hạch, một ngày cung cấp ba bữa cơm, no bụng. Những người già và trẻ em ở những điểm an trí khác có thể đến đây vào giữa trưa mỗi ngày, chúng ta sẽ cung cấp cơm trưa. Ăn xong ngay tại chỗ, không được mang đi.” Hiện tại chỉ mới bắt đầu, cần phải mời gọi một vài người có thực lực tiến vào cơ sở để tạo quan hệ tốt trước, nhưng số lượng lại không thể quá nhiều, cần phải tăng lên từ từ. Nhưng do điểm an trí thiếu vật tư, Cố Ninh lo lắng một vài người già cùng trẻ em sẽ không được quan tâm trước, biện pháp đưa tặng cơm trưa miễn phí cũng là để giữ mạng sống cho bọn họ.
“Mộng Dao, cô tuyển vài người phụ trách việc an bài cho những người tới “Phỏng vấn”, đăng ký tư liệu của bọn họ cho tốt. Tam ca, đạo trưởng còn có Hồng tỷ, đến lúc đó sẽ từ các cô ấy mà phụ trách phỏng vấn những người này, tuyển ra những người được cho là thích hợp. Phương Pháp, Trình Minh, đến lúc đó hai người duy trì trật tự tại chỗ, không cần nương tay. Hướng Dật, đến lúc đó cậu mang theo mấy người Hướng Hứa, Hòa Hòa, Ngô Sâm để coi chừng người tới lãnh cháo, không cho phép mang đi, chỉ có thể ăn xong tại chỗ. Nếu có người không tuân thủ, cứ trực tiếp đuổi đi.”
Hướng Dật gật đầu, vô cùng sảng khoái nói: “Được!” Hiện tại cậu ta gần như đã thành tiểu đội trưởng của đám nhóc này, ba Cố phụ trách dạy văn hóa cho đám nhỏ này, rồi để Hướng Dật phụ trách giám sát việc luyện tập của bọn nhỏ, mỗi ngày trời vừa sáng liền chạy bộ vài vòng trên sân thể dục, Hướng Dật từ lúc bắt đầu không bằng lòng cho đến bây giờ đã có thể làm rất tốt, cậu ta lại chuẩn bị thêm mấy ngày, rồi dạy cho mấy đứa bé từ mười tuổi trở lên cách nổ súng như thế nào.
Mọi người đều có công việc. Lại thảo luận chi tiết thêm một lần nữa, mọi người đều có loại cảm giác muốn chơi lớn một hồi, sau mạt thế bọn họ vẫn luôn vì bảo vệ mạng sống mà bôn ba khắp nơi, suốt ngày toàn nghĩ tới việc giết mấy con tang thi, đào mấy viên tinh hạch, hy vọng lớn nhất chính là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai, hiện tại đột nhiên có chuyện cho bọn họ làm, thật ra lại làm cho bọn họ cảm thấy vừa kích động vừa hưng phấn không thôi. Đặc biệt là khi Cố Ninh đưa ra ý tưởng về căn cứ tương lai càng làm cho bọn họ cảm thấy lâng lâng, đặc biệt là những người trẻ tuổi như Trương Tiểu Bạch, Phương Pháp, Trình Minh, càng cảm thấy bản thân hiện tại đang sáng tạo lịch sử, tạo nên truyền kỳ!
Cõi lòng của tất cả mọi người đều sục sôi, khi bắt tay vào làm việc, hiệu suất liền vô cùng cao.
Hoàng Mộng Dao gọi mấy cô gái Lưu Mi, Lưu Hân, Trần Văn lại, rồi sai mấy người đàn ông ở điểm an trí đem tất cả bàn ghế đặt ở cổng lớn, xếp thành chữ nhất. Hồng tỷ đang ở cùng các cô để chỉ bảo những điểm mấu chốt khi điền tư liệu một lát nữa.
Mẹ Cố làm tổng chỉ huy, dọn bàn ghế, dọn nồi to, đồ làm bếp, rất nhanh trên sân thể dục đã đặt ba cái bệ bếp đơn sơ, bắc ba cái nồi to lên, còn có bàn ghế đã được mang tới, bệ bếp thắp lửa xong liền bắt đầu chuẩn bị nấu cháo. Những người già trong điểm an trí cũng không nhàn rỗi, bày ra nhiệt tình cực lớn, vo gạo thêm củi, có thể làm liền bắt tay vào làm, điểm an trí yên lặng từ lâu liền lập tức náo nhiệt hẳn lên.
“Chờ sau khi chúng ta mời gọi một vài người tiến vào thì cháu chuẩn bị đắp tường vây lại một chút, bên ngoài điểm an trí cần phải có tiểu đội tuần tra 24 giờ, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho điểm an trí, mặt khác Trang Thần đã đáp ứng với cháu sẽ giúp cháu sắp xếp mấy chiếc máy bay không người lái lại đây, có thể giúp chúng ta quan sát những nơi xa hơn. Như vậy cho dù có tang thi vây lại đây, chúng ta cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước tiên.” Cố Ninh cùng Tam ca và Cổ đạo trưởng vừa tuần tra đi lại trong điểm an trí, vừa tiến hành bố trí.
“Rốt cuộc Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh là người như thế nào? Hiện tại vào lúc này cư nhiên còn có thể lấy ra máy bay không người lái?” Cổ đạo trưởng kinh ngạc, cảm thán nói, lại có chút sầu lo nói: “Có điều Cố Ninh có phải cháu quá tín nhiệm bọn họ hay không? Bọn họ dù sao cũng là người của căn cứ số 1, tương lai nếu như……”
“Đạo trưởng yên tâm, cháu hiểu rõ bọn họ.” Cố Ninh nói: “Chúng ta có thể hoàn toàn tín nhiệm bọn họ.” Chỉ là Cố Ninh trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, tuy Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh có thân phận đặc thù, nhưng máy bay không người lái lại là cô phải mang ơn Quý Cửu Trạch bên kia, về sau khi lấy ra mấy thứ này, cô đều sẽ nói là từ Trang Thần, nhưng thật ra lại vô hình trung đắp nặn ra hình tượng không gì làm không được cho Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh.
Cổ đạo trưởng thấy Cố Ninh trả lời chắc chắn như vậy, thật ra lại yên tâm không ít, Cố Ninh tuy tuổi còn trẻ, nhưng lại không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, hơn nữa ông cũng đã giao hảo cùng Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, nhìn qua tướng mạo cũng là người quang minh lỗi lạc, liền cũng yên lòng, tập trung vào chuyện trước mắt.
“Đến lúc đó chúng ta có thể lên núi chém một vài thân cây để làm thành tường phòng hộ. Hơn nữa tôi đề nghị phía sau trường học nên mở một cổng sau, cũng phải thăm dò rõ tình hình giao thông ở phía sau, để phòng ngừa vạn nhất.” Cổ đạo trưởng cũng tích cực đề xuất ý kiến.
“Hướng Dật có nói chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ dạy xong cách nổ súng cho mấy đứa bé từ mười tuổi trở lên trong điểm an trí, tôi cảm thấy điểm này vẫn được. Không nói Hòa Hòa, Ngô Sâm, chính là Hướng Hứa, hiện tại cũng có thể nổ súng giết tang thi, hơn nữa bọn nhỏ cũng vô cùng nhiệt tình học tập. Tính tình Phương Pháp trầm ổn, có thể để cho cậu ta chỉ điểm.” Tam ca nói.
Cố Ninh gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Đúng rồi, hiện tại rau dưa trong căn cứ đều là “vô thổ”, trong nước có pha tinh hạch, có thể đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của thực vật. Sau này có thể cho Cao Duyệt thí nghiệm một chút, nếu được thì về sau chúng ta có thể ăn được rau dưa tươi mới.” Cố Ninh nói. Cái gì cũng từ bên kia mang lại đây thì cũng không phải cách giải quyết, tốt nhất là có thể giải quyết được vấn đề từ gốc. Dọc theo đường đi có thể nói là cô đã tích góp được khá nhiều tinh hạch, dựa theo Quý Cửu Trạch nói pha loãng một lạng, ước chừng đủ dùng.
“Hiện tại thực sự có chút cảm giác như đang xây dựng, trùng tu nhà cửa vườn tược.” Tam ca nhìn mọi người trong điểm an trí bận rộn đi tới đi lui thì mỉm cười nói. Quan trọng hơn là mọi người đều vì một mục tiêu chung mà nỗ lực, loại cảm giác này vô cùng vi diệu, cũng vô cùng khích lệ lòng người.
Cổ đạo trưởng không nói chuyện, chỉ cười hắc hắc hai tiếng, cho tới bây giờ ông vẫn còn thấy vô cùng may mắn vì quyết định lúc trước của bản thân.
Cố Ninh cũng không nhịn mà được mỉm cười: “Về sau sẽ càng tốt.”
Tam ca cùng Cổ đạo trưởng đồng thời gật đầu một cái, trăm miệng một lời mà kiên định nói: “Nhất định sẽ.”
Nhóm người thứ nhất rất nhanh liền được đưa đến.
Trương Tiểu Bạch bước xuống xe đầu tiên, hô với bên trong xe: “Mọi người đều xuống dưới đi!”
Mấy cô gái Tưởng Mộng Dao, Lưu Mi lập tức bày sẵn trận địa đón địch.
Bên trong xe buýt đầy người, liên tiếp từ trong xe bước xuống, phần lớn trên mặt những người này đều tràn đầy thấp thỏm, tò mò. Cố Ninh cùng Tam ca, Cổ đạo trưởng cũng đi đến cổng lớn nhìn, một nhóm người này đại khái có 50 người, nam nữ già trẻ đều có, nhưng điều kiện tuổi phù hợp tới tham gia khảo hạch thì đa phần đều là đàn ông, thật ra có bảy tám người phụ nữ, chỉ là năm người đều dẫn theo con tới, rõ ràng là mang theo con tới ăn cơm trưa miễn phí, mà không phải tới tham gia khảo hạch.
Tuy đã nằm trong dự kiến, nhưng Cố Ninh vẫn khó tránh khỏi có chút thất vọng.
“Các vị, đến khảo hạch mời sang bên này đăng ký! Người già và trẻ em xin theo nhóm của tôi sang bên này!” Tuổi Trần Văn còn khá nhỏ nên Lưu Hân phân cho cô việc dẫn đường, phụ trách mang bọn họ lại đây rồi đưa tới nơi đã định trước.
Những người già và trẻ em đều thấp thỏm đi theo hai người Trần Văn, Lưu Hân vào bên trong. Mà những người tới tham gia khảo hạch đều ở cổng lớn chờ điền tư liệu, hai người Tưởng Mộng Dao và Lưu Mi cầm bút viết nhanh lên giấy, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu hỏi một ít vấn đề: “Trước mạt thế đã làm gì? Từng giết qua tang thi chưa? Có người nhà hay không?” Mấy vấn đề như thế.
Cũng có người thỉnh thoảng hỏi các cô vài vấn đề: “Một ngày ba bữa cơm ăn gì? Chỉ cần no thôi sao? Muốn dừng chân có cần giao vật tư hay không? Nếu tôi qua được thì có thể dẫn vợ và con cùng tới đây được không?”
Mấy người Hoàng Mộng Dao cũng đã sớm chuẩn bị, đều kiên nhẫn lần lượt giải đáp.
Tam ca cùng Cổ đạo trưởng nhìn trong chốc lát, rồi liền trở về trường thi, chờ phỏng vấn những người đã thông qua khảo hạch.
Mà đội ngũ lãnh cháo bên kia lại nổi lên xung đột.
“Vì sao không cho tôi dẫn con vào? Mấy người nếu dẫn con tôi đi rồi không trả lại cho tôi thì làm sao bây giờ?!” Một người phụ nữa lớn tiếng hô với Lưu Hân. Lưu Hân cảm thấy ủy khuất không chịu được, đang cố gắng không biết phải làm sao, đột nhiên nhìn thấy Cố Ninh đang quan sát bên này, còn gật đầu với cô như cổ vũ, cô lập tức cảm thấy tràn ngập dũng khí, nhấp miệng nói với người phụ nữ kia: “Đây là quy định ở chỗ chúng tôi, nếu cô không muốn tuân thủ thì cô có thể dẫn con cô rời đi.”
Người phụ nữ kia thấy Lưu Hân kiên cường như vậy, rồi lại thấy những người đàn ông đang ghìm súng ở cổng lớn như hổ rình mồi nhìn sang bên này, ngữ khí liền không tự chủ được mà mềm xuống: “Ai nha, còn không phải tôi chỉ hỏi một chút thôi sao. Bảo bảo, con ngoan, con cùng chị đi vào uống cháo đi!”
Lưu Hân dắt tay đứa bé trai chỉ mới bốn năm tuổi đi về phía trước, không nhịn được mà quay lại nhìn về phía Cố Ninh đứng vừa rồi, lại không nghĩ rằng nơi đó đã không có ai, trong lòng không khỏi có chút mất mát.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Những người già tới uống cháo bưng chén cháo mà nói lời cảm tạ không ngừng.
Mẽ Cố cười ha hả nói: “Không có việc gì! Mấy người uống xong không đủ lại tới lấy thêm, cần phải no! Bên kia có bàn ghế, mọi người cũng ngồi vào bên kia ăn đi.”
Người già đầu tiên bưng chén cháo, nói xong lời cám ơn liền ngồi xuống ghế, sau đó cầm lấy cái muỗng đã được chuẩn bị trước trên bàn múc cháo trong chén, ngày thường bọn họ uống cháo có đôi khi ngay cả hạt cơm cũng không thấy được mấy hạt, chén cháo này lại giống như bản thân họ trước kia ở trong nhà nấu cháo!
Uống xong một ngụm, cháo nóng theo yết hầu chảy xuống dạ dày, cảm thấy thoải mái, ấm áp nói không nên lời, cho đến khi muốn đem nước mắt của người ta trào ra.
Những người này vốn là ôm tâm thái thử vận khí mà tới, hơn nữa còn có xe đưa đón, nên liền tới xem thử, không ngờ vào thời điểm này vậy mà còn có người chịu làm loại việc thiện này!
Mẹ Cố thấy bọn họ ăn ngấu nghiến, đặc biệt là một vài đứa bé, giống như đã đói bụng thật lâu, cũng bất chấp còn nóng, bưng chén rót vào trong miệng, lại vội vàng không ngừng phun lại vào trong chén, mẹ Cố vội vàng đi qua nói: “Mọi người cứ từ từ mà uống, coi chừng bị bỏng! Đừng uống no quá lại hỏng dạ dày, về sau mỗi ngày trước giữa trưa hai tiếng đều sẽ phát cháo ở chỗ này. Mọi người có thể tới ăn mỗi ngày.”
“Bà ơi! Ngày mai chúng ta còn có thể tới nơi này ăn cháo sao?” Một đứa bé trai mười hai mười ba tuổi vẻ mặt thông minh, nhanh nhẹn hỏi.
“Đương nhiên có thể nha!” Mẹ Cố nói: “Chỉ cần cẩn thận đừng để nửa đường bị tang thi bắt đi là được.”
“Con không sợ tang thi! Con có thể gi.ết ch.ết nó!” Đứa bé trai nghiêm trang nói.
Mẹ Cố cười ha hả rồi rời đi.
Đứa bé trai một bên uống cháo, một bên tròng mắt loạn chuyển khắp nơi, thấy không có ai nhìn về phía này, liền lén lút từ trong túi móc ra một cái bao nilon màu đỏ, sau đó đem cháo chậm rãi dịch đến mép bàn, hai con mắt nhìn chằm chằm mẹ Cố bên kia, cái tay bưng chén liền đổ vào trong túi dưới bàn ——
“Nhóc đang làm gì đó?” Một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu đứa bé.
Đứa bé trai vốn dĩ đang trong trạng thái khẩn trương cực độ, một tiếng kêu này đã làm cho đứa bé sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, tay run lên, ngay cả bao và chén tất cả đều rơi trên mặt đất.