Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 182

Bỏ lại một mình Lục Gia Tử trên sân thượng, Cố Ninh trực tiếp về nhà.

Thời điểm vào cửa liền phát hiện Quý Cửu Trạch đang cùng ba Cố đàm luận chuyện gì đó, hai người vô cùng nhập tâm, ba Cố càng hưng phấn thì giọng điệu cũng tăng cao vài phần, Quý Cửu Trạch khẽ mỉm cười với cô, Cố Ninh cười đáp lại, sau đó chỉ vào phòng bếp, ý bảo bản thân phải vào hỗ trợ.

Quý Cửu Trạch khẽ gật đầu một cái, sau đó lại chuyển lực chú ý lên người ba Cố.

“Đã lâu không thấy ba con cao hứng như vậy!” Cố Ninh vào phòng bếp, liền nghe thấy mẹ Cố nói, ngay cả ở trong bếp cũng nghe được tiếng nói chuyện thao thao bất tuyệt của ba Cố, ngẫu nhiên lẫn vào giọng nói trầm ổn của Quý Cửu Trạch.

Tính cách của ba Cố tương đối cổ hủ, thích thanh tĩnh, mỗi ngày từ trường học trở về liền ở nhà uống trà, xem tin tức, đọc báo, ngẫu nhiên bưng bàn cờ đi tìm người già ở dưới lầu chơi cờ, bằng không trên cơ bản cũng không ra khỏi cửa, quan hệ giữa người với người đơn giản đến mức có chút thiếu thốn, hiếm khi nhìn thấy ông cùng bạn bè châu đầu nói chuyện nhiều đến như vậy.

Mẹ Cố vừa rửa rau, vừa nói: “Con đã nói rõ với Gia Tử rồi chứ?”

“Rồi ạ. Đã nói rõ. Có lẽ về sau anh ta sẽ không đến tìm con nữa.” Cố Ninh cẩn thận nhặt rau nói.

Mẹ Cố lại hỏi: “Chuyện của con cùng Gia Tử, Cửu Trạch có biết không?”

Cố Ninh bất đắc dĩ nói: “Cái gì anh ấy cũng biết.”

Mẹ Cố ngược lại nhíu mày, bắt đầu quở trách cô: “Con ngốc à, cái gì cũng nói? Nếu nó nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ?”

Cố Ninh nghĩ, đâu phải cô nói? Cuộc đời của cô từ nhỏ đến lớn chỉ sợ Quý Cửu Trạch còn biết rõ hơn người mẹ này của cô. Chỉ có thể nói với mẹ Cố: “Yên tâm đi, con biết chừng mực.”

Lúc sau mẹ Cố lại hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như bọn họ quen biết như thế nào, quen biết được bao lâu, khi nào ở bên nhau, còn có Cố Ninh thích ứng với công việc mới ra sao, Cố Ninh đều lần lượt trả lời.

Cố Ninh thấy mẹ Cố chuẩn bị hầm canh xương sườn, lập tức nói: “Anh ấy thích ăn ngọt, không cần hầm xương sườn, làm cho anh mấy món sườn xào chua ngọt đi, anh ấy thích ăn hơn.”

Mẹ Cố cười, liếc nhìn cô một cái, sau đó nói: “Đã biết. Con đi ra ngoài chờ ăn cơm đi.”

“Vất vả cho mẹ rồi.” Cố Ninh khẽ ôm mẹ Cố, sau đó lau khô tay đi ra ngoài.

Vừa đi ra liền nghe thấy ba Cố cùng Quý Cửu Trạch đã bắt đầu thảo luận về tôn giáo.

Cố Ninh ngồi xuống bên cạnh Quý Cửu Trạch, nhìn ba Cố vẫn còn cao hứng đang thao thao bất tuyệt như cũ cùng với Quý Cửu Trạch đang nghiêm túc lắng nghe, ngẫu nhiên biểu đạt một vài ý kiến của mình, vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Bị mẹ Cố cưỡng chế lôi về nhà, cô còn vô cùng lo lắng Quý Cửu Trạch sẽ vẫn luôn mặt vô biểu tình, hoặc nói lời lạnh nhạt, thực sự thay anh mà đổ một phen mồ hôi lạnh, kết quả ngoài dự đoán chính là anh nói năng thỏa đáng, ứng phó quả thực thành thạo.

Thế cho nên sau khi ăn cơm xong, đúng lúc Quý Cửu Trạch chuẩn bị ra về còn bị ba Cố giữ lại lần nữa.

Bị Cố Ninh lấy lý do anh còn có công việc mà từ chối.

Tiễn Quý Cửu Trạch đi, Cố Ninh về đến nhà, mẹ Cố liền hỏi ba Cố có ấn tượng thế nào về Quý Cửu Trạch. Ba Cố đối với Quý Cửu Trạch khen không dứt miệng: “Tôi còn là lần đầu tiên nhìn thấy một thanh niên ưu tú như vậy, không kiêu ngạo, không nóng vội, không siểm nịnh, nho nhã lễ độ, học thức uyên bác lại không bàn lộng thị phi, thật là khó có được. Ninh Ninh à, lần này con không nhìn lầm người, ba đối với người thanh niên này rất vừa lòng.”

Mẹ Cố cũng ở một bên nói: “Ninh Ninh, Cửu Trạch này mẹ cùng ba con đều thấy tốt, mẹ vẫn luôn giúp con chú ý, nó đối với con thật sự là rất để bụng, con ngàn vạn lần phải nắm cho chắc.”

“Lúc trước mẹ còn muốn tác hợp con và Phương Pháp nữa mà.”

Mẹ Cố ngược lại thở dài: “Bởi vì tiểu Phương tốt, người lại nhiệt tình, nếu để mẹ tuyển, mẹ càng muốn tiểu Phương làm con rể của mẹ, nhưng con không thích, thì mẹ có thể có cách gì nữa? Mẹ thấy tiểu Phương thật sự rất thích con, con tìm một cơ hội nói rõ với nó, đừng chậm trễ nó.” Một lát sau, linh quang chợt lóe, nói: “Ai, con nói xem nếu mẹ giới thiệu Tưởng Du cho tiểu Phương thì thế nào? Tưởng Du không phải cũng không có bạn trai sao?”

Sắc mặt Cố Ninh lập tức liền trầm xuống: “Tuyệt đối không được!”

Mẹ Cố sửng sốt một chút, không biết vì sao Cố Ninh lại phản ứng lớn như vậy, ba Cố nói: “Bà cũng đừng làm rối thêm. Chuyện của bản thân Ninh Ninh thì để nó tự mình giải quyết đi.”

“Được rồi, hai cha con các người có cùng ý tưởng đen tối. Tôi không nói còn không được sao? Tôi đi rửa chén đây, hai cha con các người cứ nói tiếp đi.” Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Ninh Ninh, con đừng trách mẹ con, mẹ con chính là thích nhọc lòng gây rối.” Ba Cố nói.

“Con biết.”

“Được rồi, ba cũng nên đến trường rồi, buổi tối ba mang cá về để con làm cá kho ăn.” Ba Cố nói xong liền đứng dậy nói vọng vào phòng bếp: “Kiều Kiều, tôi đến trường đây!” Được mẹ Cố đáp lại sau đó mới vỗ vỗ bả vai Cố Ninh rồi đi ra cửa để đến trường.

Cố Ninh trở lại phòng ngủ, nằm một chút lại ngồi dậy, soạn một cái tin thật dài vào dãy số được lưu trong di động mà Quý Cửu Trạch tặng rồi gửi đi, đều là vật tư cô cần, số lượng vô cùng khổng lồ. Cuối cùng cô thuê luôn cái kho hàng kia.

Không quá ba phút, liền nhận được hồi âm.

“Tin tức đã nhận được, buổi sáng ngày mai lúc 9 giờ, xin tới đúng giờ để nhận hàng.”

“Được, cảm ơn.”

Bên kia không hồi âm lại.

Cố Ninh có chút cảm thán, nếu để cô đi mua những vật tư giống như vậy, thì ít nhất cũng phải mất vài ngày. Mà hiện tại lại chỉ cần một cái tin nhắn liền xong hết, thời gian còn lại cô liền có thể thả lỏng nghỉ ngơi. Tuy Quý Cửu Trạch còn chưa đáp ứng bản thân nhất định sẽ hỗ trợ, nhưng Cố Ninh cũng đã hạ quyết tâm.

Ở nhà vô cùng thả lỏng mà ngủ một giấc, buổi sáng ngày hôm sau lúc 9 giờ, Cố Ninh đúng giờ tới kho hàng mình đã thuê. Đã có hai chiếc xe vận tải chờ ở nơi đó, ước chừng là hai xe vận tải vật tư.

Chỉ là dọn hàng hóa đã mất gần hai tiếng.

Hàng hóa gần tràn đầy cả kho, Cố Ninh suy nghĩ có nên thuê một kho hàng lớn hơn chút nữa hay không, trong đó có một ngàn hộp cá đóng hộp, chủ yếu chuẩn bị cho con gấu lớn trong không gian, còn có các loại thịt, rau dưa tươi mới. Không lâu sau Cố Ninh liền nhận được một tin nhắn. Mặt trên là một □□ số thẻ cùng với một số chữ.

Cố Ninh dựa theo dãy số này rồi chuyển tiền qua. Sau đó thu tất cả đồ vật trong kho hàng vào không gian, rồi rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, Cố Ninh biểu đạt sự kiên định của mình với Quý Cửu Trạch, rất rõ ràng kết quả này nằm trong dự kiến của Quý Cửu Trạch, hơn nữa cũng tỏ vẻ anh sẽ hỗ trợ.

Lần trước Cố Ninh đã đưa ra yêu cầu để Dịch Thiếu Khanh cung cấp máy móc cho mình, cùng với yêu cầu càng nhiều súng ống đạn dược. Quý Cửu Trạch lần lượt đáp ứng: “Những thứ này đều giao cho anh.” Anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh đề nghị em nói cái kế hoạch “Vĩ đại” của mình cho Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, bọn họ sẽ giúp em giải quyết được rất nhiều phiền toái.”

“Được. Em đi đây .”

“Chú ý an toàn.”

Cố Ninh gật đầu. Tiếp theo liền biến mất trong nháy mắt.

Quý Cửu Trạch nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn bã mất mát, một mình anh ở trong phòng chờ trong chốc lát, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cố Ninh cố ý tranh thủ thời gian, trước tiên ném đồ hộp còn có một ít thịt tươi cho con gấu đen lớn đang mừng rỡ như điên, sau đó mới quay về mạt thế.

Thời gian là rạng sáng 5 giờ.

Khắp nơi đều im ắng.

Phương Pháp còn có mấy người thanh niên khác mà Cố Ninh không quen đang gác đêm ở cổng lớn.

Thấy Cố Ninh sớm như vậy đã tỉnh dậy thì đều cảm thấy có chút kỳ quái.

Cố Ninh nói với bọn họ: “Tôi đi một chuyến tới căn cứ, bên kia nếu có rau dưa cùng thịt tươi mới, thì tôi sẽ đi đổi về một chút. Cứ luôn ăn bánh quy, bánh mì cũng không phải là biện pháp.”

Một người trẻ tuổi tò mò hỏi: “Dùng cái gì để đổi? Tôi nghe nói ngay cả ở trong căn cứ, thì cũng chỉ có những lãnh đạo chính phủ mới có thể ăn được!”

Cố Ninh duỗi tay cố ý móc ra từ trong túi, sau đó trong tay liền xuất hiện mấy viên tinh hạch.

Mấy người trẻ tuổi nhìn đến hai mắt trợn trừng, cả kinh kêu lên: “Tinh hạch!”

“Ừ. Tôi đây liền đi trước.” Cố Ninh nói.

“Ai, từ từ, tôi đi chung với cô!” Phương pháp nói.

“Không cần, tôi đi một chuyến rất nhanh sẽ trở về. Bọn họ nếu tìm tôi thì anh nhớ nói với bọn họ một tiếng.” Cố Ninh từ chối đề nghị đi cùng của Phương Pháp , sau đó lên chiếc xe màu vàng da, từ điểm an trí khởi động xe đi ra ngoài.

Cố Ninh tới căn cứ số 1 lúc 6 giờ rưỡi, sau khi đưa ra giấy thông hành Cố Ninh liền thuận lợi tiến vào căn cứ.

Cố Ninh chỉ tìm được Trang Thần, theo như cô ấy nói, sau khi Dịch Thiếu Khanh trở về liền vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm chưa từng đi ra, muốn tìm anh ta nói chuyện cũng chỉ có thể tới phòng thí nghiệm tìm.

“Vậy đến lúc đó chuyển lời của tôi cho anh ta đi.” Cố Ninh nói: “Tôi vừa mới từ bên kia trở về.” Sau đó thuật lại tất cả kế hoạch của mình cùng với Quý Cửu Trạch cho Trang Thần.

Biểu tình của Trang Thần càng ngày càng nghiêm túc, nghe đến cuối, biểu tình đã vô cùng ngưng trọng: “Cố Ninh, bằng năng lực của cô nếu muốn ở thủ đô thì quá dễ thậm chí cho tất cả những người trong đội của cô đến hết cũng là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng nếu cô muốn gánh thêm vận mệnh của nhiều người như vậy trên người, chuyện này đối với cô chưa chắc là một chuyện tốt. Đứng trên lập trường là bạn tốt nhất của cô mà nói, thì tôi cũng không tán thành quyết định này của cô.” Một đôi mắt cực kỳ đẹp, trong trẻo mà rực rỡ: “Nhưng đồng thời, Cố Ninh, tôi vô cùng kính nể cô. Tôi biết đưa ra một quyết định như vậy không phải là một việc đơn giản. Cố Ninh cô có từng nghĩ tới chưa, có lẽ cô chính là người được thế giới này lựa chọn. Bằng không vì sao có nhiều người trên thế giới này như vậy, chỉ có duy nhất một mình cô có thể tìm được cánh cửa thông tới hai thế giới chứ? Có lẽ đây là sứ mệnh mà thế giới này giao cho cô. Vào một thời điểm thích hợp làm cô thức tỉnh, mà hiện tại chính là thời điểm này.”

Cố Ninh bị lời của Trang Thần làm cho chấn kinh đến nỗi nói không nên lời.

Trong đầu vang lên tiếng ầm ầm ầm, như có một đạo tia chớp xẻ ra bóng tối trước mắt cô, chợt thấy một tương lai tốt đẹp.

“Đi thôi.” Trang Thần bỗng nhiên đặt tay lên vai Cố Ninh: “Chúng ta đi sáng tạo cái kế hoạch truyền kỳ này một chút như thế nào.”

Một tấm bản đồ dài một mét được trải dài trên mặt bàn.

Trang Thần khoanh một vòng tròn màu đỏ tại một chỗ cách căn cứ số 1 không xa. Phía trên viết đại học thủ đô.

“Đây là khu dạy học mới của đại học thủ đô, cách xa trung tâm thành phố, bên này là một sân thể dục có thể chứa mấy vạn người. Xung quanh sân thể dục chính là một chung cư lớn cho sinh viên. Còn khu dạy học thì ngay tại đây, ba khu vực này cách nhau rất gần. Nếu đem mảnh đất này dọn dẹp sạch sẽ, ước chừng có thể chứa được ba bốn mươi vạn người. Chỗ này đã từng là ứng viên cho căn cứ số 3, nhưng do tang thi bên kia tương đối dày đặc, cho nên việc dọn dẹp gặp khó khăn, cuối cùng không thể không từ bỏ. Nhưng hiện tại không giống nhau, phần lớn tang thi ở nơi này đều đã dời đến cao ốc Thế Mậu, hiện tại lại không biết từ cao ốc Thế Mậu chạy đi đâu. Cho nên hiện tại số lượng tang thi bên kia cũng không tính là đặc biệt dày đặc.”

“Nếu cuối cùng cô vẫn muốn thành lập một căn cứ lớn thì nơi này chính là một địa điểm hoàn hảo, đương nhiên, hiện tại dựa vào những người đó của cô, muốn dọn dẹp sạch một khu vực lớn như vậy là không có khả năng. Hơn nữa bây giờ cô cũng không có khả năng lập tức thành lập một địa bàn lớn như vậy được, trước tiên cứ chậm rãi phát triển thế lực của bản thân, chờ tới lúc cô cảm thấy không sai biệt lắm thì lại nắm lấy nơi đó.” Cô dừng một chút: “Cái cứ điểm an trí kia của cô tuy nhỏ, nhưng chứa hơn một ngàn mấy trăm người vẫn không có vấn đề, quan trọng nhất chính là, cách xa ba cái căn cứ, sẽ không dễ bị phát hiện. Lần sau lúc cô qua bên kia nhớ bảo đội trưởng sắp xếp cho cô mấy chiếc máy bay không người lái, để giám sát những vùng gần thủ đô. Một có thể phòng tang thi, hai cũng có thể ngăn ngừa kế hoạch của cô bị tiết lộ. Có điều căn cứ bên này có tôi và Dịch Thiếu Khanh, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cô che chắn tai mắt của những người đó. Nhưng cô vẫn nên điệu thấp một chút, không cần khiến căn cứ chú ý tới, nói cách khác chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái không nhỏ. Nhân viên về phương diện quản lý đặc biệt quan trọng, phương diện này nhất định phải chú ý. Đương nhiên, lấy quy mô hiện tại của bọn cô thì hoàn toàn vẫn không cần lo lắng những cái này, chỉ cần bắt tay vào làm. Tôi sẽ định kỳ qua đó nhìn thử, đến lúc đó lại xem có chỗ nào cần phải chú ý hay không.”

Cố Ninh nghe thấy mà gật đầu liên tục.

“Đúng rồi, nếu cô muốn phát triển thế lực của mình, vậy để Hạ Cùng cũng qua đó giúp cô đi. Cả những cô gái trên thuyền nữa, tuy hiện tại nhìn qua cũng chưa có tác dụng gì, nhưng ít nhất các cô ấy có lòng cảm ơn đối với cô, dẫn các cô ấy theo có lẽ hoặc nhiều hoặc ít có thể giúp đỡ được chút ít. Rốt cuộc thì hiện tại bên kia của cô toàn là vài người già cả bệnh tật, lại trải qua vài chuyện liền sẽ phát hiện được sự quan trọng của các cô ấy.”

“Ừ. Tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Đúng rồi, tôi mang theo chút đồ từ bên kia lại đây cho cô.” Cố Ninh đột nhiên chuyển đề tài.

“Thứ gì?”

“Thịt, trái cây gì đó……”

“Thịt?!” Trang Thần nghe thấy mà hai mắt tỏa ánh sáng: “Ai nha, Cố Ninh cô thật là quá tri kỷ! Thật ra trong căn cứ cũng có nuôi một chút heo gà gì đó, nhưng đều phải dùng cho việc sinh sôi nẩy nở, mỗi tháng mới có thể ăn được một tấn thịt, trong bụng tôi ngay cả một chút nước luộc cũng không có. Từ từ đã, để tôi đi lấy cái chậu tới. Giữa trưa gọi đám Thất ca và Tảo Đường lại đây mở tiệc.”

Bình Luận (0)
Comment