Lúc chạng vạng, Tam Ca và nhóm người Phương Pháp từ bên ngoài lái xe tiến vào sân trường, từ trên xe bước xuống trên mặt khó nén được thất vọng, hiển nhiên là không thu hoạch được gì.
Tiểu Lương đứng gác ở cổng lớn vọt lại đây: “Tam Ca! Người mà các chú muốn tìm đã tự tìm tới cửa! Hiện tại đang ở bên trong đấy!”
Tam Ca và đám người Phương Pháp đều sửng sốt, sau đó liếc nhìn nhau, buột miệng thốt ra: “Cố Ninh!”
Trình Minh cùng Phương Pháp vác súng chạy như bay vào trong.
“Cố Ninh!” Cách đó thật xa, Phương Pháp kêu một tiếng với Cố Ninh đang đưa lưng về phía bên này, sau đó tiến lên, vô cùng cao hứng mà dùng sức ôm lấy Cố Ninh một phen, vui vẻ hỏi: “Em đến lúc nào vậy?”
“Khoảng hơn một tiếng trước.” Cố Ninh nói, sau đó ôm lấy Trình Minh đang khó nén được kích động bên cạnh, cô lần lượt ôm đám người Tam Ca, xa cách mới mấy ngày lại giống như đã chia lìa mấy tháng, mỗi người đều xúc động rất nhiều.
Hiện tại trên thế giới này, sau khi tách nhau ra thì thật sự rất khó mà đoán trước được có thể còn bình an gặp lại nhau hay không.
Tam Ca ôm Cố Ninh thật mạnh, sau đó cười nói: “Không ngờ cô lại tìm được bọn tôi trước.”
Bàn học trong phòng học này đều bị phá đi để làm củi đốt, được xếp chỉnh tề ở phía sau phòng học. Giữa phòng học có một đống lửa lớn, phía trên bắc một cái nồi to, không bao lâu nước liền sôi, bốc hơi thành nhiệt khí bay lên, đợi đến lúc thích hợp, bỏ mì ăn liền cùng gia vị đã sớm lấy ra vào sau đó trộn lên, chỉ trong chốc lát, hương vị mì gói đã bay đầy cả phòng học, người lớn còn chịu được, nhưng một đám nhỏ ngửi được mùi mì ăn liền sôi sục cả lên, tất cả đều dõi mắt nhìn vào trong nồi.
Mì ăn liền rất nhanh sôi sùng sục trong nồi, trên cơ bản đã có thể ăn được, Hoàng Mộng Dao, Cao Duyệt và Hồng tỷ, ba người đứng bên cạnh nồi, múc mì cho bọn nhỏ đang bưng chén xếp thành hàng đi vào, đứa bé bưng chén lập tức chạy sang một bên ăn.
“Vật tư của chúng ta dọc theo đường đi trong lúc chạy trốn cũng đã bị rớt bảy tám phần. Vật tư có thể thu thập được ở khu vực này trên cơ bản đều bị ba căn cứ lớn kia chiếm lấy, ngay cả nhặt được của hời cũng không phân cho chúng ta. Nếu không phải cô tới kịp thời, ngày mai chúng tôi cũng chỉ có thể lấy thuốc giải độc ra để đi đổi vật tư.” Tam Ca nói.
Giả đạo trưởng vừa gắp mì vừa nói: “Dọc theo đường đi, ít nhiều cũng nhờ vào thuốc giải độc của Cao Duyệt, bằng không một đường này cũng không biết phải chết bao nhiêu người. Đáng tiếc những máy móc lung tung rối loạn đó của cô thật sự quá nặng, bên kia tang thi lại đặc biệt nhiều, chúng tôi không mang theo được nên đều ném lại trên đường. Ngẫm lại cũng cảm thấy tiếc nuối.”
“Cô vậy mà có thể tự phối chế ra thuốc giải độc?!” Quý Tảo Đường khiếp sợ nhìn Cao Duyệt hỏi.
“Cao Duyệt chính là người mà ngay cả anh Thiếu Khanh của cậu cũng phải khen nức nở.” Trang Thần tràn đầy thưởng thức nhìn Cao Duyệt nói: “Cao Duyệt, lấy năng lực của cô, chỉ cần cô nguyện ý tôi có thể đề cử cô tới viện nghiên cứu, ở chỗ đó được trang bị toàn máy móc tối tân nhất, mỗi ngày ba bữa cơm, cộng thêm các loại trợ cấp, còn có đảm bảo an toàn tuyệt đối. Cô chỉ cần làm tốt nghiên cứu của mình, những chuyện khác cũng không cần lo lắng.”
Những người khác nghe mà ngây người, đây là đãi ngộ gì chứ, nghĩ thầm nếu ai mà không đáp ứng thì đúng là thằng ngốc.
Biểu tình của Cổ đạo trưởng và đám người Tam ca có chút vi diệu, rốt cuộc Cao Duyệt đối với bọn họ mà nói là một người đảm bảo an toàn rất lớn. Từ những bệnh nhỏ như đau đầu nhức óc, đến những bệnh lớn như bị tang thi cào, cắn, Cao Duyệt đều có thể thu phục, nếu như Cao Duyệt đi rồi, đừng nói trong chốc lát, ngay cả tìm khắp cả nước cũng chưa chắc có thể tìm được một bác sĩ có y thuật cao minh lại tận chức tận trách giống như Cao Duyệt.
Cố Ninh thật ra lại vô cùng trấn định.
Chỉ nghe thấy Cao Duyệt nói: “Cảm ơn cô đã mời, có điều tôi càng thích cuộc sống hiện tại.”
Đây là trực tiếp từ chối.
Cao Duyệt vừa nói lời này ra, đám người Tam ca và Cổ đạo trưởng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Trương Tiểu Bạch còn khoa trương hơn khi nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó trừng mắt nhìn Trang Thần nói: “Trang Thần! Cô cái người này cũng không có phúc hậu gì cả? Thọc gậy bánh xe cũng đào được trên đầu chúng tôi!”
Thái độ của Trang Thần vô cùng thản nhiên: “Tôi chỉ muốn cho Cao Duyệt một cơ hội thôi.”
Sau đó húp hết nước lèo, thỏa mãn nói: “No rồi!” Nhưng thật ra lại hoàn toàn không thèm để ý đến lời từ chối của Cao Duyệt, tựa như đã sớm đoán trước.
“Cô hẳn là có biện pháp mang đến cho tôi một bộ máy móc nữa đúng không?” Cao Duyệt đột nhiên hỏi Cố Ninh.
Cố Ninh cười cười, nhìn Trang Thần liếc mắt một cái, sau đó mới trả lời Cao Duyệt: “Đương nhiên.”
Cao Duyệt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Viên Thương bưng chén không ngừng gắp mì sợi, nhưng lỗ tai lại không bỏ sót một câu những gì bọn họ đang nói, nghe nói Cao Duyệt của Tam Liên Đội này thế mà lại có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc, trong lòng anh ta tràn đầy khiếp sợ, ăn xong mì gói nóng hầm hập, trong lòng anh ta đã quyết định nhất định giao hảo với mọi người ở đây.
Trang Thần sau khi ăn xong bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, lúc trước bọn họ ngay từ đầu cho rằng chúng tôi tới là để thu vật tư là sao? Thu vật tư gì?”
Tiểu Lương phụ trách canh gác cổng lớn vào ban ngày lập tức tức giận nói: “Chuyện gì đã xảy ra? Những căn cứ lớn của mấy người trên cơ bản đã chiếm vật tư làm của riêng, những cứ điểm an trí này của chúng tôi trên cơ bản đã rất khó để thu thập được vật tư, vậy mà mấy người lại còn muốn những cứ điểm an trí mỗi tháng đều nộp lên trên 50 cân vật tư! Quả thực chính là một đám Chu Bái Bì* không hề có nhân tính!”
(*) Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.
Trang Thần còn chưa kịp tỏ thái độ, thì Quý Tảo Đường đã mở miệng: “Ý của cậu là mỗi tháng các người đều phải nộp lên trên 50 cân vật tư hả? Cho ai?” Cậu ta bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó nên hỏi: “Đúng rồi, quản lý nơi này của các người đâu?”
Một người trẻ tuổi khác châm chọc nói: “Quản lý? Quản lý đang ngây người ở căn cứ, làm sao sẽ tới những cứ điểm an trí này của chúng tôi để chịu tội chứ? Chỉ có ngày thu vật tư mỗi tháng thì bọn họ mới có thể tới một lần.”
Mày Quý Tảo Đường càng nhíu chặt: “Sao lại như vậy? Làm người quản lý của cứ điểm an trí thì cần phải ở lại canh gác cứ điểm an trí. Hơn nữa căn cứ chưa từng muốn bọn họ thu vật tư của các người, trái lại, ba tháng trước, căn cứ có đăng ký cho các cứ điểm an trí mỗi tháng đều sẽ có một trăm cân vật tư được phân phát… Cho nên các người chưa từng nhận được những vật tư được phân phát tới sao?”
Nghe Quý Tảo Đường nói xong, bọn họ lập tức kích động lên: “Những gì anh nói là thật sao? Chúng tôi ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe nói qua! Hơn nữa không chỉ chúng tôi, mà tất cả những cứ điểm an trí xung quanh đều phải giao 50 cân vật tư mỗi tháng, nếu không giao lên trên thì sẽ lập tức bị cưỡng chế đuổi ra khỏi cứ điểm an trí!”
“Thật sự. Xem ra có chút người tâm địa thật sự xấu xa, không chỉ nuốt riêng vật tư mà căn cứ phân phát xuống dưới, vậy mà còn lén lút tới thu vật tư ở cứ điểm an trí.” Mặt Trang Thần đầy sương lạnh, đứng dậy nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, tôi và Tảo Đường muốn đi về trước, chúng tôi cần phải nhanh chóng báo cáo những việc này lên trên. Một vài quản lý nho nhỏ tuyệt đối không có lá gan lớn dám làm ra việc càn rỡ như vậy, không biết ai đứng sau lưng đây. Chú dì, bọn cháu đi trước.”
“Tôi đưa hai người đi.” Cố Ninh đứng dậy theo, Viên Thương cũng lập tức buông chén xuống rồi theo sau ra ngoài.
Bốn người cùng đi đến cổng lớn.
“Cố Ninh, cô định tính thế nào?” Cô lo lắng nhìn lướt qua cứ điểm an trí đơn sơ này, nói: “Cô không định quay về căn cứ số Một cùng chúng tôi sao?”
Cố Ninh bất đắc dĩ nói: “Hiện tại tôi chưa nghĩ ra, tôi chỉ có thể nói tạm thời tôi tính ở lại nơi này. Nếu tôi thay đổi chủ ý thì sẽ tới căn cứ số Một tìm cô.”
Trang Thần đối với quyết định của Cố Ninh cũng có chút bất đắc dĩ: “Vậy được rồi. Có khả năng sắp tới tôi cũng sẽ không được nhàn rỗi, tôi sẽ bảo đám người Hạ Cùng đi một chuyến để đưa vũ khí lại đây cho cô. Cô cần gì có thể trực tiếp tới căn cứ số Một tìm tôi.” Nói xong cô liền duỗi tay ôm Cố Ninh, thở dài nói: “Thật sự không muốn cùng cô tách ra chút nào.”
Trong lòng Cố Ninh hơi ấm áp, mỉm cười nói: “Tôi cũng vậy.”
Cố Ninh còn nói thêm: “Chuyện của Viên Thương nhờ cô vậy.”
Viên Thương cảm kích nhìn Cố Ninh một cái.
Trang Thần nói: “Yên tâm đi.”
“Vậy, bảo trọng.” Cố Ninh biết, Trang Thần trở lại căn cứ số Một khẳng định sẽ quấy lên một trận mưa gió, trong đó có lẽ sẽ có hung hiểm, cô có chút lo lắng.
Trang Thần nhìn ra Cố Ninh thấp thỏm lo lắng, nhưng chỉ hơi mỉm cười, từ lúc cô sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo cùng tự tin: “Ừ. Bảo trọng.”
Quý Tảo Đường ngồi trên ghế lái chà chà cánh tay, trước nay chưa từng thấy một người làm việc quyết đoán, lưu loát như Trang Thần lại nhão nhão dính dính với ai như vậy, thật đúng là có chút không quen.
Nhìn xe bọn họ đi xa, trong lòng Cố Ninh cũng sinh ra vài phần phiền muộn, dù là thân phận của Trang Thần hay là sự ràng buộc của cô, thì cũng đã định trước con đường mà các cô đi chính là bất đồng. Nhưng Trang Thần là người bạn tốt nhất của cô, điểm này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô thở ra một hơi, sau đó cười cười, xoay người quay về.
Những người già cao tuổi, trẻ con cùng với ba Cố và mẹ Cố đều đã sớm chui vào trong ổ chăn ấm áp, trên mặt đất vốn dĩ lót một tấm chăn mỏng, giờ đã biến thành một tấm chăn bông dày nặng, mềm mại, không bao giờ để ai bị đông lạnh, những người già và trẻ nhỏ đều ngủ rất ngon.
Trong phòng học, đống lửa vẫn còn bập bùm cháy sáng, ánh lửa chiếu lên mặt đám người Tam Ca vô cùng ấm áp.
Tam Ca giới thiệu kỹ càng, tỉ mỉ thế cục trước mắt cho Cố Ninh từ góc nhìn của bọn họ về Thủ Đo.
Đầu tiên là cứ điểm an trí của bọn họ, tổng số dân cư là hơn hai trăm, giống như Cố Ninh đã thấy, phần lớn ở nơi này đều là trẻ em và người già, đều là những người bị bỏ lại ở nhà tại những vùng phụ cận, cứ từ từ tập chung lại càng ngày càng nhiều, mà thanh niên trai tráng gần như rất ít, chỉ có hơn ba mươi người, có nam có nữ, đa số những người tiến vào cứ điểm an trí này sau khi phát hiện nơi này chủ yếu đều là người già và trẻ em thì sẽ lập tức dời tới cứ điểm an trí khác, những người ở lại nơi này đều là do lo lắng những người già và trẻ em đó không có ai quan tâm, chăm sóc. Mà có thể nói vô cùng may mắn chính là cho tới bây giờ, bọn họ chỉ gặp phải những đợt công kích nhỏ từ tang thi triều, tuy có chút cố hết sức, nhưng rốt cuộc vẫn bảo vệ được cứ điểm an trí, cho đến khi nghênh đón Tam Liên Đội là một đội ngũ với thực lực cường đại gia nhập. Mà lúc ấy người chủ động đưa ra đề nghị ở lại chính là ba Cố.
Phần lớn số lượng dân cư ở những điểm an trí gần đây đều là như vậy, giống như dân cư ở nhiều điểm an trí đều dựa vào ba căn cứ lớn, việc này làm cho bọn họ càng có cảm giác an toàn.
Mà tình hình của những cứ điểm an trí xung quanh cũng không phải thật sự tốt, hơn nữa mỗi tháng còn phải nộp lên trên 50 cân vật tư càng làm cho tình huống của bọn họ “giậu đổ bìm leo”, trên cơ bản chính là tình huống “ăn bữa nay lo bữa mai”.
Tiểu Lương chen vào nói tiếp: “Đã có rất nhiều cứ điểm an trí bắt đầu đói bụng rồi.”
Một người đàn ông khác nói: “Trong đó có rất nhiều người trước mạt thế là “nhất nghệ tinh”, nhưng không phải mỗi người đều am hiểu việc giết tang thi, trước mạt thế có thể dùng “nhất nghệ tinh” của mình để nuôi sống bản thân, ở mạt thế lại chỉ có thể sống sờ sờ mà chết đói hoặc bị chết cóng. Trong khi những căn cứ lớn đó, bọn họ gần như chiếm hơn phân nửa vật tư của thành phố, ngay cả cổng lớn của căn cứ cũng không cho phép người bình thường bước vào, việc này quả thật quá đáng buồn.”
Cố Ninh nghe bọn họ oán giận, biểu tình giống như đang suy tư.
Cuộc nói chuyện này vẫn luôn kéo dài tới tận đêm khuya, sau khi phần lớn mọi người đều trở lại phòng học của mình để nghỉ ngơi, Cố Ninh cùng mấy người trẻ tuổi như Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch, Cao Duyệt, Trình Minh vẫn còn ở lại trong phòng học.
“Có lẽ ba tôi nói không sai.” Hai mắt Cố Ninh sáng ngời nhìn bọn họ: “Thế hệ của những người như ba tôi đã bắt đầu già rồi, bọn họ “lòng có dư mà sức không đủ”, trong khi chúng ta vẫn còn trẻ tuổi như vậy, chúng ta có thể làm được nhiều việc hơn, không chỉ làm t.ình trạng của bản thân chúng ta trở nên tốt hơn, mà còn phải đồng thời thay đổi cuộc sống của người khác…… Mọi người có từng nghĩ tới, có lẽ chúng ta có thể thay đổi được thế giới, thậm chí sáng tạo nên lịch sử chưa.”
Tựa hồ như bị những lời này của Cố Ninh làm cho đóng đinh tại chỗ, trong phòng học an tĩnh chỉ có tiếng củi bị lửa đốt vang lên, dần dần, những người trẻ tuổi ngồi trong phòng học phảng phất như đã ý thức được ý nghĩa bao hàm trong lời nói của Cố Ninh, đôi mắt đều từng chút từng chút sáng lên, ngay cả Cao Duyệt vẫn luôn có chút hờ hững, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ nóng bỏng.