“Cho nên, em muốn thành lập một căn cứ?” Quý Cửu Trạch sau khi nghe xong kế hoạch của Cố Ninh cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, phản ứng vô cùng bình đạm, giống như trong dự kiến của anh.
“Căn cứ?” Cố Ninh sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại, nếu kế hoạch này được thực thi theo như suy đoán của bản thân, thì quả thật tương đương với việc thành lập một căn cứ.
“Anh thật cao hứng khi em có thể có suy nghĩ như vậy.” Quý Cửu Trạch buông cái ly xuống, nhìn Cố Ninh, nói: “Tuy nhiên, nếu muốn thành lập một căn cứ mới ở thủ đô thì không phải là một việc dễ dàng. Muốn thành lập một cứ điểm an trí cho người sống sót rất đơn giản, nhưng xây dựng một căn cứ lớn thì không đơn giản như trong tưởng tượng của em đâu. Có lẽ em biết ba căn cứ lớn của thủ đô, không có một cái căn cứ nào là do người bình thường sáng lập, bởi vì không chỉ cần vật tư khổng lồ, vũ khí cường đại, mà còn phải có nhân tài về nhiều phương diện mới đủ để có thể vận hành một căn cứ. Nếu không nói, chỉ có người với người tụ tập lại với nhau, thì cũng chỉ là một nơi tập trung mới cho người sống sót mà thôi, những cứ điểm an trí ở thủ đô được căn cứ lập hồ sơ liền có hơn một ngàn, bình quân mỗi cứ điểm an trí có 500 người, nếu căn cứ của em thật sự được thành lập, dựa theo suy nghĩ của em, đã từng nghĩ tới sẽ có bao nhiêu người ùa vào không? Trong đội ngũ kia của em chỉ sợ không có bất kỳ ai đã từng có kinh nghiệm quản lý một ngàn người trở lên. Nếu phát sinh □□, bọn em biết xử lý như thế nào sao? Cố Ninh, ngay cả anh cũng không thể không thừa nhận, hiện tại em rất mạnh, nhưng em cũng không phải là một người lãnh đạo xuất sắc.”
Cố Ninh không hề bị đả kích bởi những lời này của Quý Cửu Trạch, hai mắt vẫn sáng ngời như cũ, đôi mắt không chớp nhìn Quý Cửu Trạch, nói: “Nhưng anh sẽ giúp em đúng không?”
Ánh mắt Quý Cửu Trạch dừng lại, chăm chú nhìn Cố Ninh một lúc lâu, sau đó chợt thở dài: “Anh còn mong em có thể cẩn thận suy xét lại thêm mấy ngày nữa. Nếu lúc em quay về bên kia vẫn kiên trì với quyết định này, thì anh sẽ cho em một đáp án.”
“Được.” Cố Ninh sảng khoái nói, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng của cô.
“Vật tư lúc trước đều do em tự mua?” Quý Cửu Trạch uống một ngụm nước lọc, sau đó hỏi.
“Ách, đúng vậy. Sao thế?”
Quý Cửu Trạch thuận tay liền lấy ra một cái hộp màu trắng từ khe hở bên cạnh sô pha rồi đặt lên bàn, sau đó đẩy về phía Cố Ninh: “Về sau cứ dùng cái di động này, bên trong anh đã lưu một dãy số, sau này cần mua bất kỳ thứ gì em chỉ cần gọi điện thoại cho anh ta hoặc nhắn tin, anh ta đều sẽ giúp em làm thỏa đáng.”
“Sao anh lại biết em muốn đổi di động?” Cố Ninh có chút vui vẻ nói. Lúc trước do tham rẻ nên liền mua đại một chiếc đời cũ, nhưng thật sự là có chút bất tiện, đang chuẩn bị đổi sang một cái khác, thì Quý Cửu Trạch liền tặng. Sắc mặt Cố Ninh quả nhiên không ngoài dự đoán chính là màu hồng nhạt…… “Em rất thích, cảm ơn.”
Quý Cửu Trạch rũ mi: “Anh cũng rất thích.” Anh cố tình dừng một chút, sau đó nhìn chằm chằm Cố Ninh nói tiếp: “Em.”
Cố Ninh:……
“Anh có biết hiện tại anh rất buồn nôn không?”
“Không biết.”
Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nhìn một vòng quanh phòng khách, sau đó hỏi: “Thế nào?”
Cố Ninh sửng sốt, cũng theo sau nhìn quanh một vòng, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh đều đã đi ra ngoài, hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, có thể không cần cố kỵ mà nói những đề tài này, em không cảm thấy rất tốt sao? Nếu chúng ta kết hôn, thì chúng ta sẽ dọn ra sống ở nhà mình, chỉ có hai người chúng ta, em có thể làm theo ý mình bất cứ lúc nào mà không cần lo lắng khi bàn bạc mấy vấn đề này trước mặt người khác.”
…… Cố Ninh đỡ trán thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Quý Cửu Trạch, ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Quý Cửu Trạch lại chỉ rũ mi: “Được rồi. Hôm nay không phải em phải về nhà sao? Anh lái xe đưa em về.”
Cố Ninh vội vàng từ chối: “Không cần.”
“Chỗ này khó bắt xe.” Quý Cửu Trạch liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ: “Yên tâm, tuy anh rất muốn tới cửa chào hỏi, chỉ là anh đã đáp ứng với em trước. Bất kỳ chuyện gì làm giảm phân lượng của anh trong lòng em thì anh sẽ không làm. Rốt cuộc anh có khả năng vẫn phải cần một chút thời gian để làm em thích anh đến mức có thể chịu đựng được những hành vi đó của anh.”
Cố Ninh nghẹn lời, chỉ có thể cúi đầu uống sữa đậu nành.
Quý Cửu Trạch đứng lên: “Anh đi trước khởi động xe, em cứ từ từ ăn, không cần vội.” Anh nhìn đỉnh đầu Cố Ninh, thoạt nhìn xúc cảm thật mềm, vì thế liền vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, sau đó mang theo tâm tình sung sướng đi ra ngoài.
Cố Ninh uống hết sữa đậu nành, bỗng nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười, nhìn thoáng qua cửa rồi lắc đầu, tiếp tục thong thả ăn bữa sáng của cô.
Thời điểm ra cửa, xe đã đậu ở ngoài sân.
Cố Ninh lên xe, trong xe đã vô cùng ấm áp, được máy sưởi trong xe hong qua, đêm qua một đêm không ngủ, Cố Ninh liền lập tức mơ màng sắp ngủ.
Xe ngừng lại ở một chỗ đèn đỏ, Quý Cửu Trạch đang chuẩn bị nói gì đó, vừa xoay sang liền nhìn thấy Cố Ninh nghiêng đầu, nhắm mắt lại ngủ rồi, so với thời điểm lạnh lùng khi cô thức thì hoàn toàn bất đồng, lúc Cố Ninh ngủ, thần thái thực an tĩnh, không có lạnh nhạt cùng xa cách, giống như một cô bé bình thường, không hề có phòng bị. Đúng rồi, năm nay cô cũng vừa mới tốt nghiệp đại học, nếu không phải đã trải qua mạt thế, có lẽ cô sẽ giống như những cô gái bên ngoài, dương dương tự đắc lại không buồn không lo.
Anh nhớ tới ảnh chụp của Cố Ninh trong tư liệu, cô luôn tràn ngập sức sống, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng cùng thần thái.
Bởi vì là Cố Ninh, cho nên anh luôn cảm thấy động tâm, cũng sẽ luôn bất chợt đau lòng, hy vọng cô đều ở trong tầm mắt mình từng giờ từng phút, như vậy anh mới có thể đảm bảo cô không phải chịu một chút tổn thương nào.
Lúc Cố Ninh tỉnh lại thì phát hiện xe đã dừng lại, mơ hồ hỏi một câu: “Đến đâu rồi?”
Quý Cửu Trạch nói: “Nhà em.”
Cố Ninh lập tức tỉnh táo, liền ngồi thẳng dậy một chút, vội vàng nhìn trái nhìn phải một chút, phát hiện xe đang đậu ở trước cửa tiểu khu, lập tức nhẹ nhàng thở ra, có chút oán trách nói: “Sao anh cũng không gọi em tỉnh dậy?”
Quý Cửu Trạch vô cùng vô tội nói: “Anh có kêu, nhưng em không tỉnh.”
Cố Ninh nghi ngờ nhìn anh một cái, vô cùng hoài nghi tính chân thật trong lời này, sau đó tháo dây an toàn, rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Cố Ninh vòng qua bên ghế lái, Quý Cửu Trạch hạ cửa sổ xuống.
Cố Ninh nói: “Buổi tối hôm nay em không quay về, nếu Trang Thần và Thiếu Khanh cũng không trở về thì anh đi ra ngoài ăn hoặc gọi cơm hộp, phía trên tủ lạnh có dán số điện thoại của quán cơm, chắc anh biết đúng không?” Trang Thần đã từng lải nhải cùng Cố Ninh, nếu Quý Cửu Trạch ở nhà một mình, anh không thích gọi điện thoại với người xa lạ, nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối cũng lười ra ngoài, cho nên lúc anh ở nhà một mình thì tuyệt đối sẽ không ăn cơm.
Quý Cửu Trạch nghe Cố Ninh nghiêm túc dặn dò, bỗng nhiên nói: “Cố Ninh.” Ngón tay ngoắc ngoắc hai cái, ý bảo cô tới gần một chút.
“Hả?” Cố Ninh cho rằng anh muốn nói cái gì, cong lưng sát lại gần.
Anh thò qua, trong lòng Cố Ninh căng thẳng, theo bản năng co rụt lại, trong mắt Quý Cửu Trạch hiện lên ý cười hài hước, sau đó duỗi tay ra rồi khảy vài cái trên đỉnh đầu cô, vỗ hai sợi tóc chỉa lên nằm xuống, sau đó vừa lòng nói: “Được rồi.”
Cố Ninh…… Không cần làm động tác khiến người khác hiểu lầm thì không được sao? Xấu hổ sờ sờ hai bên tóc mai, sau đó nói: “Em đi đây.”
Quý Cửu Trạch đang chuẩn bị nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, sửng sốt một chút, sau đó bay nhanh, liếc nhìn Cố Ninh một cái, vô cùng tự nhiên mà lộ ra một nụ cười tươi: “Dì khỏe ạ.”
Cố Ninh đột nhiên đứng hình, biểu tình trên mặt muốn cứng đờ bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cứng ngắc chuyển động cổ sang bên cạnh thì liền thấy, mẹ Cố không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, đang nhìn Quý Cửu Trạch ở trong xe rồi hỏi Cố Ninh nói: “Ninh Ninh, vị này là?”
Cố Ninh cảm giác trán đang đổ mồ hôi lạnh, cô hoàn toàn không ngờ tới tình huống như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên giới thiệu như thế nào cho tốt? Ông chủ? Bạn bè bình thường? Bạn trai: “Ách……”
Quý Cửu Trạch liếc nhìn Cố Ninh một cái, thấy hai mắt cô đăm đăm, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh ra hiệu cho Cố Ninh lui sang một bên trước, sau đó đẩy cửa bước xuống xe, anh ngồi ở trong xe không thấy được vóc dáng cao ráo, vừa đứng trước người mẹ Cố quả thật khiến mẹ Cố kinh ngạc, trong lòng nghĩ thằng nhóc lớn lên không chỉ đẹp mà lại còn cao như vậy, Cố Ninh từ chỗ nào mà quen biết được minh tinh này vậy? Quý Cửu Trạch vừa xuống xe liền duỗi tay kéo tay Cố Ninh lại đây, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ Cố, mỉm cười nói: “Dì khỏe ạ, trước tiên con xin tự giới thiệu một chút, con là Quý Cửu Trạch, là bạn trai của Ninh Ninh.”
Mười phút sau.
Quý Cửu Trạch đứng lên, kính cẩn đón lấy tách trà nóng mà mẹ Cố bưng tới, sau đó thong dong nói: “Cảm ơn dì, hôm nay thật ngại quá, con và Ninh Ninh mới vừa bắt đầu làm quen, Ninh Ninh vẫn còn hơi băn khoăn, cho nên con định qua một khoảng thời gian thì mới tới cửa chào hỏi dì, hôm nay vốn dĩ chỉ đưa Ninh Ninh trở về, kết quả là lễ vật gì cũng không mang theo, thật là thất lễ.”
“Không thất lễ! Không thất lễ!” Mẹ Cố không ngừng cười ha hả, vội vàng nói, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi khuôn mặt Quý Cửu Trạch, miệng cười tới tận mang tai, hai mắt tỏa sáng, mặt mày hồng hào, cả người tràn đầy cảm xúc vui sướng như ăn tết.
Cố Ninh bên cạnh đỡ lấy cái trán, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Quý Cửu Trạch ngược lại bình tĩnh tự nhiên, cũng không bị ánh mắt không kiêng nể gì của mẹ Cố dọa cho sợ, mà vô cùng thong thả đánh giá nhà Cố Ninh. Giống như trong tưởng tượng của anh, một gia đình nhỏ bình thường nhưng lại rất ấm áp, trên tư liệu của Cố Ninh có nói rằng một nhà bọn họ đã mua căn hộ này vào năm cô ba tuổi, vật dụng trong nhà nhìn qua đều đã được nhiều năm, hơi cổ xưa, phòng ở không lớn, dựa theo tiêu chuẩn của anh mà nói là chật chội, nếu để cho anh ngây người lâu như vậy trong một gian phòng nhỏ hẹp, chật chội giống vậy, thì anh nhất định sẽ cảm giác được áp lực, nhưng ngoài ý muốn là, nơi này làm anh cảm thấy rất thoải mái, cũng rất thả lỏng. Đại khái có lẽ do ở nơi này, khắp nơi đều tràn ngập dấu vết đã từng sinh hoạt của Cố Ninh, tương tự như Cố Ninh cho anh cảm giác thoải mái, tự tại.
“Cháu có thể nhìn ảnh chụp trên tường được không?” Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nói, anh nhìn thoáng qua trên tường bên trái có treo rất nhiều ảnh chụp.
“Đương nhiên có thể!” Cố Ninh còn chưa kịp trả lời, mẹ Cố liền giành trước mà nhiệt tình trả lời.
“Đây là Ninh Ninh lúc năm tuổi, khi còn nhỏ đáng yêu vô cùng, khuôn mặt nhỏ đô đô, ai thấy cũng đều muốn xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nó.” Mẹ Cố làm người hướng dẫn miễn phí.
Nghe đến đó Quý Cửu Trạch cười như không cười mà liếc mắt nhìn sang Cố Ninh bên cạnh một cái, ngay lúc mẹ Cố không chú ý, tay nhanh chóng duỗi ra rồi nhéo nhẹ trên mặt Cố Ninh một chút, Cố Ninh liếc anh một cái, anh lại tiếp tục xem ảnh chụp.
Mẹ Cố chỉ vào một loạt ảnh chụp bên kia, nói: “Nhìn nè, đây là chụp lúc Cố Ninh tốt nghiệp năm nay.”
Quý Cửu Trạch xem qua từng cái một, lúc nhìn đến ảnh chụp được cố ý xếp ở chính giữa, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, trên ảnh chụp Cố Ninh với mái tóc đen dài, trong tay ôm một thọ tinh, tươi cười sáng lạn, đôi mắt cũng cười mị lên, cười đến vô tâm vô phế, trước giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng cười vui vẻ như vậy của cô, mà trên ảnh chụp cô hơi nghiêng người qua, thân mình dựa gần vào người thanh niên mặc trang phục hưu nhàn màu trắng bên cạnh……
Người này anh biết, không chỉ trên tư liệu của Cố Ninh, mà còn từng đối mặt, là người đàn ông chờ Cố Ninh ở đại sảnh khách sạn, là người đàn ông mà Cố Ninh thích từ cao trung đến đại học……
Cố Ninh chú ý thấy anh thấy được bức ảnh kia, trong lòng ảo não bản thân vậy mà lại sơ sót không ném bức ảnh đó đi. Cô nghĩ đến Quý Cửu Trạch đã từng xem qua tư liệu của cô, mối quan hệ giữa cô và Lục Gia Tử cực kỳ thân mật, anh không có khả năng không biết quá khứ của cô cùng Lục Gia Tử……
Đúng lúc này, một bàn tay cầm lấy tay cô, Cố Ninh hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh, Quý Cửu Trạch cúi đầu nhìn cô một cái, cho cô một nụ cười, sau đó nói với mẹ Cố: “Ninh Ninh thoạt nhìn gầy hơn rất nhiều so với trên ảnh chụp, xem ra về sau con phải bắt cô ấy ăn nhiều hơn mới được.”
“Đúng đó!” Mẹ Cố tựa như vẫn chưa nhận ra cái gì, còn tươi cười hớn hở: “Con gái mà gầy quá thì khó coi, con xem trên mặt Ninh Ninh trước kia có chút thịt nhìn thật đẹp.”
Sau khi xem qua ảnh chụp lại ngồi xuống.
Kế tiếp chính là thời gian tra hỏi của mẹ Cố.
“Tiểu Quý à, hiện tại cháu đang đi làm ở đâu? Làm việc gì?”
“Hiện tại cháu đang ở Kim Vĩnh, khu Long Trì. Đang làm việc về mảng địa ốc.”
“À. Bán nhà hả? Hiện tại nhà bán không được tốt đúng không?”
“Phốc ——” Cố Ninh phun ra một ngụm trà nóng.
“Trời ạ!” Mẹ Cố còn đang trong kinh ngạc, Quý Cửu Trạch đã rút ra một tờ khăn giấy rồi đưa cho Cố Ninh, thuận tay cầm đi ly trà nóng trong tay cô, biểu tình có chút bất đắc dĩ. Mẹ Cố nhìn hành động của Quý Cửu Trạch, biểu tình vừa lòng trên mặt ngày càng đậm.
Cố Ninh chùi miệng, biểu tình vô cùng quái dị nhìn chằm chằm Quý Cửu Trạch rồi liếc mắt một cái.
Quý Cửu Trạch lại không có ý tứ giải thích, chỉ mỉm cười nói: “Dì à, dì có thể yên tâm. Phòng và xe cháu đều đã chuẩn bị, tiền tiết kiệm cũng có một ít, hoàn toàn có thể đảm bảo cho sinh hoạt của cháu cùng Ninh Ninh. Cha mẹ cháu đều ở thủ đô, trong nhà có phòng, cha là bộ đội, mẹ phụ trách chăm sóc nhà cửa, về sau Cố Ninh và cháu kết hôn, dù không sống chung với cha mẹ, thì con cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Ninh Ninh. Dì có thể yên tâm giao Ninh Ninh cho cháu.”
Cố Ninh: Nhìn chằm chằm == việc này cùng với những gì chúng ta đã bàn bạc trước đó không giống nhau!
Quý Cửu Trạch cúi đầu, sờ sờ mái tóc vàng trên đầu Cố Ninh giống như trấn an một con sủng vật đang sốt ruột, sau đó tiếp tục nói với mẹ Cố: “Nghe nói chú là thầy giáo cao trung, nói vậy ngày thường hẳn là không có thời gian, đợi đến lúc chú được nghỉ đông, nếu tiện thì cháu có thể bảo cha mẹ cháu lại đây để gặp mặt chú dì ở bên này.”
Cố Ninh duỗi tay bắt được Quý Cửu Trạch: “Anh cảm thấy những việc này trước hết vẫn không nên gấp gáp sao, cái kia, anh không cần phải đi sao? Không phải công ty còn có việc à?” Còn không đi, chỉ sợ anh và mẹ Cố còn muốn định xong hôn kỳ!
Quý Cửu Trạch cầm lại tay Cố Ninh, mang theo chút ý cười sán lạn: “Yên tâm. Anh đã xin nghỉ. Vẫn luôn nghe Cố Ninh nói tài nấu nướng của dì rất tốt, không biết hôm nay cháu có lộc ăn hay không……”
Cố Ninh: Em trước nay cũng chưa từng nói tới!
Mẹ Cố lại bị câu nói này của Quý Cửu Trạch làm cho tươi cười đầy mặt, vui vẻ nói: “Tay nghề của dì có thể không bằng Ninh Ninh, cháu cứ ở lại ăn cơm, dì liền đi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi trở về, chú thì giữa trưa cũng phải về nhà ăn cơm, đúng lúc gặp mặt! Ai! Đúng rồi, thuận tiện chúng ta cùng nhau xuống dưới luôn đi, để Ninh Ninh mang cháu đi dạo xung quanh làm quen với hoàn cảnh, miễn cho về sau không biết cửa nẻo!”
Cố Ninh vô lực thở dài: “Mẹ ——”
“Đi thôi đi thôi!” Mẹ Cố trừng mắt nhìn Cố Ninh rồi thúc giục, thiếu điều còn chưa tiến lên kéo người mà thôi.
Cố Ninh chỉ có thể nhận mệnh đứng lên, lúc ngẩng đầu lên liền cho Quý Cửu Trạch một ánh mắt đồng tình anh sẽ hối hận.
Cố Ninh nghĩ, anh vẫn không hiểu thiên tính của phụ nữ trung niên.
Mẹ Cố đi xuống cầu thang, bước chân rõ ràng chậm hơn ngày thường rất nhiều, âm thanh nói chuyện cũng cố tình chỉnh cho lớn hơn.
Lúc đi xuống lầu hai, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, từ trong cửa đi ra một người phụ nữ trung niên mập mạp, thoạt nhìn giống như bị giọng nói của mẹ Cố dẫn dụ ra, quả nhiên, liếc mắt một cái đã bị Quý Cửu Trạch hấp dẫn: “Ai nha! Đây là ai vậy?!”
Quý Cửu Trạch khẽ gật đầu một cái với người này, sau đó nghiêng đầu nhìn Cố Ning, ý bảo đây là phiền toái mà em nói tới sao?
“À, người này hả! Là bạn trai của Ninh Ninh nhà chúng tôi, hôm nay lần đầu tiên mang về nhà.” Tươi cười trên mặt mẹ Cố cũng nở ra hoa, nói với Quý Cửu Trạch: “Cửu Trạch à, đây là dì Vương.”
Quý Cửu Trạch lễ phép mà rụt rè gật đầu, trên mặt mang theo một nụ cười xã giao đúng mực gãi đúng chỗ ngứa: “Dì Vương, dì khỏe.”
Cố Ninh ở một bên nhìn cũng có chút đồng tình với Quý Cửu Trạch, nghĩ đến anh ngày thường luôn là bộ dáng làm lơ với người khác, hiện tại lại cùng một người căn bản không quen biết hàn huyên khách sáo, nhất định là vô cùng thống khổ.
Dì Vương chấn kinh: “Ai da! Ninh Ninh người này thật sự là bạn trai của cháu sao? Ai da! Thật không ngờ nha! Vóc dáng cao như vậy lại còn lớn lên soái như vậy! Hiện đang làm việc gì vậy? Không phải là minh tinh đấy chứ!”
Mẹ Cố thiếu chút nữa cười toét miệng, nói: “Minh tinh gì chứ, là người buôn bán, bán nhà! Hiện tại đã mua nhà ở Long Trì bên kia, ai nha, không thể nói tiếp với bà rồi, tôi phải nhanh chân ra ngoài mua đồ ăn nữa! Để tối nay mà đi thì cũng không còn gì mới!”
“Ai da! Con rể tương lai ưu tú như vậy, bà phải làm chút đồ ăn ngon cho cậu ta đó!” Dì Vương nói.
“Lần sau gặp lại, chúng tôi liền đi ra ngoài trước!” Nói xong liền cười tủm tỉm đi xuống.
Dì Vương vẫn luôn nhìn cho đến khi ba người bọn họ biến mất trong tầm mắt thì mới lập tức chạy vào trong nhà, cầm lấy điện thoại bàn bên cạnh TV, sau đó kích động nói: “Lưu Tuyết Cầm! Tôi nói cho bà biết! Con bé Cố Ninh á, mang theo bạn trai trở về! Ai da! Bạn trai kia thế nào cũng không ngờ được nha! Lớn lên cao ráo, bộ dáng còn đẹp đến không tưởng được, còn đẹp hơn minh tinh trên TV nữa! Đúng đúng đúng! Chính là Cố Ninh ở lầu ba! Con gái của thầy Cố! Ai nha! Trong điện thoại không nói hết được, bà xuống dưới tìm tôi đi! Kêu Ngụy Tố Phương cùng xuống luôn!”
Cố Ninh bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt vui vẻ của mẹ Cố đang đi ở phía trước, cao hứng đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, cô nói khẽ với Quý Cửu Trạch: “Không cần tới một tiếng, toàn bộ tiểu khu ở nơi này của bọn em đều sẽ biết em quen được bạn trai.” Cô ngẩng đầu nhìn Quý Cửu Trạch rồi liếc mắt một cái, mang theo ý trêu chọc: “Vẫn là bạn trai lớn lên giống như minh tinh.”
Quý Cửu Trạch rũ mi, không để ý đến việc Cố Ninh trêu chọc, mà chỉ nhìn bóng dáng của mẹ Cố ở phía trước rồi nói: “Dì nhìn qua thật cao hứng.”
“Dì Vương mới nãy kia có con gái, năm trước mới gả chồng, nghe nói đối phương là giám đốc công ty, đã khoe ra vô số lần trước mặt mẹ em.” Cố Ninh không tiếp tục nói nữa, nhưng Quý Cửu Trạch đã hiểu.
Cố Ninh bỗng nhiên cười nói: “Có phải còn mệt hơn so với việc anh họp liên tục trong một ngày hay không?”
Quý Cửu Trạch thả tay xuống, liền cầm lấy tay Cố Ninh trong tay: “Không có. Lúc tổ chức họp không có em.”
Cố Ninh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh rồi liếc mắt một cái, thần sắc Quý Cửu Trạch thản nhiên, Cố Ninh thầm than, Quý Cửu Trạch luôn có thể nói mấy lời buồn nôn như vậy một cách đương nhiên, nghiêm túc.
“Cửu Trạch à, cái xe này không đắt tiền lắm đi?”Mẹ Cố ngồi trên xe sau đó hỏi.
Quý Cửu Trạch liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó mỉm cười nói: “Khá rẻ.”
Cố Ninh nghĩ thầm may mắn mẹ Cố dốt đặc cán mai về xe cộ, bằng không nếu biết chiếc xe này trị giá mấy trăm vạn, không biết Quý Cửu Trạch lại phải giải thích như thế nào về việc có một chiếc xe mấy trăm vạn.