Cái này quả thực chính là quanh co một vòng lại “Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”*.
(8) Thơ của Lục Du – Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý chỉ trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát.
Ngay cả Trang Thần và Quý Tảo Đường cũng kinh ngạc.
“Bọn họ hiện tại đang ở đâu?” Cố Ninh kích động đến mức vô thức nắm lấy cánh tay của Viên Qua.
“Ở một cứ điểm an trí cho người sống sót, đêm qua chúng tôi đã nghỉ lại ở đó. Tôi còn thấy Tam Ca và Trương Tiểu Bạch, bởi vì lúc ấy trời đã tối nên tôi không tiện lớn tiếng, cũng chỉ đánh tiếng chào hỏi. Sau đó chúng tôi xuất phát tới đây không gặp lại bọn họ nữa. Cái cứ điểm an trí cho người sống sót kia cách nơi này đại khái khoảng hai tiếng đồng lái xe, ngay ở…”
Trang Thần cắt ngang lời anh ta đang nói: “Đừng nhiều lời nữa, anh trực tiếp lên xe dẫn đường cho chúng tôi đi!”
Viên Qua do dự nói: “Đồ đạc của tôi…”
Trang Thần nói: “Đợi sau khi tìm được người thì trực tiếp cùng chúng tôi quay về căn cứ số Một, mấy món kia tự nhiên sẽ có người giúp anh đưa tới, lên xe đi!”
Viên Qua lập tức không còn băn khoăn, kéo cửa xe bên ghế lái phụ ra rồi ngồi xuống, sau đó chỉ đường cho Quý Tảo Đường nói: “Trước tiên đi qua con đường này.”
Cứ điểm an trí nằm ở nông thôn của Thủ Đô là một ngôi trường tiểu học lụi bại, lối vào vô cùng đơn sơ, tấm biển bằng sắt trên tường viết mấy chữ màu đỏ loang lổ “Tiểu học Tú Viên”. Tường vây chỉ cao tới một mét, ngay cả đứa bé mười mấy tuổi cũng có thể dễ dàng trèo qua. Từ trên xe nhìn vào, cửa sắt có vết rạn, phía sau cửa sắt có bốn người đàn ông đang nhàm chán đánh bài Poker, trước đó có người đã đặt một ít bánh quy, bánh mì gì đó làm tiền đánh bạc.
“Này! Bên kia có xe tới!” Người trẻ tuổi phụ trách đứng canh gác ở cửa quay đầu lại hô với bọn họ.
Có người đang cầm bài liền đứng lên nhìn về phương xa, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt dã màu xanh lục đang chạy từ bên kia sang bên này.
Có người híp mắt nhìn nửa ngày, đột nhiên nói: “Hình như là xe của căn cứ số Một!”
“Không phải là tới thu vật tư đấy chứ? Còn chưa đến ngày mà! Vẫn còn vài ngày nữa, chẳng lẽ thu trước?” Có người nói.
Có người đàn ông nhổ nuớc bọt xuống đất mắng: “Đám quỷ hút máu này, chúng ta sẽ nhanh chóng bị ép khô mất!”
Chiếc xe dừng lại ở cửa.
Chỉ thấy một cô gái với mái tóc ngắn màu vàng từ trên xe bước xuống đầu tiên, nói với người đàn ông trẻ tuổi vừa mới xuống xe ở trước mặt: “Là chỗ này sao?”
Người đàn ông kia gật đầu khẳng định nói: “Không sai. Chính là chỗ này!”
Ngay sau đó, trên xe lại có một nam, một nữ bước xuống, một người mặc quân trang, một người xinh đẹp khiến người khác phải chú ý. Chỉ cần một ánh nhìn, khí chất của họ đã toát lên vẻ bất phàm.
Hơn nữa vừa thấy bảng số xe kia, chính là bảng số xe của căn cứ số Một.
Người của căn cứ số Một ngoại trừ việc đến thu vật tư thì tuyệt đối sẽ không tới nơi này.
Một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút chọc vào tay người trẻ tuổi đang đứng canh gác lúc nãy một cái, thấp giọng nói: “Tiểu Lương, mau chạy vào trong báo tin!”
“Ai!” Tiểu Lương lên tiếng ngay sau đó lập tức chạy nhanh như bay về phía khu dạy học.
Từ trên xe bước xuống hiển nhiên chính là nhóm người Cố Ninh.
Mấy người từ trên xe bước xuống rồi trực tiếp đi tới cửa, Quý Tảo Đường đưa giấy chứng nhận ra một chút sau đó nói: “Chúng tôi là người của căn cứ số Một.”
“Biết, mấy người trước tiên tạm thời chờ một chút đi.” Bọn họ nhìn qua cũng không có ý tứ muốn mở cửa. Trong đó một thiếu niên trẻ tuổi nhất đột nhiên tức giận nói: “Sao lần này mấy người lại đến sớm hơn năm ngày so với tháng trước? Cái cứ điểm an trí này của chúng tôi đều là người già và trẻ con, căn bản là tìm không được bao nhiêu vật tư. Mấy người mỗi tháng đều tới thu còn chưa tính, hiện tại còn muốn tới trước, thật quá đáng! Con thỏ nóng nảy còn muốn cắn người đấy!”
Một tràng vừa nói ra, bọn Cố Ninh nghe vào tai đều có chút khó hiểu, có điều lập tức hiểu được vài người này xem bọn họ trở thành những người khác.
Cố Ninh tốt bụng nói: “Ngại quá, tôi không hiểu ý mấy người đang nói là gì. Chúng tôi tới đây để tìm người.”
Quý Tảo Đường lại không kiên nhẫn tiếp tục nói lời vô nghĩa với bọn họ: “Quản lý nơi này của mấy người đâu? Trực tiếp gọi người đó ra.”
Một người đàn ông nhìn qua khoảng 30 tuổi dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Mấy người không phải tới đây thu vật tư hả?”
“Chúng tôi chỉ tới đây tìm người…” Cố Ninh đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn về phía bên kia, có một người đàn ông theo sau người trẻ tuổi vừa mới chạy đi lúc nãy đang bước nhanh về phía bên này, biểu tình trên mặt cô khẽ biến, không nhịn được mà buột miệng thốt ra: “Giả đạo trưởng!”
Giả đạo trưởng bên kia đang bị Tiểu Lương túm lấy vùi đầu bước nhanh mà đi, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc gọi ông một tiếng, sửng sốt một chút lại tưởng nghe lầm nên lắc lắc đầu, còn thấp giọng nói thầm: “Mấy ngày gần đây cứ nghe Trương Tiểu Bạch cả ngày nhắc tới Cố Ninh, làm cho mình sinh ra ảo giác…” Vừa ngẩng đầu lên hoảng sợ, bước chân lập tức dính chặt trên mặt đất.
Tiểu Lương túm ông nói: “A! Giả đạo trưởng sao ông lại không đi tiếp!” Sau đó nhìn thấy biểu tình giống như bị sét đánh trên mặt Giả đạo trưởng.
“Tôi không nhìn lầm chứ?” Giả đạo trưởng xoa xoa đôi mắt, lại dùng sức nhìn lại, cô gái với mái tóc màu vàng đang đứng ở cổng lớn còn không phải là Cố Ninh sao? Ông kêu lên: “Trời ạ!”
Tiểu Lương bị phản ứng của ông làm cho mơ hồ: “Đạo trưởng ông có sao không?!”
“Trời ạ! Ông trời của tôi ơi!” Giả đạo trưởng kỳ quái kêu lên, hất tay Tiểu Lương ra trong ánh mắt kinh ngạc mấy người đàn ông kia vọt tới cổng lớn, đôi tay bắt lấy cửa sắt, một đôi mắt hẹp dài trừng lớn: “Tôi không có nhìn lầm! Thật sự là Cố Ninh! Ông trời ơi! Thật sự là Cố Ninh! Mấy người còn ngây người ở đó làm gì! Mau mở cửa ra!” Thấy bộ dáng của mấy người kia đều mang vẻ mặt mờ mịt, vội vàng nói: “Đây là con gái của thầy Cố!”
“A?” Vài người đều sửng sốt.
Cố Ninh dựa theo những lời này của Giả đạo trưởng liền đoán ra được ba Cố cũng ở chỗ này, từ đáy lòng lập tức phát ra một trận hoan hô.
Sau khi luống cuống tay chân mở cửa ra, Giả đạo trưởng kích động đến mức hốc mắt đều đỏ, lôi kéo tay Cố Ninh kích động nói: “Cố Ninh! Cháu vậy mà tìm được chúng tôi! Chúng tôi đã ở đây đợi cháu vài ngày!”
Cố Ninh cũng đỏ hốc mắt: “Giả đạo trưởng, đã lâu không gặp.” Dừng một chút, mới hỏi: “Ba mẹ cháu vẫn ổn chứ?”
Giả đạo trưởng đầu tiên muốn nói ba chữ “ổn”, nhưng đột nhiên dừng lại, biểu tình trên mặt khẽ biến: “Bác gái ổn, chỉ là thầy Cố…”
Trái tim Cố Ninh chợt căng thẳng: “Ba cháu ông ấy làm sao vậy?”
Giả đạo trưởng vội nói: “Cháu trước hết đừng lo lắng, thầy Cố vẫn ổn, chỉ là chân ông ấy… Haiz trong chốc lát tôi cũng không thể nói rõ, tôi mang cháu đi gặp bọn họ!”
Sau đóông mang theo mấy người Cố Ninh vội vã đi về phía khu dạy học ở bên kia.
Tiểu Lương vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong tình tiết phát triển lên xuống phập phồng vừa rồi, nửa ngày mới gãi đầu mơ hồ nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngôi trường tiểu học này có diện tích nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có ba khu dạy học, còn một khu là phòng làm việc của giáo viên.
Đi vào bên trong, nhìn thấy trong viện có rất nhiều người già đều dọn ghế ngồi phơi nắng trên cỏ ở sân thể dục, ngay cả một người tuổi trẻ cũng không nhìn thấy, thấy Giả đạo trưởng mang theo bốn người lạ đi vào, một vài người ngơ ngác không kịp phản ứng, phần lớn chỉ tò mò nhìn, cũng có vài người già cười ha hả chào hỏi với Giả đạo trưởng, lúc đi rồi còn nghe thấy một người già ở phía sau khen Trang Thần lớn lên thật đẹp.
Giả đạo trưởng dẫn theo bọn họ đi thẳng đến chỗ giao nhau giữa những khu dạy học kia.
Đúng lúc gặp được Trương Tiểu Bạch đang vác súng, vội vã đi ra từ trong phòng học, hai người nhìn thấy nhau đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, “A” một tiếng! Nhưng anh không chào hỏi Cố Ninh mà quay trở về phòng học vừa gõ mạnh cửa vừa hô với bên trong: “Cố Ninh! Cố Ninh đã trở lại!”
Chỉ nghe thấy trong phòng đột nhiên im lặng.
Trương Tiểu Bạch cũng phải khóc: “Thật sự! Lừa mấy người tôi là heo!”
Bên trong im lặng một chút, sau đó chính là một trận rối loạn…
“Cố Ninh!”
“Cố Ninh!”
“Cố Ninh!”
…
Mồm năm miệng mười kêu to, một gương mặt quen thuộc chen tới trước mặt Cố Ninh, trên mặt mang theo vẻ không dám tin tưởng, kinh hỉ cùng kích động khó nói thành lời, ngay cả Cao Duyệt đứng ở bên ngoài, trên mặt lúc này cũng không nhịn được mà mang theo vài phần vui sướng từ tận đáy lòng.
Cố Ninh lập tức đã bị vây quanh.
Quý Tảo Đường lôi kéo Trang Thần kịp thời thoát khỏi vòng vây, có chút hoảng sợ nhìn Cố Ninh bị vây quanh.
“Cố Ninh! Chúng tôi đã ở chỗ này chờ cô vài ngày!” La Long kích động nói.
Trương Tiểu Bạch thật vất vả mới chen vào bên trong, hưng phấn nói: “Tôi đã nói cái gì?! Tôi đã nói Cố Ninh khẳng định có thể tìm tới cửa! Các người còn không tin nữa đi!”
“Tam Ca cùng Phương Pháp đâu?” Cố Ninh phát hiện trong đội ngũ thiếu không ít người, Hướng Hứa, Hòa Hòa, Ngô Sâm mấy người các cô cùng những đứa trẻ cũng không có ở đây, trong lòng không kiềm được mà trầm xuống.
Trương Tiểu Bạch nói: “Mấy ngày nay mỗi ngày bọn họ đều đi ra ngoài để tới từng cứ điểm an trí tìm kiếm, muốn thử một chút xem có phải cô chạy đến cứ điểm an trí khác hay không. Không ngờ cô lại tìm tới trước!”
Cố Ninh lúc này mới yên lòng.
Giả đạo trưởng đứng ở bên ngoài đám người nói “Được rồi, được rồi! Các người đều tản ra chút đi! Cố Ninh còn muốn đi gặp thầy Cố nữa!”
Vừa nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có một chút biến hóa, không khỏi làm Cố Ninh cũng cảm thấy thấp thỏm.
“Tôi dẫn cô đi. Tiện thể có thể nói cho cô biết một chút tình huống của thầy Cố.” Cao Duyệt đi lên nói.
“Trang Thần, đợi tôi ở đây một chút.” Cố Ninh nói với Trang Thần, lại ra hiệu cho Quý Tảo Đường chờ một chút, sau đó mới đi theo Cao Duyệt hướng về phía phòng học ở phía trước.
Cao Duyệt vừa đi vừa nói với Cố Ninh: “Trên đường chúng tôi tới nơi này gặp phải đàn tang thi vây công, thầy Cố vì cứu một đứa bé mà cẳng chân bị tang thi cắn bị thương. Lúc ấy tôi không có ở hiện trường cho nên không thể kịp thời tiêm thuốc giải độc cho bác ấy, may mắn Tam Ca quyết định nhanh chóng, chém đứt chân của thầy Cố mới kịp thời ngăn cản việc bị lây nhiễm. Hơn nữa miệng vết thương khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể xuống đất đi lại.”
Cố Ninh nghe đến đó cũng đã đau lòng không thôi, đang sống sờ sờ mà bị chém đứt một chân, phải chịu bao nhiêu thống khổ chứ? Nếu bản thân cô ở bên cạnh bọn họ, thì loại chuyện này nói không chừng sẽ không xảy ra…
Lúc nói chuyện, đã đi tới cửa một gian phòng học.
Cố Ninh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, hơi ngây ngẩn cả người.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong phòng học ngồi đầy một đám trẻ con đang chen chúc, nhốn nháo, tính toán sơ qua cũng phải có bảy tám chục đứa, trong đó có không ít khuôn mặt quen thuộc, tất cả khuôn mặt non nớt đều nghiêm túc nhìn chằm chằm bục giảng.
Cố Ninh liếc mắt một cái nhìn thấy mẹ Cố đang ngồi ở một góc phía trên trong phòng học, nhìn qua bà vẫn còn rất tốt, cả người quần áo vô cùng chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười chăm chú nhìn người đàn ông trên bục giảng.
Hốc mắt Cố Ninh hơi đỏ lên, theo ánh mắt cô nhìn lại, trong nháy mắt nước mắt đã tràn đầy hốc mắt.
Người đàn ông trung niên đứng trên bục giảng mặc áo bông, đang đưa lưng về phía phòng học, tay trái cầm gậy, tay phải đang cầm phấn viết lên bảng đen, ông rõ ràng đang giảng bài, trong lòng Cố Ninh vừa tự hào lại vừa đau lòng, tầm mắt dời đi, lại nhìn thấy ông chỉ có một cái chân phải đứng trên mặt đất, chân trái từ đầu gối trở xuống đã bị chặt đứt, ống quần cột lại treo ở chỗ đó, nước mắt Cố Ninh lập tức không nhịn được nữa, không kiềm được mà rơi xuống.
Giọng nói của Cao Duyệt trầm thấp, trịnh trọng nói: “Cố Ninh, ba của cô là người mà tôi kính nể nhất.”
Cố Ninh sớm đã rơi lệ đầy mặt, nhịn không được mà nghẹn ngào kêu lên: “Ba…”
Trong phòng học vô cùng an tĩnh, âm thanh phá lệ rõ ràng.
“Cạch” một tiếng, viên phấn đang viết chữ trên bảng đen liền bị ấn mạnh mà gãy, dù là ba Cố trên bục giảng hay là mẹ Cố dưới bục đều ngây dại, sau đó đồng thời nhìn về phía cửa phòng học.
Nhìn thấy con gái mà bọn họ ngày nhớ đêm mong đang đứng trước cửa!
“Chị Cố Ninh!” Hướng Hứa kích động mà kêu thành tiếng! Trực tiếp từ trên ghế phóng ra.
Tất cả bọn nhỏ trong Tam Liên Đội như Hòa Hòa, Bàn Tử, Ngô Sâm đều sợ đến ngây người, tiếp đó chính là kích động không kiềm được.
Trong phòng học lập tức rối loạn một trận.
“Ninh Ninh…” Đôi mắt của ba Cố nháy mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ, gần như không thấy rõ Cố Ninh đang đứng ở cửa, không chờ ông chùi nước mắt, Cố Ninh đã vọt tới nhào vào trong lòng ng.ực ông, rồi khóc không thành tiếng: “Ba!”
“Ninh Ninh! Thật sự là con sao Ninh Ninh!” Mẹ Cố cũng xông lên bục giảng, không ngừng vuốt đầu Cố Ninh gọi.
“Là con, mẹ, con đã trở về!” Cố Ninh duỗi tay ôm lấy mẹ Cố, giọng nói nghẹn ngào.
Mẹ Cố cũng khóc, nước mắt ngăn thế nào cũng không ngăn được: “Con vậy mà đã trở lại, mẹ cùng ba con đều nhớ con muốn chết!” Vừa nói vừa không ngừng vỗ lưng Cố Ninh, như đang trách cô không trở về sớm một chút.
Cố Ninh nức nở nói: “Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Hẳn là con nên tìm thấy mọi người sớm một chút, bằng không chân của ba cũng sẽ không…” Cô tự trách, trong lòng muốn giết bản thân cũng có.
“Đứa nhỏ ngốc này! Sao có thể trách con được?! Nếu không có con, ba đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi, nếu con còn nói như vậy, thì ba sẽ thật sự tức giận. Con xem, hiện tại ba so với lúc có chân thật ra cũng không khác biệt gì.” Ba Cố thương tiếc vu.ốt ve lưng Cố Ninh, an ủi nói.
Cao Duyệt đứng ở cửa nhìn một nhà ba người ôm nhau khóc vì vui mừng, trên mặt cũng có vài phần xúc động.