Buổi học được nghỉ.
Cố Ninh cùng ba Cố chống gậy đi trên sân thể dục, vào mùa đông ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, trông có vẻ phá lệ ấm áp mà bình yên, đây là không gian riêng của hai ba con, không có ai tiến đến quấy rầy bọn họ.
“Có thể do ăn những viên tinh hạch đó mà thân thể của ba tốt hơn trước kia rất nhiều.” Ba Cố hiện tại đi đường phải giơ gậy đi trước một bước, sau đó dùng gậy chống đỡ nửa người rồi nhấc chân phải bước đi, tuy nhìn qua có chút cố hết sức nhưng đi đứng rất vững, ông nói: “Cao Duyệt nói miệng vết thương của ba khôi phục rất tốt, ngày hôm qua đã có thể xuống đất đi lại, hôm nay miệng vết thương cũng không có đau, con xem, ba đi nhiều thì sẽ vững thôi, cũng giống như luyện tập vậy.” Ông nói xong còn biểu diễn cho Cố Ninh xem.
Trong lòng Cố Ninh chua xót không thôi, trên mặt lại nở nụ cười: “Tốt, ba cẩn thận coi chừng ngã.”
Ba Cố cười ha ha nói: “Yên tâm đi, không ngã được đâu! Hiện tại ngoại trừ đi đâu cũng phải mang gậy thì cũng không ảnh hưởng gì lớn đến phương diện sinh hoạt. Con xem mẹ con hai ngày trước đến cười còn cười không nổi, hiện tại lại cười nhiều như vậy!”
Cố Ninh theo đó nhìn qua, bên kia mẹ Cố đang cùng chị Hồng ngồi trên cỏ nói gì đó với một bà lão cao tuổi, trên mặt mang theo tươi cười thích ý, cảm giác giống như là một ngày cực kỳ bình thường trước mạt thế.
“Chỗ này trẻ con nhiều, phòng học, bàn học đều có sẵn, dù sao cũng nhàn rỗi nên dạy học cho bọn nhỏ. Cho bọn chúng đi học, ba có cảm giác giống như quay về trước kia.” Ông nhìn sang bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trên sân thể dục ở bên kia, cảm khái nói: “Lần trước ba đứng trên bục giảng, giống như là chuyện của đời trước vậy.” Lại vui mừng cười nói với Cố Ninh: “Có điều những đứa nhỏ này ngoan ngoãn hơn bất kỳ đứa học trò nào mà ba đã dạy trước kia rất nhiều.”
Cố Ninh trầm giọng nói: “Hiện tại có thể sống sót cũng đã không dễ dàng.”
Ba Cố cười nói: “Con có thể nhìn xa hơn một chút. Thế giới này của chúng ta có khả năng phải cần mấy năm, thậm chí mười mấy năm mới đủ để có thể khôi phục lại hoà bình. Cho đến bây giờ, những đứa trẻ này sẽ trở thành một thế hệ người trẻ tuổi giống như các con vậy, muốn khởi động lại thế giới này thì tri thức chính là nền tảng của bọn chúng. Cho nên bất kỳ lúc nào, giáo dục cũng là chuyện cần thiết phải được tiến hành.”
“Dựa vào sức lực của một mình ba có lẽ sẽ không làm được gì nhưng ba có thể ảnh hưởng đến những đứa trẻ đã được ba dạy dỗ, thắp lên một ngọn đèn trên con đường đời của bọn chúng. Có lẽ có thể dẫn đường cho bọn chúng đi trên con đường đúng đắn, có lẽ ở tương lai, bọn chúng sẽ trở thành những con người ưu tú giống như các con, đây là ý nghĩa cho việc mà ba đang làm hiện tại.”
“Ba vẫn luôn muốn nói chuyện với con, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, con thật sự quá bận.” Ông làm bộ trầm trọng thở dài, sau đó tràn đầy từ ái nhìn Cố Ninh: “Ninh Ninh, hiện tại con rất mạnh, ba luôn cảm thấy kiêu ngạo vì con. Nhưng con phải biết rằng, bất luận là trước kia hay là hiện tại, một người mạnh thì vẫn chưa đủ, có lẽ sẽ có lúc chúng ta có thể làm được nhiều hơn một chút. Ba đã quá già rồi, hiện tại việc ba đang làm chính là việc có ý nghĩa nhất mà ba có thể làm, con thì sao? Con vẫn luôn bảo vệ ba và mẹ con, thậm chí làm ba cảm giác được mình và mẹ con đang trói buộc tay chân con.” Ông lo lắng nói: “Trước kia cái gì con cũng luôn nói với ba, nhưng con chưa từng nói với ba chuyện lần trước.”
Ông nhìn Cố Ninh trong ánh mắt mang theo một tia đau lòng: “Ba biết, sau khi đã xảy ra chuyện như vậy con nhất định sẽ cảm thấy thất vọng đối với bản tính con người. Ngay cả ba cũng thất vọng, mê mang một lần. Chỉ là Ninh Ninh à, con nhìn những người này xem.” Ông bảo Cố Ninh nhìn về phía đám người Trương Tiểu Bạch và Cao Duyệt ở nơi xa, nói: “Người trên thế giới này vốn dĩ chính là như vậy, có rất nhiều người xấu, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người tốt. Con thử nhìn người một nhà kia xem?” Ba Cố lại chỉ vào một cặp ba mẹ trẻ tuổi đang chơi đùa cùng với con gái của mình ở bên kia: “Lúc ấy ba cùng Tam Ca, mẹ con còn có Phương Pháp, cả bốn người cùng một đội ngũ lớn rời đi, lúc ấy ba vừa mới chặt chân xong, là Phương Pháp cõng ba chạy, đằng sau còn bị tang thi đuổi theo. Chính là người một nhà này đã mạo hiểm cứu chúng ta trở về, bằng không ba không chỉ có vứt bỏ mỗi cái chân này. Thế giới này đã phá hủy những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của chúng ta, nhưng ba không bao giờ muốn để nó hủy diệt phần thiện lương trong lòng con, quan trọng nhất chính là, Ninh Ninh, ba hy vọng con có thể vui vẻ, không cần tạo ra áp lực cho bản thân mình, đứng ở góc độ khác để quan sát thế giới này, có lẽ con sẽ phát hiện nó cũng không xấu xa như trong tưởng tượng con đâu.”
Cố Ninh há miệng thở d.ốc, theo bản năng muốn nói lại cái gì đó nhưng ba Cố lại không cho cô cơ hội cãi lại, chống gậy đi về phía mẹ Cố ở bên kia. Bỏ lại cô một thân một mình dưới tán cây này, giống như muốn cho cô một chút thời gian để cô tự suy nghĩ kỹ.
Cô đứng dưới tàng cây nhìn bóng dáng ba Cố dần dần rời đi, hoàng hôn phía chân trời lặn xuống tản ra vầng sáng nhu hòa, mềm mại chiếu lên người ba Cố khiến cô nhớ tới bóng dáng ba Cố mỗi ngày đón ánh mặt trời đi đến trường học, cũng tản ra ánh sáng không chói mắt như vậy, mang theo một thứ sức mạnh khó nói.
Người thầy giáo là ba đã dạy cho cô điều thứ nhất trong triết lý nhân sinh, đó chính là lương thiện, ông nói đây là một phẩm chất tốt đẹp nhất trên thế giới này. Cố Ninh tự nhận bản thân là một người lương thiện, khi mạt thế vừa mới tiến đến, cô không màng nguy hiểm cứu hàng xóm nhưng bọn họ lại không cảm kích chút nào, dọc theo đường đi đã cứu bọn họ rất nhiều lần, nhưng cuối cùng kết cục lại là bọn họ đều kẹo kiệt, bủn xỉn thậm chí còn không cần kiểm tra xem cô có thật sự bị cắn hay không, không muốn mạo hiểm một chút nào, cũng không có dằn vặt cứ thế mà lái xe chạy thoát, thậm chí trên xe còn có người mà cô thích nhiều năm như vậy, bọn họ cứ thế mà bỏ cô lại một mình ở nơi đó, lúc cô bị tang thi cắn thì cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng còn có trái tim hung hăng bị thọc cho một đao đau đớn mà cho đến bây giờ cô vẫn còn có thể nhớ lại rõ ràng.
Sau đó cô trở nên giống như một cái xác lạnh nhạt, chết lặng, trong rất nhiều thời điểm thậm chí cũng không phải vì bảo vệ ba mẹ an toàn mà là một loại ác ý mang tâm lý trả thù. Nhưng nó cũng không làm cô cảm thấy sảng khoái hay vui sướng, phần lớn thời gian cô đều giãy giụa, thống khổ.
Ba không chỉ là ba của cô, mà còn là người thầy dạy lẽ sống cho cô, trước mạt thế, cô và ba không có chuyện nào mà không nói, khi cô gặp phải rối rắm, phiền não thì đều sẽ đến tìm ba để được giải đáp, có lẽ trên thế giới này ba còn hiểu rõ cô hơn cả bản thân cô. Có lẽ ông đã sớm phát hiện bản thân cô đã trở nên lạnh nhạt, chết lặng nhưng đồng thời cũng phát hiện ra cô đang giãy giụa, vặn vẹo cùng thống khổ.
“Chị!” Một tiếng kêu thanh thúy vang lên.
Một cô bé đang đứng cách đó hai mét vừa tò mò lại vừa khiếp sợ đánh giá cô, ba mẹ cô ở nơi xa mỉm cười nhìn, thấy Cố Ninh nhìn qua, xa xa gật đầu với Cố Ninh. Đây là người một nhà đã từng cứu ba Cố. Nghĩ đến đây, biểu tình trên mặt cô trở nên nhu hòa, cong lưng nói với cô bé: “Em gọi chị sao?”
Cô bé có chút thẹn thùng gật đầu, sau đó vừa tò mò vừa hưng phấn hỏi: “Hướng Hứa còn có Hòa Hòa nói chị rất lợi hại!” Hiển nhiên cô bé từ trong miệng mấy người Hướng Hứa và Hòa Hòa nghe được rất nhiều truyền kỳ về Cố Ninh, trong ánh mắt nhìn Cố Ninh lập loè ánh sáng long lanh cùng sùng bái: “Em có thể theo chị học cách đánh quái vật như thế nào không?”
Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tại sao? Em còn nhỏ như vậy.”
“Em đã chín tuổi rồi! Chỉ là vóc dáng của em không được cao mà thôi, em còn lớn hơn Hướng Hứa!” Cô bé vội vàng nói: “Ba mẹ em nói, nếu chị bằng lòng dạy em, thì bọn họ sẽ đáp ứng cho em đi theo chị học hỏi.” Giọng nói của cô bé thấp xuống: “Ông bà em đều bị những con quái vật đó ăn thịt, em sợ ba mẹ cũng bị chúng ăn cho nên em muốn học được bản lĩnh như chị, giống như Hướng Hứa và Hòa Hòa. Về sau em có thể bảo vệ được ba mẹ, còn có Hướng Hứa, Hòa Hòa, anh Ngô Sâm, anh Bàn Tử, cả thầy Cố nữa…” Cô nghiêm túc bẻ ngón tay gần như đem hết tên của những người có thể gọi được mà đếm qua một lần, cuối cùng cô bé còn lấy hết can đảm nhìn Cố Ninh, nói: “Em còn có thể bảo vệ chị!” Cô bé nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Thầy Cố nói, thế hệ này của bọn em chính là tương lai của thế giới. Sau khi chị già rồi, không còn lợi hại nữa thì em có thể bảo vệ chị rồi!”
Cố Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, non nớt mà tràn đầy nghiêm túc của cô bé, không hiểu sao lại cảm động, cô ngồi xổm xuống, mỉm cười nói: “Em tên gì?”
Cô bé thúy thanh nói: “Em là Hạ Tang, Tang trong Diệp Tang.”
Cố Ninh duỗi tay sờ đầu nhỏ của cô bé, mỉm cười nói: “Tang Tang, vậy chúng ta cần phải thương lượng một chút.”
Hạ Tang đầu tiên là không hiểu, sửng sốt một chút, sau đó đôi mắt đột nhiên sáng ngời, gật đầu mạnh một cái nói: “Vâng!”
Sau đó như một chú chim non vui sướng chạy về phía ba mẹ ở bên kia, vừa hưng phấn vừa vui sướng kêu lên: “Chị ấy đáp ứng rồi!”
Cố Ninh mỉm cười nhìn cô bé nhào vào lòng ng.ực ba mẹ, ba mẹ cô bé mỉm cười, gật đầu chào hỏi cô, Cố Ninh cười lại. Sau đó nhìn về phía ba Cố và mẹ Cố, phát hiện ba Cố đang mỉm cười nhìn cô, Cố Ninh chậm rãi lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng với ông, sau đó nhìn hoàng hôn treo trên đỉnh núi ở nơi xa, phảng phất như trút được gánh nặng, bước chân nhẹ nhàng mà kiên định đi về phía bọn họ.