Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 181

Tuy mẹ Cố để Cố Ninh dẫn Quý Cửu Trạch đi dạo xung quanh, có điều trong mắt Cố Ninh, mỗi một con đường đều bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Cuối cùng chỉ có thể dẫn Quý Cửu Trạch đi tới núi Phượng Hoàng cách nhà không xa, đối diện bờ sông để thông khí.

Hai người đi trên bờ đê, gió nhẹ từ từ thổi tới còn có ánh mặt trời ấm áp, thật ra lại vô cùng thoải mái.

“Trước kia em thường xuyên tới đây thả diều.” Cố Ninh nhìn bên dưới bờ sông có một mảng cỏ lớn nói, hơi có chút hoài niệm.

Quý Cửu Trạch nhìn xuống, phảng phất như nhìn thấy bộ dáng túm dây diều mà tùy ý vui đùa, chạy nhanh trên cỏ trước kia của Cố Ninh.

Trên bờ đê tụ tập rất nhiều người bán hàng rong, bán một ít thứ cho du khách hoặc học sinh ở trường học gần đây, hôm nay không phải hai ngày nghỉ, thời gian này lại chưa phải lúc học sinh tan học, cho nên dòng người rất ít, một con đường nhìn qua chỉ có mấy chục người thưa thớt đang đi dạo ở đằng kia, mấy người chủ của những quầy hàng đó phần lớn đều đang lười biếng tiếp đón khách hàng.

Đôi mắt Cố Ninh bỗng nhiên sáng ngời, sau đó lôi kéo Quý Cửu Trạch tới trước một quầy hàng dùng □□ để bắn nổ bong bóng, đủ loại bong bóng nhỏ có màu sắc khác nhau chia làm sáu hàng, được cột vào một tấm ván gỗ lớn, phía trước bày rất nhiều thú bông có hình dạng khác nhau, từ lớn đến nhỏ. Quý Cửu Trạch có chút ngoài ý muốn, hỏi: “Muốn chơi cái này hả?”

“Ừ!” Cố Ninh đã giao tiền ra, sau đó nhận lấy □□ chủ quán đưa qua, trò chơi này trước kia cũng đã chơi cùng bạn bè, cô chơi vài lần, tổng cộng cũng đã hơn năm lần.

“Tổng cộng mười phát, bắn trúng năm quả bóng trở lên mới có phần thưởng!” Chủ quán nói.

Cố Ninh chớp đôi mắt với Quý Cửu Trạch, sau đó đi đến vạch quy định cách 4 mét, cầm súng lên nhắm ngay những quả bong bóng đó.

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh!

Tiếng nổ to như tiếng pháo, một hàng bong bóng chớp mắt không còn cái nào, tất cả đều bị bắn bể!

Loại tình huống này ông chủ cũng gặp qua không ít, nhưng thật sự chưa từng thấy có ai bắn lẹ như cô gái này, ông còn chưa kịp phản ứng, một hàng bong bóng liền bị bắn bể hết rồi.

“Ngại quá phiền ông đưa cho tôi con thú bông hình người màu vàng ở chính giữa. Cảm ơn.”

Ông chủ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, có chút không tình nguyện đi vào rồi đưa tới con thú bông hình người màu vàng cao xấp xỉ nửa người.

Cố Ninh đưa lại khẩu súng cho ông chủ, ôm thú bông hình người màu vàng mà cười vô cùng vui vẻ.

Quý Cửu Trạch mỉm cười hỏi: “Cao hứng như vậy sao?”

Cố Ninh hơi ngượng ngùng nói: “Trước kia từng chơi vài lần, bây giờ chơi lại, vẫn rất vui vẻ.”

Cảm giác được Cố Ninh giờ này phút này đang thả lỏng, Quý Cửu Trạch cũng phảng phất như bị cô ảnh hưởng, khẽ cười cười.

“Chúng ta đi câu cá một chút rồi trở về!” Cố Ninh bỗng nhiên chỉ vào vài người đang câu cá bên bờ sông bên kia nói.

Quý Cửu Trạch vui vẻ đáp ứng.

Phía dưới có một cửa hàng nhỏ chuyên cho thuê dụng cụ câu cá. Sau khi trang bị đầy đủ, Cố Ninh tìm một chỗ, móc xong mồi câu, sau đó phóng cần câu, Cố Ninh dẫn đầu làm xong tất cả, tiếp theo cũng chỉ cần chờ.

Cô đặt mông ngồi xuống lớp cỏ tươi tốt, sau đó hai tay giang ra liền nằm ngã xuống cỏ, híp mắt phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Quý Cửu Trạch sau khi phóng xong cần câu thì vừa xoay đầu liền nhìn thấy Cố Ninh đang giang tay nằm trên cỏ, anh do dự một chút, không ngồi trên ghế mà học theo bộ dáng của Cố Ninh, nằm xuống bên cạnh cô.

“Đánh cuộc không?” Cố Ninh rất có hứng thú nói.

“Hửm?”

Cố Ninh nói: “Đánh cuộc một chút xem hai người chúng ta ai sẽ câu được nhiều cá nhất.”

“Thắng thua?”

“Người thua sẽ phải đáp ứng người thắng bất kỳ chuyện gì.”

Quý Cửu Trạch khẽ động khóe miệng một chút: “Được.”

Cố Ninh lập tức cảnh giác lên: “Ngoại trừ việc yêu cầu em kết hôn với anh!”

Quý Cửu Trạch bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng việc anh muốn em đáp ứng cũng chỉ có mỗi việc này mà thôi.”

Cố Ninh không còn lời gì để nói.

Tay Quý Cửu Trạch bao trùm lấy tay Cố Ninh, từ khe hở giữa những ngón tay cô mà len vào cuối cùng thành mười ngón giao nhau, Cố Ninh quay đầu nhìn anh, Quý Cửu Trạch đang nhìn những đám mây bay trên bầu trời xanh, sườn mặt góc cạnh gần như hoàn mỹ, trong lòng Cố Ninh khẽ động, thời điểm cô nhìn Quý Cửu Trạch thường có một loại cảm giác không chân thật, cảm giác mơ mơ màng màng Quý Cửu Trạch đã trở thành bạn trai của mình, cô và Quý Cửu Trạch hoàn toàn vốn là người của hai thế giới, nếu không phải mạt thế, có khả năng đời này cũng sẽ không có giao thoa, mặc dù đều ở Kim Vĩnh, thì khả năng giao thoa lớn nhất cũng chỉ là cô ngồi trên xe buýt cùng xe của Quý Cửu Trạch song hành với nhau mà thôi, nhưng trên tiến trình đó, cuộc sống của cô bởi vì mạt thế đã xảy ra mà thay đổi long trời lở đất, thậm chí có thể nói phần lớn những thay đổi đó đều là thay đổi tốt.

Nếu không có mạt thế, có khả năng hiện tại bản thân cô sẽ vào một công ty nào đó, đang cẩn trọng đi làm, sau đó một lòng một dạ thích Lục gia tử, thậm chí nói không chừng sẽ có khả năng cùng Lục Gia Tử kết hôn…… Nghĩ đến đây, Cố Ninh bỗng nhiên cảm thấy có chút không rét mà run, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy may mắn không thôi.

Quý Cửu Trạch lại không biết Cố Ninh suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy giờ phút này thật tốt.

Cố Ninh bỗng nhiên buông lỏng mười ngón tay đang giao nhau của bọn họ ra, sau đó đặt cánh tay của Quý Cửu Trạch ở phía dưới cổ mình, rồi lăn một vòng ngay tại chỗ, đúng lúc lăn vào trong lòng ng.ực Quý Cửu Trạch, Quý Cửu Trạch sửng sốt một chút, tay đã theo bản năng ôm lấy Cố Ninh.

Cố Ninh ngáp trong lòng ng.ực Quý Cửu Trạch, nhắm mắt lại nói: “Quý Cửu Trạch, em thật cao hứng khi có thể quen biết anh.”

Quý Cửu Trạch sửng sốt một chút, ý cười bắt đầu ngưng tụ trong mắt, lập loè tia sáng không biết tên: “Ừ, anh cũng thật cao hứng.”

Cố Ninh cong khóe miệng lên, cọ cọ trên người Quý Cửu Trạch, tìm tư thế thoải mái nhất, sau đó lười biếng nói: “Em buồn ngủ quá, ngủ một lát trước đã.”

“Ừ.” Quý Cửu Trạch cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Cố Ninh.

Cho nên kết quả cuối cùng, cả một buổi sáng câu cá, hai người cũng chưa câu được con nào. Thời điểm trở về chỗ đỗ xe, một người đàn ông trung niên xách theo mấy cái túi lớn đang chờ ở đó, sau khi nhìn thấy Quý Cửu Trạch liền cung kính chào hỏi rồi đưa đồ cho anh, sau đó liền lái xe rời đi.

Cố Ninh cũng không hỏi là cái gì, vô cùng rõ ràng đó chính là lễ vật cho ba Cố và mẹ Cố.

Thật ra Cố Ninh một chút cũng không lo lắng Quý Cửu Trạch sẽ ứng phó không được, hai người lái xe về nhà.

Xe đậu ở dưới lầu, Cố Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy người phụ nữ trung niên đang đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu mà cắn hạt dưa, vừa thấy xe đến, dì Vương lập tức liền đụng vào tay người phụ nữ bên cạnh một chút, thấp giọng kêu lên: “Tới! Chính là cái xe này!” Lập tức đưa tới ánh mắt của những người khác.

Quý Cửu Trạch nhìn thấy Cố Ninh nhíu mày, không chỉ là không kiên nhẫn, mà còn mang theo chán ghét, việc này đối với Cố Ninh mà nói thì có chút khác thường.

Chỗ này tổng cộng có sáu bác gái trung niên, ngoại trừ dì Vương ở lầu hai còn có một đống bác gái không quen biết, mấy người phụ nữ trung niên khác cũng không có ai ngoại lệ, đều đã từng là người trên chiếc xe du lịch.

Cố Ninh đã từng hỏi rõ Hồng tỷ chi tiết ngày hôm đó, ngoại trừ cha mẹ cô và Hồng tỷ, trên xe tổng cộng có gần 30 người, nhưng không có một ai vì cô nói cái gì.

Tuy cô không có canh cánh trong lòng, nhưng cũng khó có thể tiêu tan, giống như một cái gai chôn dưới đáy lòng, ngày thường sẽ không phát tác, nhưng hiện tại lại ẩn ẩn đau nhức, nhìn khuôn mặt của những người này, cô chỉ cảm thấy chán ghét.

“Đi thôi.” Nói xong Cố Ninh bước xuống xe.

Quý Cửu Trạch bước xuống xe sau đó xách đồ ở ghế sau ra, vừa xuống xe liền lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người đó.

Lập tức liền có người kêu lên: “Ninh Ninh, đây là bạn trai cháu hả? Các cháu quen biết lúc nào vậy?”

Nghĩ đến dù sao cũng sẽ rời khỏi chỗ này, Cố Ninh ngay cả ứng phó cũng lười làm, Quý Cửu Trạch cảm giác được hàn ý trên người Cố Ninh, duỗi tay ôm lấy cô, sau đó không coi ai ra gì mà mang theo Cố Ninh trực tiếp đi lên lầu.

Bỏ lại đằng sau một đám tam cô lục bà đối mặt nhìn nhau có chút phản ứng không kịp.

Cố Ninh hạ quyết tâm sau khi có thời gian liền lập tức tìm phòng ở, dọn ra khỏi nơi này trước rồi nói sau, cô thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của những người này.

Hai người đi tới cửa, Cố Ninh gõ cửa: “Mẹ. Chúng con đã về.”

Cửa lập tực liền mở ra, mẹ Cố tặng cho Cố Ninh một ánh mắt, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Ninh Ninh, thằng nhóc Gia Tử tới.”

Cố Ninh sửng sốt một chút.

Lục Gia Tử ngồi trên sô pha trong phòng khách đang mỉm cười cùng ba Cố nói gì đó, ngay lúc hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Quý Cửu Trạch đi theo sau Cố Ninh tiến vào, nụ cười liền lập tức đông cứng trên mặt hắn.

Ánh mắt ba Cố lại lập tức dính chặt trên mặt Quý Cửu Trạch, từ trên xuống dưới đều đánh giá qua một lần, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thầm khen một tiếng khí vũ bất phàm.

“Chú khỏe ạ, cháu là Quý Cửu Trạch.” Quý Cửu Trạch đứng ở cửa, nho nhã lễ độ mà đánh tiếng chào hỏi ba Cố, lại nói với Lục Gia Tử: “Chào cậu.”

Ba Cố nói: “Đừng đứng ở cửa, lại đây ngồi đi.”

Quý Cửu Trạch nhẹ nhàng nắm tay Cố Ninh, sau đó đi qua: “Ninh Ninh nói chú thích uống trà, cho nên cháu cũng không chuẩn bị thứ khác, cũng chỉ có mấy cân lá trà. Những thứ này là cho dì.”

Mẹ Cố vội vàng nhận lấy túi giấy trong tay Quý Cửu Trạch, vui mừng hớn hở nói: “Ai nha! Cháu vừa mới chạy đi mua đó hả? Thật là quá khách khí!”

Quý Cửu Trạch hơi mỉm cười: “Vâng ạ.”

Sau đó liền cùng Cố Ninh ngồi xuống, đối diện Lục Gia Tử.

“Vị này là?” Quý Cửu Trạch ngồi xuống liền hỏi, anh như đang hỏi Cố Ninh hoặc ba Cố, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Lục Gia Tử đối diện, một câu này của anh không nặng cũng không nhẹ, làm như tùy ý, biểu tình trên mặt cũng vân đạm phong khinh, nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia sắc bén, Cố Ninh phảng phất như nhìn thấy đao quang kiếm ảnh được tung ra không một tiếng động.

Lục Gia Tử nhạy bén cảm giác được địch ý của Quý Cửu Trạch, huống chi địch ý của Quý Cửu Trạch lại rõ ràng như vậy, dường như căn bản khinh thường che dấu, mà loại địch ý này cũng cho hắn cảm giác nguy cơ rất lớn cùng áp bách, hầu kết của hắn theo bản năng nhúc nhích một chút, cưỡng ép bình tĩnh lại, không muốn yếu thế ở trước mặt Cố Ninh, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin mà hắn am hiểu nhất: “Tôi là Lục Gia Tử. Chúng ta đã từng gặp mặt trong đại sảnh ở khách sạn Thanh Bình.”

“À?” Ngay cả khóe miệng của Quý Cửu Trạch cũng mang theo tia cười lạnh: “Thật ra tôi không nhớ rõ.”

Lục Gia Tử vẫn còn có thể bảo trì nụ cười trên mặt: “Vậy à.” Dừng một chút, hắn bỗng nhiên nhìn thoáng qua Cố Ninh, lúc nhìn về phía Quý Cửu Trạch trên mặt mang theo một tia cười khôn khéo, làm như lơ đãng mà nhắc tới: “Không biết anh đã từng được ăn qua đồ ăn mà Ninh Ninh làm chưa? Tài nấu nướng của cô ấy rất tốt, dạ dày của tôi đã bị cô ấy dưỡng đến kén chọn, lúc còn học đại học gần như ăn không vô đồ ăn ở nhà ăn.” Lời này nghe thấy giống như đang khen ngợi Cố Ninh, thật ra lại đang khoe ra mối quan hệ trong quá khứ giữa hắn và Cố Ninh.

Ngay cả ba Cố cũng không nhịn được mà nhíu mày, Cố Ninh vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ.

Lục Gia Tử tung ra kiếm của hắn, Quý Cửu Trạch lại bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt nói: “Ninh Ninh làm đồ ăn quả thật rất ngon. Chỉ là tiếc rằng, Lục tiên sinh về sau cũng không ăn được.”

Sắc mặt Lục Gia Tử liền khẽ thay đổi, giống như bị một quyền của người ta đấm mạnh vào ngực, buồn đau nói không nên lời.

Không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng xấu hổ.

Mẹ Cố từ lúc Lục Gia Tử vào cửa, cũng đã hảo tâm nhắc nhở rồi, chờ đến khi Cố Ninh và Quý Cửu Trạch trở về, càng cảm thấy dày vò, lúc này càng ngửi thấy được mùi thuốc súng nồng nặc trong nhà, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho ba Cố ở bên kia.

Ba Cố cũng thấy không sai biệt lắm, liền ho nhẹ một tiếng đánh vỡ sự im lặng đầy xấu hổ này, sau đó nói: “Gia Tử không phải cháu có việc muốn tìm Cố Ninh sao?”
Sắc mặt Lục Gia Tử thoáng hòa hoãn một chút, nói với Cố Ninh: “Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói với em, cần nói riêng với em.”

Cố Ninh cũng quyết tâm muốn giải quyết dứt điểm với Lục Gia Tử, không muốn để hắn đảo quanh cuộc sống của cô. Cô duỗi tay, khẽ nắm tay Quý Cửu Trạch: “Em đi ra ngoài một chút.”

Quý Cửu Trạch khẽ nắm lại tay cô, nhưng không ngăn cản: “Ừ. Đi nhanh về nhanh.”

Cố Ninh đứng dậy lạnh lùng nói với Lục Gia Tử: “Đi thôi.”

Lục Gia Tử bị hai bàn tay giao nhau của bọn họ làm cho đôi mắt đau đớn, sau đó cũng đứng lên, theo sau đi ra ngoài, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng đã quên làm.

Cố Ninh tiến vào thang máy, ấn con số của tầng cao nhất.

Lục Gia Tử đi theo vào thang máy.

Hai người trong thang máy cũng không nói chuyện, sau khi ra khỏi thang máy, lại đi lên sân thượng.

Trong lòng Lục Gia Tử khẽ động, nhớ tới năm đó Cố Ninh mới chỉ có mười sáu tuổi đã gọi hắn tới nơi này sau đó liền thổ lộ với hắn.

Cố Ninh đứng cách xa hắn ba mét, hắn muốn chạy qua, lại bị cô gọi lại: “Đứng ở đó nói luôn đi.”

Lục Gia Tử đứng ở nơi đó, trên mặt khó nén được cô đơn: “Em bởi vì người này mà mới chia tay với anh sao?”

“Trước nay tôi cũng chưa từng ở bên nhau với anh, sao có thể nói là chia tay được?” Cố Ninh nói: “Lục Gia Tử, tôi đã từng thích anh, nhưng cũng chỉ gần đến mức thích thôi.”

Lục Gia Tử nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại bị Cố Ninh đánh gãy: “Ngay cả khi tôi đã vì anh làm những việc mà không cần báo đáp nhiều năm như vậy, Lục Gia Tử, mong anh về sau không cần tiếp tục xuất hiện trước mắt tôi. Không cần vọng tưởng quay lại cái gì, không cần phá hư hạnh phúc của tôi.”

Lục Gia Tử thống khổ nói: “Ninh Ninh, trước kia là anh sai rồi, anh vẫn luôn không thấy rõ nội tâm của mình, nhưng anh thật sự thích em.”

“Vậy anh có bằng lòng vì tôi mà chết không?” Cố Ninh đột nhiên nói.

Lục Gia Tử ngây ngẩn cả người.

Cố Ninh nói: “Có lẽ anh thật sự có thích tôi một chút, nhưng cái thích này so với mạng sống của anh, thì quá mức nhỏ bé, không đáng kể. Nhỏ bé đến nỗi nếu có một ngày tôi uy hiếp đến mạng sống của anh, thì anh sẽ không chút do dự mà vứt bỏ tôi.”

Lục Gia Tử phản bác nói: “Vì sao em lại phải suy đoán lung tung mấy việc căn bản không có khả năng xảy ra? Hơn nữa, chẳng lẽ em liền cho rằng gã đàn ông đang ngồi trong nhà em sẽ thích em như vậy sao? Anh ta bằng lòng vì em mà chết hả?”

“Đương nhiên!” Cố Ninh không chút do dự nói: “Đừng tưởng rằng chuyện anh không làm được thì người khác cũng không làm được, càng không cần dùng sự ti tiện của bản thân để suy đoán người khác cũng ti tiện giống anh.”

“Lục Gia Tử, ở trong mắt tôi thì Quý Cửu Trạch tốt hơn anh một ngàn lần, một vạn lần.”

Bình Luận (0)
Comment