Cánh cổng sắt đen hùng vĩ mở ra chậm rãi khi chiếc xe buýt còn cách khoảng hai mươi mét. Sau khi tiến vào bên trong, phía trước vẫn còn một hàng rào sắt nữa, xe buýt không thể đi tiếp mà phải dừng lại ở khu vực quy định. Khi xe dừng hẳn, Dịch Thiếu Khanh dẫn mọi người xuống xe.
Vừa bước xuống, hai người mặc quân phục đã chạy nhanh về phía này: “Trang Thần! Thiếu Khanh!”
“Thất Ca!” Dịch Thiếu Khanh ôm chặt người đàn ông đi đầu, sau đó ôm thêm chàng trai trẻ đứng bên cạnh: “Tiểu Đường!” Trang Thần cũng lần lượt ôm họ. Cả bốn người gặp lại nhau, không giấu nổi sự xúc động và vui mừng.
Thất Ca cười nói: “Mọi người không sao thật là quá tốt! Nhận được tin báo về các cậu, mỗi đêm tôi đều lo lắng đến mất ngủ, nhìn xem tôi gầy đi bao nhiêu rồi!” Anh ấy không hề nói dối, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, cằm thì râu ria xồm xoàm, trông lôi thôi hoàn toàn khác với hình ảnh phong độ, đầy khí chất mà Cố Ninh từng thấy ở thế giới kia.
“Cửu Trạch đâu?!” Tiểu Đường đã đảo mắt nhìn quanh đám đông từ lâu nhưng không thấy bóng dáng Quý Cửu Trạch.
Thất Ca cũng nhanh chóng tìm kiếm nhưng không thấy, lòng lập tức dâng lên dự cảm xấu. Anh ấy cau mày hỏi Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh: “Hơn một tuần trước chúng tôi nhận được tin máy bay của các cậu hạ cánh khẩn cấp, Cửu Trạch đã bất chấp phản đối lái trực thăng đến Trung Nam tìm các cậu. Chẳng lẽ không gặp được sao?”
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh liếc nhau một cái, sau đó Dịch Thiếu Khanh đáp: “Có gặp, nhưng sau đó xảy ra một số chuyện, rất phức tạp, không thể giải thích trong chốc lát. Điều tôi có thể khẳng định ngay bây giờ là Cửu Trạch tuyệt đối an toàn, anh không cần lo lắng.”
Thất Ca và Tiểu Đường nghe vậy dù có chút hoang mang nhưng thấy Dịch Thiếu Khanh nói chắc chắn, họ cũng an tâm phần nào, bắt đầu chú ý đến những người khác.
Lúc này, ánh mắt Thất Ca lập tức bị thu hút bởi Cố Ninh với mái tóc ngắn màu vàng kim. Anh ấy từ trước đến nay luôn tinh tường, chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra sự đặc biệt của Cố Ninh. Điều khiến anh ấy hơi kinh ngạc chính là ánh mắt của Cố Ninh khi nhìn anh và Tiểu Đường, dường như có chút quen thuộc và xúc động. Nhưng khi anh nhìn lại, chỉ còn thấy vẻ lạnh nhạt và xa cách, cảm giác vừa rồi như một ảo giác.
Cố Ninh cũng có chút cảm xúc phức tạp. Đối với cô, Thất Ca và Tiểu Đường đều là người quen cũ, từng rất quan tâm đến cô. Giờ đây gặp lại, thấy họ vẫn bình an vô sự cô không khỏi cảm động. Ở thế giới kia, Thất Ca lúc nào cũng đầy tự tin, phong thái rạng rỡ, giờ lại trở nên điềm tĩnh hơn nhiều. Ngay cả Tiểu Đường vốn non nớt cũng đã trưởng thành hơn hẳn. Gặp nhau nơi đất khách, cô nhận ra họ nhưng họ lại không biết cô, cảm xúc đan xen khó tả.
Trang Thần liếc mắt một cái đã nhận ra biểu cảm của Cố Ninh, lập tức hiểu rằng cô chắc chắn đã từng tiếp xúc với họ. Sau khi trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với cô, Trang Thần giới thiệu: “Đây là Cố Ninh, nhờ có cô ấy mà chúng tôi mới có thể thuận lợi trở về. Đây là em gái ruột của tôi, sau này hai người nhớ chăm sóc cô ấy nhiều hơn.”
Thất Ca và Tiểu Đường đều kinh ngạc, nhóm đầu tiên của họ, bao gồm cả Ân Tang lúc trước toàn bộ đều là kiểu người mắt cao hơn đầu. Đặc biệt là Trang Thần, từ nhỏ đến lớn đều ở trong môi trường toàn đàn ông, chưa bao giờ thân thiết với cô gái nào, ngay cả Ân Tang trong cùng nhóm cũng mâu thuẫn gay gắt với cô ấy. Vậy mà bây giờ cô lại gọi Cố Ninh là em gái ruột, còn nhờ họ quan tâm, điều này chứng tỏ cô thực sự xem trọng Cố Ninh.
“Em gái của Trang Thần chính là em gái của tôi.” Thất Ca cười nói với Cố Ninh, “Cứ gọi tôi là Thất Ca giống như họ.”
Cố Ninh cảm thấy cảnh tượng này giống hệt như lần đầu cô gặp Thất Ca ở sân bay, cô khẽ mỉm cười: “Thất Ca.”
Tiểu Đường cũng vui vẻ chào hỏi cô.
Sau đó, Hạ Cùng, Chủ nhiệm Chung và những người khác cũng lần lượt giới thiệu đơn giản. Tiếp theo tất cả mọi người, bao gồm cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, phải vào trạm kiểm dịch để kiểm tra sức khỏe và khử trùng.
So với Trung Nam chỉ kiểm tra đơn giản xem có vết thương hay không, căn cứ số Một ở Thủ Đô có quy trình kiểm tra vô cùng chuyên nghiệp. Trước tiên là điền thông tin cá nhân, sau đó vào phòng tắm rửa sạch toàn bộ cơ thể. Tiếp theo, họ phải bước vào một khoang kim loại, nơi có luồng sáng xanh lạnh lẽo quét từ đầu đến chân, đồng thời khí vô trùng không mùi được phun ra từ những lỗ nhỏ. Sau năm phút, đèn xanh trên đỉnh khoang bật sáng, cửa tự động mở ra.
Kế tiếp mọi người nhận thẻ thông hành của căn cứ, trên thẻ ghi tên, ngày vào căn cứ và được đóng dấu xác nhận. Chỉ khi có thẻ này, họ mới có thể đi lại tự do bên trong căn cứ. Theo quy định, mỗi người ra vào căn cứ đều phải đăng ký ở cổng, và mỗi ngày chỉ được ra vào một lần. Nếu muốn ra vào nhiều lần, họ phải nộp vật tư.
“Đây là máy mới nhất để kiểm tra virus và khử trùng do chính đội trưởng của chúng ta tham gia nghiên cứu phát triển. Lúc tôi rời đi nó đã gần hoàn thành rồi, không ngờ lại được đưa vào sử dụng nhanh như vậy.” Sau khi mặc quần áo xong, Trang Thần nhìn thấy Cố Ninh vẫn đang nghiên cứu những khoang máy thì lên tiếng.
Cố Ninh không khỏi cảm thán: “Đúng là căn cứ Thủ Đô.”
Trang Thần chỉ mỉm cười.
Sau khi họ vượt qua hàng rào sắt và chính thức bước vào bên trong căn cứ, Cố Ninh mới hiểu được ý nghĩa của nụ cười ấy.
Không có lều bạt, chỉ có từng dãy nhà bê tông kiên cố, hầu hết đều cao ba tầng, nhìn là biết vừa mới xây, màu xi măng còn rất mới, không có gạch men hay bất cứ vật liệu trang trí nào, trông chỉ tốt hơn nhà thô một chút, trên ban công phơi đầy quần áo và chăn màn. Không ít người ngồi trên ghế hoặc thậm chí ngồi bệt trên mặt đường giữa các tòa nhà để tận hưởng ánh nắng ấm áp hiếm hoi. Trẻ con chạy nhảy, đuổi bắt nhau, tiếng cười đùa vang vọng khắp nơi. Mọi người tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả. Điểm chung của họ là vẻ mặt thảnh thơi, giống như một buổi sáng bình thường trước mạt thế, chứ không phải đang sinh tồn giữa thời kỳ đầy hiểm nguy này.
Những người phụ nữ trong đội không giấu được sự ngưỡng mộ hiện rõ trong ánh mắt.
Vừa đi, Trang Thần vừa giới thiệu: “Dù vẫn còn đơn sơ nhưng ít ra còn hơn ở trong lều rất nhiều. Một phòng có thể chứa tối đa mười hai người. Hiện tại số người trong căn cứ đã vượt quá ba trăm nghìn, dù vậy đây vẫn là căn cứ có số lượng ít nhất trong ba căn cứ chính. Căn cứ số Hai và số Ba có khoảng bảy đến tám trăm nghìn người, nhà ở bên đó vô cùng khan hiếm, có khi hai mươi người chen chúc trong một phòng. Đến tối, những người ra ngoài săn tang thi sẽ quay về, lúc đó căn cứ mới thực sự nhộn nhịp.”
Nghe Trang Thần giới thiệu, Cố Ninh hiểu rằng căn cứ số Một này chính là đỉnh kim tự tháp của Thủ Đô. Những người sống ở đây đều có năng lực nhất định. Căn cứ số Hai và số Ba thì thấp hơn một bậc, còn các khu an cư cho người sống sót bên ngoài hoàn toàn là tầng đáy. Quy luật sinh tồn của tự nhiên – “cá lớn nuốt cá bé” – dù là tận thế cũng không hề thay đổi. Giai cấp luôn tồn tại. Dù mạt thế ập đến, những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu vẫn sẽ là thượng lưu. Và ở thời đại này, những người thuộc tầng đáy thậm chí không có nổi điều kiện sinh tồn tối thiểu. Cuộc sống của những người trong căn cứ này càng tốt bao nhiêu, thì cuộc sống của những người trong khu an cư bên ngoài càng thê thảm bấy nhiêu…
Ví dụ như những phụ nữ được giải cứu từ con tàu, nếu không gặp được họ thì dù có thoát khỏi tàu cũng chẳng thể nào vào được căn cứ số Một. Cùng lắm họ sẽ bị đẩy đến một khu an cư dành cho người sống sót.
Thấy sắc mặt của Cố Ninh, Trang Thần tưởng rằng cô vẫn còn lo lắng chuyện của Tam Liên Đội, lập tức trấn an: “Cố Ninh, đừng vội, chờ chúng ta sắp xếp chỗ ở xong, tôi sẽ cùng cô đến căn cứ số Hai và số Ba tìm bác trai bác gái.”
Cố Ninh chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Dù có nói gì đi nữa cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.
Hạ Cùng mang theo chút hy vọng hỏi: “Trang Thần, chúng tôi cũng có thể ở trong những ngôi nhà này không?”
Cậu ta sống trong lều bạt ở căn cứ Trung Nam, nếu có thể vào ở trong những căn nhà bê tông này thì quả là quá tốt! Khi đi qua hàng rào sắt, cậu ta thấy binh sĩ mặc quân phục cúi chào Quý Thất Ca và Quý Tảo Đường, rõ ràng họ có thân phận không hề thấp trong căn cứ. Mà Trang Thần lại đi cùng họ, vậy có khi nào có thể đi cửa sau để xin được vài căn phòng không?
“Rất tiếc phải nói với cậu… Không thể.” Ai ngờ Trang Thần lập tức bác bỏ.
Hạ Cùng lập tức xụ mặt, lẩm bẩm: “Tưởng rằng không cần ngủ lều nữa chứ…”
Sau khi đi qua hơn mười dãy nhà như vậy bỗng xuất hiện một con đường rộng hơn nhiều so với những con đường giữa các tòa nhà trước đó. Tiếng rao hàng lười biếng vang lên không dứt, một khu chợ hiện ra trước mắt họ.
Ở đây có bán đủ loại vật dụng mà bạn có thể nghĩ đến: áo bông, chăn đệm, tất, giày dép, ly chén, bàn chải đánh răng… thậm chí cả dao phay, rìu, gậy gộc cũng được bày bán công khai. Một quầy hàng đặc biệt đông đúc, bày bán một lô thuốc cảm không biết lấy từ đâu về.
Dịch Thiếu Khanh nhìn về phía đó rồi giải thích: “Thuốc men và súng đạn là hai thứ luôn đắt đỏ nhất ở bất kỳ căn cứ nào. Không bao giờ lo không có người mua. Chỉ một cơn cảm nhẹ trong mạt thế cũng có thể lấy mạng một người.” Anh ấy nói rồi nhìn Cố Ninh, cười bảo: “Cố Ninh, tôi có dự cảm cô có thể trở thành người giàu nhất căn cứ số Một.”
Câu này nghe có vẻ kỳ lạ, những người khác đều không hiểu, chỉ có Trang Thần và Cố Ninh hiểu được hàm ý.
Trang Thần không giấu nổi vẻ phấn khích: “Trời ơi! Tôi quen biết cô đúng là quá may mắn rồi!” Cô nàng cười híp mắt ôm lấy Cố Ninh, vui vẻ nói: “Cố Ninh! Giờ cô là báu vật đó! Sau này giàu lên đừng quên tôi nha!”
Cố Ninh có cả một thế giới tài nguyên, hơn nữa, cô còn có mối quan hệ với những nhân vật tầm cỡ như Quý Cửu Trạch, hững thứ mà người bình thường không thể tiếp cận như vũ khí đạn dược thì đối với đội Một lại chẳng phải vấn đề gì. Chưa kể đến thuốc men – chỉ cần có tiền, muốn bao nhiêu cũng có! Nhưng mà… đội Một có thiếu tiền đâu?
Trước đây, Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh không quá để tâm nhưng vừa đặt chân vào căn cứ Thủ Đô, họ mới nhận ra rằng không gian của Cố Ninh chính là một kho vàng vô tận!
Cố Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hạ Cùng tuy không hiểu nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.
Cố Ninh từng chứng kiến quyền lực mà Lữ Đoàn Năm Sao nắm giữ trong căn cứ Thủ Đô nên khi Trang Thần dẫn họ đi qua khu nhà bê tông để đến một tòa nhà hoàn toàn khác biệt với những căn nhà kia và nói rằng họ sẽ sống ở đây, cô không quá ngạc nhiên. Nhưng với những người phụ nữ đi cùng và Hạ Cùng, điều này đủ khiến họ kinh ngạc thốt lên.
Hạ Cùng lập tức nhận ra trước đó Trang Thần chỉ đùa cợt với cậu, nhưng cậu không giận nổi, mà còn vui mừng khôn xiết. Bọn họ vui vẻ mang hành lý vào ba phòng được phân. Ba căn phòng này nằm trên tầng ba, liền kề nhau.
Mỗi phòng khoảng ba mươi mét vuông, đặt sáu giường đơn bằng gỗ nhưng vẫn rất rộng rãi, có một ban công không nhỏ với hai nhà vệ sinh. Sàn lát gạch men sáng bóng, bên trong sạch sẽ, ngăn nắp. Trên giường đã có sẵn chăn, chỉ là hơi mỏng so với thời tiết hiện tại.