“Cố Ninh! Cô không sao chứ?” Phương pháp cùng đám người Cổ đạo trưởng và Hướng Hứa vọt lên từ dưới lầu, quan tâm hỏi.
Phía dưới hàng hiên chen đầy người, trong ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt, sùng bái còn có kính sợ.
“Tôi không sao, dọn dẹp phía trên sạch sẽ một chút.” Cố Ninh được mọi người vây quanh đi lên một chiếc xe cứu thương trống.
Cổ đạo trưởng rất nhanh liền đuổi người bên ngoài tới chỗ khác dọp dẹp.
Cố Ninh vừa lên xe liền nằm lên giường, Lưu Hân sửng sốt một chút, còn tưởng rằng Cố Ninh quá mệt mỏi. Một lát sau, Cố Ninh mới mở to mắt nói với cô bé: “Bác sĩ Chu hiện tại ở đâu? Nếu tiện thì giúp tôi đi tìm ông ấy tới đây một chút.” Cô đè nén ho khan vài cái, đau đớn trên mặt không khắc chế được mà hiện lên, sau đó cười khổ mà nói: “Xương sườn của tôi hình như gãy rồi.” Cô cũng không biết khi nào bị như vậy, có lẽ là lúc con tang thi nữ kia giãy giụa, khuỷu tay húc mạnh vào xương sườn của cô, hiện tại bất luận làm gì tác động đến xương sườn ngay cả nói chuyện đều sẽ mang theo một trận đau đớn, thời điểm cô ở trên cao bị quăng ngã khiến cho xương sườn bị gãy, nghĩ vậy lần này tám phần cũng là bị gãy xương sườn.
Lưu Hân kinh hãi, trừng mắt nhìn Cố Ninh, muốn nói gì đó, lại chỉ còn đau lòng cùng bội phục, sau đó vội vàng xuống xe, đi tìm bác sĩ Chu.
Qua mười mấy phút, bác sĩ Chu mới vội vàng tới, còn chưa kịp nhìn đã bị Phương Pháp dò hỏi liên tục làm cho ông không khỏi cảm thấy phiền, nên nhanh chóng tức giận, ngày thường văn nhã nho nhã không biết đã ném đi đâu, trừng mắt nói vài câu với Phương Pháp, lúc này mới bình tĩnh để kiểm tra. Vừa kiểm tra vừa hỏi Cố Ninh mấy vấn đề, cuối cùng nói tám phần là xương sườn đã bị gãy làm hai, cụ thể thế nào thì phải quay về căn cứ để chụp X-quang xem bên trong có máu bầm hay không. Lại thuận tiện dạy Lưu Hân dùng băng gạc để giúp Cố Ninh cố định xương sườn cho tốt, Cố Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy hô hấp thông thuận hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không còn đau như vậy.
Bác sĩ Chu lại công đạo vài câu không cần làm lớn mọi việc như thế, liền mang theo Lưu Hân vội vàng rời đi, bác sĩ ở điểm an trí quá ít, tư lịch của mấy cô gái như Lưu Hân còn thấp, chỉ có thể làm những việc nhỏ như tiêm chích, băng bó, một mình ông phải làm phần việc của nhiều người, chắc là vội đến mức chân không chạm đất.
Chờ bác sĩ Chu đi rồi, Cố Ninh cũng đuổi đám người Phương Pháp và Cổ đạo trưởng đi, một mình nằm nghiêng nghỉ ngơi trên giường bệnh. Thật ra cô không lo lắng cho thương thế của mình, năng lực hồi phục của cô rất tốt, chưa đến ba bốn ngày khẳng định đã có thể tung tăng nhảy nhót. May mắn hiện tại công việc dọn dẹp đã sắp kết thúc, cô cũng không cần lo lắng quá nhiều, cuối cùng liền an ổn ở trong xe chờ đợi tin tức.
Chờ đến khi hoàn toàn dọp dẹp sạch tang thi ở ba khu vực, thì đã 7 giờ tối, đêm nay ánh trăng phá lệ sáng tỏ, hoà lẫn với tuyết trên mặt đất, khiến cảnh vật còn có thể mơ hồ thấy được.
Rất nhanh mỗi đại đội liền tới báo cáo số liệu thương vong mới nhất.
48 người tử vong, 69 người trọng thương, hơn một trăm người ngoại thương. Tất cả những người bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng đều được Cố Ninh dùng dị năng chữa trị để ổn định thương thế, hơn 6 giờ Cao Duyệt liền chạy tới, mang theo hơn phân nửa số dược phẩm ở điểm an trí, cùng tới với cô còn có Trang Thần, mà Trang Thần cũng không phải tới một mình.
“Vị này chính là Trang Nham, anh họ của tôi, trước kia là bác sĩ mổ chính tại bệnh viện thủ đô, tinh thông y thuật. Tôi lo lắng cô bên này khẳng định sẽ thiếu bác sĩ, cho nên cố ý dẫn anh ấy tới đây để hỗ trợ. Ngoại hiệu của anh họ tôi là miệng hồ lô, cho nên cô cứ yên tâm, nên nói hay không nên nói anh ấy đều sẽ không nói. Đúng không anh?”
Trang Nham khẽ gật đầu với Cố Ninh liền tính là chào hỏi xong, một chút cũng không để ý tới lời Trang Thần nói, chỉ hỏi: “Người bệnh ở đâu?”
“Cùng tôi lại đây đi.” Cao Duyệt ở một bên nói.
Sau đó hai người liền rời đi.
“Cám ơn.” Cố Ninh cảm kích nói với Trang Thần.
“Không có gì.” Trang Thần vừa nói vừa nhìn khắp nơi, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc, cảm thán nói: “Cố Ninh, tôi không thể không nói mấy người quả thực quá lợi hại. Có biết căn cứ số 1 phải mất bao lâu mới dọn dẹp xong không? Suốt bảy ngày. Người chết không tới một ngàn thì cũng 800. Mầy người lại chỉ tốn một buổi sáng liền thu dọn xong, số người thương vong còn ít như vậy.”
Cố Ninh cười cười nói: “So với lúc ấy thì chúng tôi có dị năng giả, còn có thuốc giải độc, có thể nói là đã chuẩn bị hết mọi thứ, sao có thể so sánh với lúc ấy được?”
Trang Thần vẫn cảm thấy đám người Cố Ninh lợi hại vượt qua dự đoán của cô, chỉ là tranh cãi cái này với Cố Ninh cũng không có ý nghĩa gì.
Đúng lúc bác sĩ Chu đang làm việc bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn về phía bên này, liền thấy Cố Ninh đang đứng dậy, tức khắc hô: “Cố Ninh! Cô đứng ở đây làm cái gì? Gãy hai cái xương sườn còn chưa đủ nặng sao?! Mau về phòng nằm nghỉ đi!”
Trang Thần vừa nghe, lập tức thất kinh hỏi: “Cô bị thương?”
“Cũng không sao, chỉ là bị gãy hai cái xương sườn, nếu không chú ý mà di chuyển, có bị sao thì cũng là cô chịu.” Bác sĩ Chu vừa vội vàng đi về phía trước vừa nói.
Cố Ninh không ngờ đúng lúc bị bác sĩ Chu bắt gặp, còn bị giáo huấn một trận, tức khắc có chút hậm hực.
Trang Thần ngạc nhiên nói: “Vậy sao cô còn đi loạn ở bên ngoài? Đi, tôi mang cô về nghỉ ngơi.”
Cố Ninh bất đắc dĩ nói: “Thật ra cũng không sao, chỉ cần không tác động mạnh đến chỗ đó.”
Nhưng vẫn bị Trang Thần cưỡng chế đưa về phòng nghỉ ngơi.
Ký túc xá đều có sẵn chỗ nằm, trong ngăn tủ có cất chăn sạch sẽ của sinh viên lúc trước, nhưng như vậy cũng tiện.
Dọp dẹp sạch sẽ thi thể của tang thi ở ba khu vực, rồi chất thành đống để thiêu, lại tốn thêm ba bốn ngày.
Cái hồ có thủy thảo biến dị, trực tiếp bị Cố Ninh sai người rút sạch nước trong hồ, vớt những thi thể có chút thảm không nỡ nhìn ở phía dưới lên hết, sau khi hỏa táng xong người của bọn họ, thì chôn ở một khu đất dành riêng cho liệt sĩ được tách ra từ khu dạy học mới. Mặt khác một vài người không biết thân phận cũng được hỏa thiêu, tro cốt được chôn ở một khu nghĩa địa bình thường khác.
Trong lúc này, người ở điểm an trí cũng lục tục dọn tới đây, nhưng không vào ở khu ký túc xá sinh viên, mà ở khu chung cư và tiểu khu giữa khu dạy học. Gia cụ gì đó đều có sẵn bên trong, sửa sang lại một chút là có thể ở. Tất cả đội viên tham gia dọn dẹp sạch căn cứ lần này đều có quyền ưu tiên lựa chọn phòng ở mà mình yêu thích. Hơn nữa còn có quyền sử dụng vĩnh viễn phòng ở đã đạt được. Còn đội viên bị thương lần này đều được bồi thường vô cùng phong phú. Người nhà của đội viên hy sinh cũng đều được an trí thỏa đáng, cùng một số tiền an ủi.
Đám người Tam ca phải kế hoạch lại một chút, chỉ là một khu ký túc xá đã có hơn hai mươi tòa nhà; hơn nữa gom tất cả mấy chục vạn người chen chúc vào ở trong tiểu khu gần đó là đủ rồi, về sau lại từ từ mở rộng ra, tóm lại tương lai còn dài.
Về tên của căn cứ, bọn họ cũng thực sự thảo luận trong một đoạn thời gian dài.
Cuối cùng Cố Ninh chốt lại, định ra tên do Hạ Cùng đặt.
Ốc đảo.
Ốc đảo mang đến hy vọng sống cho những người hành tẩu sắp chết trên sa mạc.
Căn cứ Ốc đảo.
Tên này cũng được dân chúng khen ngợi rất nhiều.
Kế tiếp chính là dung nạp những người ở các điểm an trí khác vào.
Từ lúc xây dựng điểm an trí đã sớm có thanh danh bên ngoài, hiện tại đã phát triển thành một căn cứ Ốc đảo thì cũng không phải một việc khó.
Tất cả những người ở điểm an trí lúc trước đã được dời tới căn cứ Ốc đảo.
Dưới kiến nghị của Quý Cửu Trạch, sẽ chính thức thu nạp những người ở các điểm an trí khác vào một tuần sau.
Sau khi các đội viên tự cấp cho mình một ngày nghỉ ngơi, thì lại bắt đầu công việc lu bù lên.
Bao gồm xây dựng tường vây.
Chỗ tốt duy nhất ở đây chính là dù là khu dạy học mới, khu ký túc xá sinh viên hay sân vận động thì đều được xây dựng tường vây trước đó. Bọn họ chỉ cần lấp lại những khe hở giữa chúng rồi dùng tường vây bao bọc, đắp lên là được, dưới hiệu suất làm việc của dị năng giả hệ thổ thì có thể nói là cực kỳ nhanh.
Xương sườn bị gãy không quá hai ngày đã lành lại, làm cho bác sĩ Chu cũng phải khiếp sợ, còn Cao Duyệt đã quá quen với năng lực hồi phục bi.ến th.ái này của Cố Ninh. Cho nên mấy ngày nay, Cố Ninh cũng không ở căn cứ, mà ở một thế giới khác điên cuồng mua sắm đồ vật.
Ngoại trừ vật tư hằng ngày, thì trực tiếp viết đơn là được.
Như bổ sung đạn dược còn có thiết bị cao cấp là máy bay trinh sát không người lái, Cố Ninh đều cần phải tìm tới Quý Cửu Trạch để giải quyết.
Ngay lúc Cố Ninh phát hiện bản đã nghèo đến mức không một xu dính túi, thì Trang Thần lại mang đến cho cô một số tiền khổng lồ, chính là số tiền kiếm được do lần trước Cố Ninh ủy thác cái bình gốm vẩy nước men xanh thẫm có hình hoa hướng dương cho Trang Thần để đem đi bán đấu giá, người mua chính là vị lúc trước đã chụp được cái bình gốm vẩy nước men xanh thẫm có hình hoa hướng dương, được bán ra với giá trên trời ba trăm triệu RMB!
Túi tiền trống trơn của Cố Ninh xưa nay chưa từng phồng lên, tươi cười bình thường hiếm thấy vẫn luôn treo trên mặt mấy ngày nay.
“Cao hứng như vậy sao?” Quý Cửu Trạch nói.
Cố Ninh ngay cả không cười, thì cả người cũng tản ra khí tức sung sướng, so với lúc trước thì cô có vẻ sinh động hơn rất nhiều: “Anh có biết từ nhỏ đến lớn em hay mơ mộng điều gì không?”
Quý Cửu Trạch giương mắt nhìn cô, rất có hứng thú: “Sao?”
Mặt Cố Ninh bỗng nhiên nghiêm túc: “Chính là mua vé số trúng 500 vạn ——”
Quý Cửu Trạch im lặng một lúc, sau đó nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, chẳng phải ngay cả ngủ em cũng sẽ cười tỉnh.” Anh dùng một loại ngữ khí cực kỳ bình đạm, nghi hoặc nhìn Cố Ninh rồi nói tiếp: “Bởi vì anh có rất nhiều tiền.”
Cố Ninh:……
Có tiền thì tùy hứng.
Kho hàng lúc trước đã không đủ chứa, Cố Ninh không thể không đổi sang một kho hàng lớn hơn cái lúc trước gấp 3 lần.
Từ máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời, xăng, gạo và mì, đến chăn bông, quần áo, thậm chí là đồ dùng dành cho phụ nữ, chỉ cần nghĩ ra được, Cố Ninh đều mua một số lượng lớn. Mặt khác còn phải tìm nhà xưởng để chế tạo gấp một đống huy chương dành riêng cho căn cứ Ốc đảo.
Đây là Cố Ninh tự tay thiết kế, hai cành ôliu quấn lấy nhau tạo thành một vòng tròn, ở giữa chính là hai chữ Ốc đảo đơn giản.
Cái huy chương này phàm là người ở lại căn cứ Ốc đảo đều cần phải mang.
Cố Ninh mỗi lần đều làm bộ một mình đi ra ngoài thu thập vật tư, thật ra cuối cùng đều đi tới căn cứ số 1 tìm Trang Thần, mấy thứ như máy phát điện chạy bằng năng lượng mặt trời, thì Cố Ninh đều công bố là do Trang Thần kiếm cho cô. Muốn nói Tam ca bọn họ có nghi ngờ hay không? Thì đương nhiên là có, vật tư ở những siêu thị lớn nhỏ bên này trên cơ bản đã bị mấy căn cứ lớn cướp đoạt hết rồi, làm sao mỗi lần Cố Ninh đi ra ngoài đều có thể tìm được vật tư? Tuy mỗi ngày Cố Ninh đều theo chân bọn họ ở bên nhau, nhưng đôi khi bọn họ vẫn cảm thấy Cố Ninh cho bọn họ một loại cảm giác thần bí, nhưng bọn họ đã quen không đuổi theo hỏi cái này. Bởi vì trong mắt bọn họ, dù Cố Ninh rốt cuộc là dùng phương pháp gì để tìm được vật tư, mà cô không muốn nói, thì bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ không ép hỏi. Việc này cũng có thể nói lên những người trong liên đội 3 đều hiệp đồng ăn ý với nhau, ở một phương diện nào đó, bọn họ không thể giúp được Cố Ninh cái gì, vậy thì chỉ có thể cố gắng không để cho cô cảm thấy gánh nặng.
Mà Cố Ninh cũng có thể cảm giác được bọn họ đối với cô vô cùng tín nhiệm cùng quan tâm một cách vô thức.
Sau khi tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị, căn cứ Ốc đảo chính thức mở cửa, bắt đầu chính thức thu nạp những người sống sót ở các điểm an trí khác.
Dưới kiến nghị của Quý Cửu Trạch. Căn cứ cũng không phải hoàn toàn mở ra.
Bởi vì tổng số dân cư hiện tại ở căn cứ Ốc đảo mới hơn 3000 người.
Nếu hàng ngàn, hàng vạn người sống sót lập tức ùa vào, nếu loạn lên, thì rất khó khống chế được, cho nên cần từ từ tăng dần.
Cho nên ngày đầu tiên căn cứ chỉ thu nạp 500 người trước.
Hai tuần liên tiếp đều là như thế.
Những người này sau khi tiến vào căn cứ thì sẽ được dẫn đi tham quan căn cứ trước một chút, làm quen với điều lệ, luật pháp ở căn cứ, cùng một ít phúc lợi đãi ngộ.
Ăn cắp, cướp bóc, khi dễ, sẽ bị kéo vào sổ đen của căn cứ, vĩnh viễn không được vào lại căn cứ.
Giết người, □□ phụ nữ, chết.
Dù là nam hay nữ, chỉ cần từ mười bốn tuổi trở lên, đến dưới 45 tuổi, đều có thể thông qua khảo hạch để tiến vào đại đội của căn cứ, mỗi tháng phát vật tư một lần. Nếu sức mạnh của anh không được, tốt thôi, căn cứ sẽ cung cấp rất nhiều vị trí cho từng nghề, nhưng sẽ cạnh tranh dựa trên thành quả, đãi ngộ phong phú.
Còn người già goá bụa và trẻ mồ côi dưới mười bốn tuổi, sẽ không có đối đãi khác biệt ở căn cứ, thống nhất an trí ở Viện phúc lợi, có người đặc biệt chăm sóc.
Mà phần lớn những người trong đại đội của căn cứ đa số đều đi ra từ những điểm an trí này, nên có không ít người quen. Mỗi thành viên trong đại đội đều đã trải qua huấn luyện, ba tháng cũng đủ làm cho bọn họ thay hình đổi dạng, ngày thường ở điểm an trí mọi người đều không cảm thấy có gì khác biệt, lúc này so với những người vừa mới rời khỏi từ điểm an trí, quả thực chính là khác nhau như trời với đất.
Các đội viên thống nhất mặc chế phục màu đen, kết bè kết đội, ngẩng đầu, ưỡn ngực, tinh thần sáng láng, mang đến lực đánh rất lớn cho những người ở điểm an trí, rất nhiều người lúc trước nghe nói điểm an trí nhận người nhưng không đi, lúc này liền hối hận đến xanh ruột, có điều còn tốt, bây giờ vẫn còn cơ hội, bọn họ âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải lăn lộn trong căn cứ để có thể xuất đầu.
Sau khi nhóm người thứ nhất được dàn xếp tốt, thì rất nhiều người đã bắt đầu làm việc.
Hiện tại công việc rất nhiều, bao gồm mấy ngày liền có tuyết lớn gần đây, mỗi ngày người đi xúc tuyết đã có hơn trăm người, hơn nữa dân cư tăng nhiều, người ăn cơm càng nhiều, người nấu cơm tự nhiên cũng nhiều, người làm việc ở phòng bếp lập tức liền từ mười mấy người biến thành hơn 60 người.
Những người này đều là người trong các ngành nghề khác nhau, căn cứ cũng tận lực an bài người chuyên làm công việc tư vấn.
Làm Cố Ninh cảm thấy hơi cảm tiếc nuối chính là, trong những người này ngay cả một dị năng giả cũng không có, tất cả dị năng giả đều đã sớm bị ba căn cứ lớn tuyển nhận vào, nơi nào luân lạc được đến chỗ bọn họ chứ.
Nếu không thể thu được người có sẵn, thì bọn họ cũng chỉ có thể chế tạo dị năng giả. Lần dọn dẹp căn cứ này, cũng thu được một số lượng tinh hạch khả quan. Tinh hạch bổ sung tự nhiên là nhiều nhất, có gần 300 viên. Tinh hạch tiến hóa tương đối khá ít, ngoại trừ Hướng Hứa, Phương Pháp bọn họ dùng tinh hạch để thăng cấp, thì còn dư lại hơn 60 viên. Như cũ phân xuống cho đội trưởng của các đại đội, để bọn họ phân tinh hạch cho một vài đội viên có khả năng được nhất trong đội.
Nhưng làm người ta cảm thấy thất vọng chính là, 64 viên tinh hạch lần này lại chỉ sinh ra năm dị năng giả, tỷ lệ còn thấp hơn so với lần trước, thật sự làm người ta cảm thấy có chút đả kích.
Cố Ninh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhớ rõ lần đầu tiên đám người Trương Tiểu Bạch và cô đều cùng tiến hóa, tỷ lệ là một trăm phần trăm, thậm chí còn ra hai hệ biến dị. Nhưng tỷ lệ sau này càng ngày càng không được như mong muốn, Cố Ninh tâm sinh nghi hoặc, liền bắt đầu nghiên cứu tỷ lệ tiến hóa tập thể vài lần vì sao lại chênh lệch lớn như vậy.
Cuối tuần thứ ba bắt đầu, mỗi ngày thu nạp nhân số từ 500 biến thành một ngàn.
Dần dần, căn cứ Ốc đảo trống trải càng ngày càng có nhiều người lên, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phồn thịnh sau này.