Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 176

Từ căn cứ số Một đến căn cứ số Hai mất hơn một giờ di chuyển, và trong suốt quãng đường này, Cố Ninh thậm chí không nhìn thấy một con tang thi nào lang thang trên đường.

“Mỗi ngày, căn cứ đều có một số lượng lớn đội ngũ ra ngoài quét sạch tang thi. Trong vài ngày, họ có thể dọn sạch một khu vực. Máy bay không người lái giám sát phạm vi an toàn của căn cứ suốt 24 giờ. Trước khi bầy tang thi có thể xâm nhập vào khu vực an toàn, họ sẽ cử người đến tiêu diệt, đảm bảo an toàn cho căn cứ. Có lẽ nếu tiếp tục như thế này năm này qua năm khác, một ngày nào đó tất cả tang thi sẽ bị tiêu diệt hết.” Quý Tảo Đường nói xong liền cắn một miếng cà chua tươi, nước ép tràn ra khoang miệng, tươi mát và ngon lành. Đây là sản phẩm của phương pháp trồng thủy canh ở căn cứ số Một. Cậu giới thiệu rằng cả ba căn cứ đều có một vùng lớn chuyên trồng rau theo phương pháp này, chỉ cần nửa tháng là có thể từ hạt giống nảy mầm đến lúc trưởng thành.

“Trước đây, người có dị năng hệ mộc dùng năng lực để thúc đẩy cây trồng phát triển. Sau khi dị năng biến mất, có người đề xuất thử nghiệm xem liệu tinh hạch có thể đạt được hiệu quả tương tự không. Sau đó qua thí nghiệm, dù không thể đạt được tốc độ trưởng thành đáng sợ như dị năng giả hệ mộc, chỉ mất một giờ để thúc chín một mẫu ruộng nhưng một viên tinh hạch có thể pha loãng vô số lần, hòa vào nước tưới. Một viên tinh hạch có thể giúp mười mẫu ruộng cho ra rau mỗi nửa tháng một lần. Đây đã là vụ thu hoạch thứ hai rồi, hiện tại vẫn chưa rõ có thể duy trì được bao lâu.”

Quya Tảo Đường nói tiếp: “Công dụng của tinh hạch nhiều vô kể, vượt xa trí tưởng tượng của chúng ta. Thứ này mọc ra từ đầu của những sinh vật kinh tởm kia, vậy mà lại ẩn chứa sức sống vô hạn. Thế giới thật kỳ diệu, đúng không?” Câu cuối cùng của cậu ta đầy vẻ giễu cợt.

Lúc này, xe dừng lại. Quý Tảo Đường xuống xe trước, phong thái vô cùng ga-lăng mở cửa xe cho Cố Ninh, sau đó đi vòng qua mở cửa cho Trang Thần.

Ba người cùng tiến đến cổng chính.

Căn cứ số Hai và căn cứ số Ba nằm sát nhau, dùng chung một bức tường thành, chỉ khác nhau về quản lý. Bức tường gạch đỏ được xây còn cao hơn cả căn cứ số một, trông giống như tường thành cổ. Trên tường có lối đi cho binh lính tuần tra, cách mỗi mười mét lại có một khẩu súng máy và một binh sĩ canh gác. Nhưng khác với căn cứ số Một, những binh sĩ này tỏ ra khá lười biếng, phần lớn đang trò chuyện hoặc tựa người vào tường phơi nắng.

Không giống như khung cảnh vắng vẻ ở cổng căn cứ số Một, trước cổng căn cứ số Hai đã xếp một hàng dài, chủ yếu là những người đang chờ làm thủ tục vào căn cứ. Họ mang theo túi lớn túi nhỏ, có người dắt theo trẻ con và người già, trên mặt lộ rõ sự hân hoan, phấn khích không thể che giấu.

Thủ tục vào căn cứ dành cho người bình thường rất phức tạp, phải điền vô số giấy tờ, và tất cả đều phải hoàn thành tại quầy đăng ký ngay cổng vào. Bên trong cổng, có vài chiếc xe ba bánh đang chờ sẵn để giúp những người mới đến vận chuyển hành lý, đổi lại là nhận chút vật tư. Mỗi khi có người làm thủ tục xong bước vào, những chủ xe ba bánh liền tranh nhau mời chào, thậm chí có lúc còn cãi vã, giằng co, cho đến khi bị binh sĩ canh gác quát mắng mới chịu dừng lại. Những người mới đến hiển nhiên không có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, vẻ mặt bối rối không biết phải làm gì.

Quý Tảo Đường dẫn Cố Ninh đến cổng, xuất trình giấy tờ với binh sĩ, sau đó trực tiếp dẫn cô và Trang Thần vào bên trong.

Những người đang xếp hàng phía sau nhìn thấy cảnh này nhưng không hề tỏ ra bất mãn. Họ đã ở đây đủ lâu để quen với việc có những người sở hữu đặc quyền mà họ chỉ có thể ao ước, hoặc có lẽ họ đã trở nên tê liệt trước sự bất công này.

Dưới sự dẫn đường thành thạo của Quý Tảo Đường, ba người trực tiếp tiến vào khu quản lý của căn cứ số Hai.

Hiển nhiên Quý Tảo Đường thường xuyên lui tới nơi này vì tất cả nhân viên ở đây đều nhận ra cậu ta. Khi biết họ đến để tìm người, nhân viên lập tức lấy toàn bộ dữ liệu ra kiểm tra.

Tuy nhiên, sau khi rà soát toàn bộ danh sách những người đã đăng ký vào căn cứ, họ vẫn không tìm thấy bất kỳ ai thuộc Tam Liên Đội. Sau nhiều lần xác nhận lại, kết quả vẫn không thay đổi.

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Cố Ninh vẫn không kìm được cảm giác thất vọng.

Trang Thần nói: “Chúng ta thử sang căn cứ số Ba xem sao.”

Cố Ninh gật đầu, rồi cả ba lại lên đường đến căn cứ số Ba. Cũng giống như căn cứ số Hai, trước cổng căn cứ số Ba cũng có một hàng người chờ vào. Cố Ninh và những người đi cùng vẫn tiến thẳng vào bên trong và đến khu quản lý.

Nhưng kết quả vẫn như cũ – không có bất kỳ manh mối nào.

Sắc mặt Cố Ninh cuối cùng cũng không giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Cô ngồi xuống băng ghế dài trong văn phòng quản lý, rơi vào trầm tư. Hết lần này đến lần khác hy vọng rồi lại thất vọng, nội tâm cô đã bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ, thậm chí còn nảy sinh một chút tuyệt vọng.

Quý Tảo Đường nhìn Trang Thần với ánh mắt như muốn hỏi: “Giờ phải làm gì?”

Trang Thần chưa bao giờ thấy biểu cảm này trên mặt Cố Ninh. Cô ấy luôn bình tĩnh, dù trong những tình huống nguy cấp nhất cũng vẫn giữ được sự điềm tĩnh nhưng giờ đây, cô ấy chỉ ngồi đó lặng lẽ, gương mặt trống rỗng, không có biểu cảm gì khác lại khiến Trang Thần cảm thấy nhói lòng. Cô hiểu ba mẹ quan trọng với cô ấy thế nào. Trên suốt hành trình này, cô ấy liên tục nhen nhóm hy vọng, rồi lại bị dập tắt, nỗi thất vọng tích tụ đến giờ đã đủ để nghiền nát mọi hy vọng còn sót lại trong cô ấy.

Cô ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai Cố Ninh, an ủi: “Cố Ninh, đừng lo. Thủ Đô vẫn còn rất nhiều khu định cư dành cho người sống sót. Chỉ cần họ đến được Thủ Đô, chúng ta nhất định sẽ tìm được họ. Nếu cần, chúng ta sẽ đi từng khu một mà tìm, rồi cũng sẽ tìm thấy thôi.”

“Trang Thần.” Cố Ninh khẽ nói, khuôn mặt lộ vẻ đau đớn: “Tôi chọn ở lại thế giới này là vì ba mẹ vẫn còn ở đây. Nếu họ không còn nữa…” Cô dừng lại một chút, rồi thì thầm: “Vậy thì tôi còn ở lại đây làm gì?”

Nghe thấy lời của Cố Ninh, sắc mặt của Quý Tảo Đường lập tức thay đổi, tưởng rằng cô đang nghĩ quẩn, liền vội vàng nói: “Chị Trang nói đúng đấy. Chúng ta mới chỉ tìm ba căn cứ thôi, còn chưa tìm đến những khu an cư dành cho người sống sót nữa. Có thể bọn họ không có tinh hạch hay vật tư gì đó, không đủ điều kiện để vào căn cứ, vậy thì chắc chắn họ sẽ tạm dừng chân ở khu an cư. Chúng ta quay về căn cứ số Một lấy địa chỉ của những khu đó, rồi lần lượt đi tìm, nhất định sẽ tìm thấy họ!”

Trong lòng cậu vẫn có chút khó hiểu, hóa ra Cố Ninh không hề kiên cường như vẻ ngoài thể hiện.

Trang Thần lại hiểu ý trong lời nói của Cố Ninh, cô vỗ nhẹ vai Cố Ninh, định nói gì đó nhưng Cố Ninh đã đứng dậy.

Cô dường như đã lấy lại bình tĩnh, trong mắt lóe lên sự kiên định: “Đi thôi.”

Quý Tảo Đường ngỡ ngàng nhìn Cố Ninh. Chẳng phải vừa rồi cô ấy còn mang vẻ đau khổ sao? Sao bây giờ lại không còn chút dấu vết nào nữa? Cô gái này thay đổi cảm xúc cũng nhanh quá rồi!

Trang Thần mỉm cười hài lòng, nói: “Được! Trở về căn cứ số Một trước đã.”

Quý Cửu Trạch nhìn hai người phụ nữ đang sóng vai bước đi phía trước, lắc đầu khó hiểu. Cậu không nhịn được thầm cảm thán – phụ nữ đúng là sinh vật kỳ diệu nhất thế giới, còn kỳ diệu hơn cả tinh hạch.

Ba người rời khỏi khu quản lý, đi thẳng về phía cổng căn cứ.

Lúc này, một nhóm đàn ông vừa làm xong thủ tục nhập cư, đang khuân hành lý vào trong lập tức bị đám xe ba bánh ở cổng vây lấy. Tiếng tranh cãi huyên náo, có người thậm chí còn tự tiện bê hành lý của họ lên xe. Một người đàn ông quát lên: “Để đồ xuống!” Rồi lao tới giành lại hành lý. Cảnh tượng này vốn rất bình thường ở căn cứ số Hai và số Ba, chẳng có gì đáng xem cả.

Ba người vẫn nhìn thẳng phía trước, tiếp tục bước đi.

Khi họ gần ra đến cổng, một người đàn ông trong nhóm bất chợt nhìn thấy bóng lưng của Cố Ninh, ngập ngừng gọi:”Cố Ninh?”

Bước chân của Cố Ninh khựng lại, Quý Tảo Đường và Trang Thần cũng dừng lại theo, cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đó.

Chàng trai vừa gọi tên Cố Ninh lộ vẻ mừng rỡ, vui sướng nói: “Cố Ninh! Đúng là cô rồi!”

Cố Ninh mất một lúc mới nhớ ra người này – chính là Viên Qua, từng là đội trưởng đội Sinh Tồn của nhóm dị năng giả tại căn cứ Trung Nam.

Viên Qua nhìn thấy cô ở đây cũng rất bất ngờ. Dù gì mái tóc vàng óng của Cố Ninh quá nổi bật, anh ta chỉ vô tình gọi thử một tiếng, không ngờ thật sự là cô.

Cố Ninh thấy anh ta, nhớ lại khoảng thời gian từng sát cánh chiến đấu bảo vệ căn cứ Trung Nam, trong lòng cảm thấy có chút thân thiết. Nhưng chỉ mới hơn một tuần không gặp, Viên Qua trông đã tiều tụy hơn nhiều, cằm lởm chởm râu ria, không còn vẻ hăng hái như trước mà trông rất sa sút.

“Ủa? Viên Qua? Người quen của anh à?” Một người đàn ông đứng cạnh Viên Qua, khoác tay lên vai anh ta, ánh mắt lướt qua Cố Ninh và hai người đi cùng. Nhìn thấy Trang Thần và Cố Ninh ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng không có vẻ gì là từng bị đói khát, còn Quý Tảo Đường thì mặc quân phục, thể hiện thân phận không hề tầm thường.

Giọng điệu của gã ta mang theo chút ngạo mạn, kết hợp với biểu cảm hơi lúng túng trên mặt Viên Qua, Cố Ninh lập tức hiểu ra tình hình.

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua tại căn cứ Trung Nam, nhớ lại Viên Qua là người đầu tiên lựa chọn ở lại chiến đấu cùng họ sau khi dị năng biến mất, trong lòng Cố Ninh vẫn luôn có chút tôn trọng anh ta. Nhìn bộ dạng chật vật của anh ta bây giờ, cô cũng thấy không đành lòng.

Cô bình thản nói: “Tôi hiện đang ở căn cứ số Một. Nếu có việc gì cần giúp, anh có thể đến tìm tôi.”

Nói xong, cô hờ hững liếc mắt nhìn người đàn ông vừa rồi. Chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo mà đối phương lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, vô thức bỏ tay khỏi vai Viên Qua.

Viên Qua sững sờ trong giây lát, sau đó ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích. Anh ta biết chút ít về thân phận của Trang Thần – đây là người có quyền bãi miễn cả chủ căn cứ!

Cố Ninh không né tránh anh ta mà còn chủ động đưa ra lời mời, rõ ràng là vì trân trọng tình cảm đồng đội khi xưa. Trong lòng Viên Qua vừa cảm động vừa xúc động, chỉ có thể cúi đầu nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Cố Ninh gật đầu nhẹ, sau đó cùng Trang Thần và Quý Tảo Đường rời khỏi căn cứ.

Nhìn theo bóng lưng cô xa dần, người đàn ông vừa rồi lập tức buông lời mỉa mai: “Không ngờ đấy Viên Qua, anh cũng có bạn bè thế này cơ à? Sau này nếu phát tài nhớ đừng quên bọn tôi – những ân nhân cứu mạng của anh nhé!”

Viên Qua nhíu mày, không nói gì. Anh ta định tiếp tục khuân hành lý thì chợt nghĩ đến điều gì đó vô cùng quan trọng. Ngay lập tức, anh ta quăng hành lý xuống đất, lao về phía cổng căn cứ, đuổi theo hướng Cố Ninh vừa rời đi!

Người đàn ông kia sững sờ một lúc, sau đó giận dữ chửi ầm lên: “Đm! Viên Qua, ông đây cứu anh đúng là uổng công rồi!”

Viên Qua vừa chạy vừa lớn tiếng gọi: “Cố Ninh! Đợi đã! Cố Ninh! Đợi đã!”

Cố Ninh vừa lên xe, thấy anh ta đuổi theo liền mở cửa xe bước xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Viên Qua thở hổn hển, sau đó gấp gáp hỏi: “Cô có phải bị lạc mất Tam Ca và mọi người không?”

Cố Ninh sửng sốt, rồi đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội hỏi: “Anh đã gặp họ sao?”

Viên Qua gật đầu thật mạnh: “Gặp rồi! Hơn nữa, bọn họ hiện tại vẫn đang ở Thủ Đô!”

Bình Luận (0)
Comment