Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 193

Dân cư tại căn cứ Ốc đảo càng ngày càng nhiều, mà dân cư tại điểm an trí lại càng ngày càng ít, thậm chí càng ngày càng nhiều điểm an trí xuất hiện hiện tượng toàn bộ điểm an trí đều bị dọn sạch.

Ngay từ đầu ba căn cứ lớn cũng không phát hiện hiện tượng này, chỉ là cảm thấy tử khí ở những điểm an trí này càng ngày càng dày đặc, có điều khi bọn họ ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy bình thường, rốt cuộc người ở những điểm an trí này cũng không khác gì với những cái xác không hồn, bọn họ cũng rất ít đi vào bên trong, đều đem vật tư đặt ở cổng lớn rồi liền lái xe rời đi.

Bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện điểm không thích hợp là vào ba tháng sau.

Lúc phát hiện một điểm an trí trống không, bọn họ còn chưa ý thức được điểm không thích hợp, ở điểm an trí cũng thường xuyên sẽ xảy ra chuyện hai điểm an trí xác nhập vào nhau, nhưng khi bọn họ phát hiện cái thứ ba, thứ tư, thứ năm …… Cuối cùng khi gần như tất cả các điểm an trí đều là người đi nhà trống thì rốt cuộc bọn họ mới phát hiện điểm không đúng.

Mà lúc này ở căn cứ Ốc đảo. Đã phát triển trở thành một căn cứ lớn gần 30 vạn người.

“Bữa sáng! Canh nấm mới để ăn sáng đây!”

“Ông chủ, cải thìa này của anh đổi như thế nào?”

“Có thuốc lá không? Một bữa ăn sáng một điếu thuốc lá.”

“Không có đâu ông chủ, hiện tại thuốc lá chính là hàng khan hiếm. Hiện tại bữa sáng ở căn cứ đều có khắp nơi, một điếu thuốc lá như thế nào cũng phải cần nhiều bữa sáng đi.”

“Đến đến đến, còn điểm tâm khác không? Bên này có khoai tây, ớt cay, dưa chuột, nấm gì đó đều giống nhau tới điểm bái.”

“Tôi đây chọn điểm thấu đủ ba điếu thuốc.”

Ở khu chợ tại căn cứ Ốc đảo khắp nơi đều là tiếng cò kè mặc cả, lấy vật đổi vật như thế này, người bán nhiều mà người mua cũng nhiều, người đến người đi ma vai sát chủng cũng không khác mấy so với chợ trước mạt thế, thậm chí còn có chút náo nhiệt hơn, mọi người mang theo vật phẩm có thể dùng để đổi mua của mình, tùy ý đi dạo trong chợ, gặp được thứ cần mua liền cùng người bán thương lượng cách giao dịch như thế nào. Bởi vì không lưu hành tiền, cho nên hình thức giao dịch hiện tại của mọi người vẫn là lấy vật đổi vật. Tinh hạch là vật phẩm quý giá nhưng có thể tới Cục giao dịch ở căn cứ để đổi lấy một số lượng vật tư tương xứng, dù là thuốc lá, rượu, những đồ dùng hằng ngày hay các loại rau dưa, trái cây, hạt giống mà mọi người có nhu cầu, Cục giao dịch trên cơ bản đều có thể thỏa mãn.

Mà Cục giao dịch không chỉ thu tinh hạch, đồng thời còn thu vàng, bạc, kim cương, ngọc thạch, những vật phẩm có giá trị.

Bên ngoài căn cứ, máy bay trinh sát không người lái đã tăng lên tới 50 chiếc.

Mấy ngày hôm trước vừa mới vào lập hạ, nhưng thời tiết vẫn còn vài phần lạnh lẽo, người chịu được lạnh đã sớm mặc áo tay ngắn, trên tường vây mọi người còn đang làm việc với khí thế ngất trời, tường vây đã được xây cao tới mười mét, vì để có lợi cho việc phòng thủ hơn, nên được xây dựng phỏng theo căn cứ số 2 của thủ đô thành hình dạng tường thành cổ đại, trên tường vây có chỗ cho nhiều người có thể đứng được, để chuẩn bị đến lúc đó tất cả đều được trang bị súng máy.

Chỉ là tiền của Cố Ninh quả thật giống như nước chảy từ trong tay cô chảy ra ngoài.

Có điều có tiền liền có tiến. Cục Giao dịch thu được các loại đồ trang sức, còn có vàng thỏi, kim cương, ngọc thạch, mấy thứ này giao cho Quý Cửu Trạch hỗ trợ ra tay lúc sau cũng được thu một tuyệt bút tiền.

Hiện tại tiền của Cố Ninh vẫn rất dồi dào, chủ yếu là vũ khí còn có một vài thiết bị công nghệ cao chiếm phần lớn.

Căn cứ chậm rãi bắt đầu tự cấp tự túc, hiện ra hình thức thành thị ban đầu, bệnh viện đầy đủ thiết bị, đầu đủ giáo viên trong trường học, còn có thực lực quân đội hùng hậu.

Hiện tại đội vệ binh đã có gần 5000 người.

Lấy 1000 người là một sư đoàn, 500 người là một doanh, 100 người là một đại đội, 50 người là một trung đội, 20 người là một tiểu đội.

Tam ca lập tức liền từ đại đội trưởng thăng chức thành sư đoàn trưởng, quản lý 5000 bộ đội này.

Binh lính của liên đội 3 đều được tách ra rồi an bài vào trong bộ đội, nhiều phó đoàn trưởng, bắt đầu có tác dụng giám sát.

Những người này gần đây mỗi lần gặp mặt, đều là một đám giễu cợt nhau bằng cách kêu to cả tên lẫn họ còn kèm theo ba chữ “phó đoàn trưởng” làm hậu tố.

Trình Minh, Phương Pháp, Trương Tiểu Bạch lại không để ý đến những việc này, cứ đi theo bên cạnh Tam ca, nơi nào cần liền đi tới nơi đó.

Toàn bộ căn cứ đều biết trung tâm quyền lực ở căn cứ Ốc đảo đều ở trong tay những người đó.

Cao Duyệt hiện tại có chức danh viện trưởng , mỗi ngày nghiên cứu tinh hạch, nghe nói đã có tiến triển to lớn, thuốc giải độc số 2 đã có thể nhìn thấy chút hy vọng, đây cũng là kết quả mà cô cùng Dịch Thiếu Khanh nỗ lực hợp tác, hai người bọn họ thường xuyên sẽ cùng nhau trao đổi tin tức, thuốc giải độc số 2 vừa ra đời, ngay cả virus của tang thi tiến hóa hình cũng có thể giải được.

Bệnh viện hiện tại bác sĩ chân chính có thể động thủ cũng chỉ có bốn năm người, mỗi người đều mang theo hơn hai mươi thực tập sinh.

Ngay cả Lưu Hân hiện tại cũng được xem như hộ sĩ thâm niên, mỗi ngày sau lưng đều có mười mấy hộ sĩ kiến tập đi theo, mỗi ngày đều vội đến lúc trời tối, nhưng lại có cảm giác rất thỏa mãn, hai chị em chia ra sống trong cùng một phòng, đối diện là Hạ Cùng, mà Hạ Cùng cố ý chọn phòng đối diện với các cô, cậu ta đang nhiệt liệt theo đuổi Lưu Mi, nhưng Lưu Mi hình như lại có điều băn khoăn, Lưu Hân lại mỗi ngày đều mở miệng kêu một tiếng anh rể, mỗi tối tan tầm trở về liền đến phòng Hạ Cùng tìm đồ ăn.

Người của liên đội 3 đều ở cùng một tòa nhà.

Mẹ Cố hiện tại vẫn mỗi ngày đi đến nhà ăn để trông coi như cũ, ba Cố hiện tại cũng trở thành hiệu trưởng, có điều mọi người vẫn gọi ông là thầy Cố.

Căn cứ Ốc đảo mỗi ngày đều sẽ an bài hai đoàn người ra ngoài giết tang thi, mỗi người tích lũy được mười viên tinh hạch thì có thể được tưởng thưởng bằng một viên tinh hạch, nhưng nếu phát hiện việc trữ riêng tinh hạch, sẽ bị khai trừ khỏ đội ngũ ngay lập tức. Đối với phúc lợi và đãi ngộ siêu cao trong quân đội Ốc đảo mà nói, nếu bởi vì trữ riêng tinh hạch mà bị khai trừ, thì thật sự là một việc mất nhiều hơn được. Ngoại trừ ngay từ đầu có mấy người không tin nên gian dối trữ riêng tinh hạch sau khi bị điều tra ra thì đều bị khai trừ ra ngoài, sau này không còn có người dám mạo hiểm như vậy.

Căn cứ vui sướng hướng tới phồn thịnh, mọi người trong căn cứ cũng càng sống càng có hi vọng.

Trong phòng điều khiển của căn cứ, hai màn hình siêu lớn chiếm gần hết mặt tường, trên màn hình có tổng cộng 50 cái màn hình nhỏ, những hình ảnh này đều là hình ảnh thu sóng từ máy bay trinh sát không người lái. Lúc này có một màn hình nhỏ hiện ra một chiếc xe việt dã đang tiến vào căn cứ ở bên ngoài khu vực cảnh giới, một người trẻ tuổi cho chụp lại hình ảnh này, nói: “Cái này không phải là xe của căn cứ sao.” Nói xong liền duỗi tay chạm vào màn hình, kéo duỗi hai lần với cái màn hình nhỏ, màn hình nhỏ nháy mắt liền phóng to gấp ba lần, có thể nhìn thấy rõ bảng số xe.

Rạng sáng bốn giờ, Trang Thần vội vàng đến thăm, mang đến một tin tức không tốt.

“Tất cả những điểm an trí đó đều trống không, có thể không làm cho căn cứ cảnh giác sao. Bọn họ chỉ là còn chưa biết rõ nguyên nhân gì làm cho những điểm an trí đó trở thành trống không thôi, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sớm nhất là mấy ngày tới, muộn nhất là nửa tháng, khẳng định sẽ có khách không mời mà tới cửa.” Trang Thần nói.

Nghe Trang Thần nói xong, Cố Ninh cùng đám người Tam ca lại không hoảng loạn, bởi vì bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Nếu là hai tháng thậm chí là một tháng trước bị phát hiện, quả thật cần phải đổ một trận mồ hôi lạnh, nhưng hiện tại người trong căn cứ đã đồng lòng, tất cả đều rất ổn định, ngoại lực nếu muốn phá hư, trừ phi phải dùng võ lực. Mà căn cứ thủ đô mặc dù như hổ rình mồi với căn cứ Ốc đảo, cũng không có khả năng thật sự đánh nhau với căn cứ Ốc đảo, cùng lắm là đe dọa trước, nếu đe dọa không được, thì chính là đàm phán, thăm dò sâu cạn trong căn cứ, sau đó tận lực tranh thủ càng nhiều lợi ích. Tóm lại là đánh mà không đứng dậy.

Quý Cửu Trạch bình tĩnh nói với Cố Ninh, lập tức khiến cho lo lắng của Cố Ninh vơi đi hơn phân nửa, chỉ cần đánh mà không đứng dậy, thì còn sợ làm cái gì?

Cố Ninh thuật lại lời của Quý Cửu Trạch cho Trang Thần, Trang Thần nghe xong thần sắc lo lắng giữa mày tạm giãn ra, nói: “Tuy đánh mà không đứng dậy, nhưng cũng nên cẩn thận. Nếu thật sự muốn đàm phán, người bên kia cũng không phải là ăn chay, không cắn xuống một miếng thịt, bọn họ sẽ không nhả ra. Mấy người tốt nhất nên sớm chuẩn bị.”

Sau khi Trang Thần rời đi, Tam ca lại triệu tập mọi người mở cuộc họp.

Nội dung đương nhiên là về việc ứng đối như thế nào với căn cứ thủ đô.

Chỉ là nghị luận tới nghị luận đi, cuối cùng vẫn là chỉ có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Tuy nói như thế, nhưng căn cứ Ốc đảo vẫn bắt đầu âm thầm bố trí, mấy ngày nay tất cả đội ngũ đều không ra ngoài, tất cả đều ở trong căn cứ thao luyện, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại ẩn ẩn có thể cảm giác được chuyện gì sắp sửa xảy ra. Đặc biệt là ngày hôm qua lúc Tam ca phát biểu với toàn quân, trong lời nói chứa đầy thâm ý. Người có chút thông minh đều đại khái đoán được là bởi vì cái gì, người không hiểu, cũng có thể cảm giác được bầu không khí biến hóa.

Một tuần sau, người của căn cứ thủ đô rốt cuộc cũng tới.

Dù Cố Ninh nhìn thấy đối phương hay đối phương nhìn thấy Cố Ninh, đều có thể nói là kinh ngạc không thôi.

Cố Ninh trăm triệu lần không ngờ người tới vậy mà là Quý Thất ca!

Quý Thất ca cũng nhìn Cố Ninh đến nỗi nửa ngày không nói nên lời, nhưng bỗng nhiên nhớ tới trước khi anh ta rời khỏi căn cứ, Trang Thần kia có bộ dáng muốn nói lại thôi, thần sắc thì quỷ dị, dọc theo đường đi anh ta đã cân nhắc lý do vì sao cô lại có thần sắc như vậy nhưng nghĩ không ra, lúc này nhìn thấy Cố Ninh mới biết được lúc ấy vì sao cô lại có bộ dáng kia.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Cố Ninh lại lộ ra vẻ tươi cười.

Thấy bộ dáng của Cố Ninh vô cùng thản nhiên, biểu tình của Quý Thất ca ngược lại càng thêm quái dị, anh ta cùng Cố Ninh tuy không phải đặc biệt thân cận, chỉ là ngày thường Trang Thần nói nhiều, trong miệng đều là Cố Ninh tốt thế nào, hơn nữa Cố Ninh còn là đồ đệ Quý Cửu Trạch thu nhận, liền cảm thấy thêm một tầng thân cận, ngoài ra mỗi khi Cố Ninh qua tìm Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, thì khó tránh khỏi gặp nhau vài lần, còn cùng nhau ăn cơm, cũng dần dần quen thuộc, huống chi mỗi bữa tiệc lớn ăn ở nhà Trang Thần vào cuối tuần, nguyên vật liệu đều đến từ Cố Ninh, Quý Tảo Đường càng là ở chỗ Cố Ninh lấy được không ít thứ khó tìm được trong mạt thế. Một tầng này lại móc nối thêm một tầng quan hệ khác, bản thân tuyệt đối không có khả năng trở mặt với Cố Ninh, nhớ đến bản thân chủ động xin ra trận, Quý Thất ca quả thực hối hận đến xanh ruột, biểu tình trên mặt như táo bón.

Quý Thất ca đột nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua Quý Tảo Đường bên cạnh, Quý Tảo Đường mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh, chỉ là không dám nhìn thẳng Quý Thất ca. Quý Thất ca lập tức liền biết nguyên nhân vì sao Quý Tảo Đường thường xuyên có hành tung đáng ngờ, lần này còn muốn đi theo anh ta tới nơi này. Tám phần là cậu ta đã sớm biết chuyện về căn cứ Ốc đảo, hơn nữa còn là khách quen của nơi này.

Quý Thất ca bị cái thằng em họ ăn cây táo, rào cây sung này làm cho tức giận mà thở dài, sau khi tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, thì cho Cố Ninh một ánh mắt ý bảo dưới tình huống nhiều người như vậy mà cô không tiếp đón cho tốt, sau đó mới bày ra thái độ của người làm trong chính phủ nói với Tam ca: “Chào anh, tôi là người của căn cứ thủ đô Quý Mạt Uyên.”

Tam ca nhìn thấy ánh mắt trao đổi qua lại giữa Cố Ninh và Quý Tảo Đường cùng Quý Mạt Uyên này, liền biết người tới là bằng hữu, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Chào anh, tôi là Tạ Ái Quốc, phó quản lý căn cứ của căn cứ này.”

Tam ca nhìn thoáng qua những quan viên mặc tây trang đeo caravat theo sau Quý Thất ca, sau đó nói: “Tiểu Bạch, mời mấy vị khách ở phía sau sang phòng cách vách ngồi đi.”

Những quan viên đi theo Quý Thất ca lập tức kinh ngạc, đều sôi nổi nhìn về phía Quý Thất ca, nhìn thấy Quý Thất ca gật đầu với bọn họ, mới vô cùng bất mãn bị đám người Trương Tiểu Bạch “thân thiện” mời tới một căn phòng khác.

Đoàn người kia cũng chỉ còn dư lại Quý Thất ca cùng Quý Tảo Đường ở phòng họp.

Trên mặt Cố Ninh lộ ra một nụ cười, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc nói: “Thất ca, giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là Tam ca, cũng là sư đoàn trưởng ở căn cứ Ốc đảo, đây là Cổ đạo trưởng, Phương Pháp, Trình Minh, Tiểu Bạch. Các vị, đây là Quý Thất ca, là bằng hữu của Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh, là anh họ của Tảo Đường, cũng là bằng hữu của em.” Cố Ninh làm người trung gian giới thiệu hai bên. Thời điểm Quý Tảo Đường được Cố Ninh dẫn tới điểm an trí lúc trước cũng đã làm quen qua, nên không cần giới thiệu.

Hoàn toàn bất đồng với không khí lạnh băng lúc ở cùng với người ngoài vừa rồi, sau khi nghe xong Cố Ninh giới thiệu, mọi người đều cười ha hả bắt tay nhau, không khí vô cùng hòa hợp.

Mọi người vừa ngồi xuống, Quý Thất ca nghĩ đến mục đích bản thân tới đây lần này, liền cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ nghĩ, chỉ có thể lấy người một nhà ra khai đao, tức giận nói với Quý Tảo Đường: “Cậu cùng Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh có phải ba người đã sớm biết chuyện về căn cứ Ốc đảo liền gạt một mình tôi đúng không?”

Quý Tảo Đường cười gượng hắc hắc hai tiếng, sau đó nói: “Thất ca, chủ yếu là thân phận của anh mẫn cảm, bọn em cũng không biết mở miệng nói với anh như thế nào.”

Quý Thất ca liếc mắt nhìn chằm chằm cậu ta một cái, ý tứ là chờ về đến nhà xem anh thu thập cậu như thế nào, sau đó bất đắc dĩ nhìn Cố Ninh và đám người Tam ca đối diện, nói: “Nói vậy thì mục đích mà hôm nay tôi tới, hẳn là bọn Trang Thần đã sớm đề phòng nói rõ cho mọi người.” Anh ta ngồi thẳng người, nghiêm mặt nói: “Tôi đây cũng không quanh co lòng vòng, vốn dĩ tôi là đại diện của căn cứ thủ đô tới để tạo áp lực cho mấy người, hy vọng có thể thuyết phục mấy người chủ động nhường căn cứ, đem căn cứ giao cho chính phủ quản lý. Có điều hiện tại xem ra những lời mà tôi đã chuẩn bị cả ngày hôm qua để lấy ra thuyết phục mấy người đều uổng phí cả, chúng ta liền trực tiếp chuyển sang bước tiếp theo đi.”

Anh ta nghiêm túc nói: “Thời điểm tôi vừa mới tới đây, mọi người đã triển lãm cho tôi thấy vũ lực ở căn cứ của mọi người, cùng với trình độ phát triển, nói thật, vô cùng ngoài dự liệu của tôi, thậm chí làm tôi cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. Thời gian mọi người thành lập căn cứ có lẽ chỉ có ba tháng đi? Nhưng thấy sự phát triển ở căn cứ này của mọi người, lại không giống như một căn cứ vừa mới thành lập, thậm chí có phương diện còn vượt qua căn cứ thủ đô. Thật sự làm người ta phải giật mình, thậm chí tôi còn hoài nghi mọi người đã làm sao để được như vậy. Thời điểm tiến vào căn cứ, tôi có nhìn thấy máy bay không người lái trên trời, thứ đó cũng không phải tùy tiện nhặt ở một cái siêu thị nào liền có. Đứng trên lập trường của mình, tuy tôi rất muốn biết bí mật trong đó, nhưng làm bằng hữu của Cố Ninh, lại vi phạm nguyên tắc làm người của tôi. Nhưng những người cùng tôi tới đây, bọn họ đều lê đôi mắt, thời điểm trở về, bọn họ sẽ không bỏ sót một chữ để đem những việc đã nhìn thấy ở chỗ này báo cáo lên trên, vệc này thì tôi bất lực. Căn cứ thủ đô tuy rất muốn đem căn cứ Ốc đảo xác nhập vào, nhưng tin rằng mọi người sẽ không thỏa hiệp, nhưng đồng thời khi triển lãm sự cường đại của mọi người cho căn cứ thủ đô, thì cũng đã tuyên cáo căn cứ Ốc đảo của mọi người là một khối bánh kem thơm ngon cỡ nào. Ngay cả khi căn cứ thủ đô không thể nuốt trọn toàn bộ cái bánh kem này, thì nhất định cũng sẽ gặm một miếng to.”

Tam ca cũng nghiêm mặt nói: “Chúng tôi bằng lòng cho căn cứ thủ đô một số lợi ích để đổi lấy hoà bình cho căn cứ hai bên, nhưng cũng hy vọng căn cứ thủ đô có thể hiểu rõ, trình độ tiếp thu của chúng tôi cũng có giới hạn.”

Quý Thất ca hơi mỉm cười, nói: “Vậy cần phải bàn bạc để thống nhất.”

Lúc này Cố Ninh chen vào nói tiếp: “Thất ca, điểm mấu chốt của căn cứ thủ đô bên kia là gì”

Quý Thất ca bị Cố Ninh hỏi mà sửng sốt, sau đó nhìn Cố Ninh mà cười khổ nói: “Cố Ninh, đừng quên hiện tại anh là đại diện của căn cứ thủ đô. Hơn nữa hôm nay anh tới đây vốn là để tiến hành cư.ỡng b.ức cùng đe dọa mọi người chủ động giao căn cứ ra, không ngờ phải trực tiếp đi tới một bước này. Cho nên cụ thể còn phải cần anh trở về mở cuộc họp thảo luận sau đó mới có kết quả.” Anh ta dừng một chút, đột nhiên nghi hoặc nhìn Tam ca nói: “Có điều vừa rồi anh mới tự giới thiệu mình là phó căn cứ trưởng, vậy quản ý căn cứ của căn cứ này là ai?”

Tức khắc ánh mắt của mọi người trong phòng hội nghị đều không hẹn mà cùng nhìn về một phía.

Quý Thất ca theo ánh mắt nhìn qua, không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của người nào đó nói: “Cố Ninh, quản lý căn cứ của căn cứ Ốc đảo sẽ không phải là em đấy chứ?”

Cố Ninh thật sự bất đắc dĩ nói: “Em là bất đắc dĩ bị ép buộc.”

Chức quản lý căn cứ này thật sự không phải Cố Ninh tự nguyện làm, mà là Tam ca ép buộc cô phải treo cái hư danh này, cô vẫn chưa đồng ý, Tam ca lại chỉ chịu lấy chức danh phó quản lý căn cứ, mọi người cũng đều đồng ý Cố Ninh mới là căn cứ trưởng, tuy chỉ là quản lý căn cứ trên danh nghĩa. Cố Ninh cũng cảm thấy bất đắc dĩ với kết quả này.

Tuy ngày thường Quý Tảo Đường tới căn cứ Ốc đảo có thể coi như thường xuyên, nhưng lại hoàn toàn không biết Cố Ninh vậy mà là quản lý căn cứ, lúc này vẻ mặt cũng khiếp sợ nhìn Cố Ninh, nửa ngày mới sau mới chấn động nói: “Cố Ninh, cô quá lợi hại!”

Cố Ninh cũng không giải thích cái chức quản lý căn cứ này của mình chỉ là cái chức vinh dự trên danh nghĩa mà thôi.

Vì tỏ vẻ trình độ kịch liệt cùng gian nan của hội nghị, Quý Thất ca cũng không rời đi sớm như vậy, mọi người vứt bỏ thân phận, cùng nhau sung sướng ăn trưa, cơm, thịt cá là không thể thiếu được.

Đến nỗi những quan viên đi theo bị nhốt trong phòng cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, cơm trưa cũng chỉ là một chén cơm gạo tẻ kèm với một đĩa dưa muối nhỏ cùng một mâm rau xanh. Bọn họ vừa ăn vừa phân tích thế cục trong phòng họp cách vách, bọn họ vừa lo âu vừa khẩn trương lại căn bản không nghĩ tới Quý Thất ca và Quý Tảo Đường lúc này đang cùng Cố Ninh và đám người Tam ca nói chuyện, uống rượu vui vẻ trên bàn cơm.

Sau khi Cố Ninh đạt được hứa hẹn của Quý Thất ca, lại dẫn anh ta cùng Quý Tảo Đường dạo quanh một vòng ở căn cứ, bao gồm khu chợ trong căn cứ, bệnh viện, nhà ăn, Viện phúc lợi, trường học đều tham quan một vòng. Quý Thất ca nhìn những người tùy ý đi lại trên đường, quần áo chỉnh tề, tinh thần sáng láng, hệt như trước mạt thế, cảm thán nói với Cố Ninh: “Bọn em có thể thành lập lên một căn cứ lớn như vậy cũng đã đủ làm người khác cảm thấy giật mình, xây dựng bên trong căn cứ càng làm người ta cảm thấy chấn động, hơn nữa nghĩa vụ phụng dưỡng người già goá bụa còn có trẻ mồ côi, cung cấp cho bọn nhỏ cơ hội được hưởng nền giáo dục, những việc này thậm chí ngay cả căn cứ thủ đô còn chưa kịp làm thì mọi người vậy mà đều đã làm được. Thật sự làm anh có chút không còn lời gì để nói.” Đúng lúc này có một đội vệ binh gồm hai mươi người đi qua bên này, nhóm vệ binh vừa sải bước đi về phía trước, vừa cung kính làm một cái quân lễ tiêu chuẩn với bên này. Quý Thất ca lắc đầu, gương mặt mang biểu tình phức tạp nhìn Cố Ninh nói: “Nếu cùng một thời gian, thì căn cứ này của bọn em chỉ sợ đã đuổi kịp và vượt qua ba căn cứ của thủ đô.”

“Chuyện này không phải là một chuyện tốt sao?” Cố Ninh mỉm cười hỏi ngược lại.

Quý Thất ca bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ hy vọng căn cứ Ốc đảo và căn cứ thủ đô có thể cùng đạt được một nhận thức chung, tìm được một điểm cân bằng, chung sống hoà bình, chung sức hợp tác phát triển tiến bộ.”

Cố Ninh cười nói: “Vậy phải xem nỗ lực của anh và em.”

Quý Thất ca cũng cười, bỗng nhiên lại có chút may mắn hôm nay người tới là mình.
Người tới từ căn cứ thủ đô đã đi rồi, sau một ngày căng chặt thì lúc này đám người Tam ca mới thoáng thả lỏng thần kinh một chút.

Cổ đạo trưởng liền hô may mắn, cũng cảm thán Cố Ninh quen biết rộng, vậy mà đúng lúc quen biết đại diện của căn cứ thủ đô, nếu không hôm nay nhất định là một ngày vô cùng gian nan. Cố Ninh cũng cảm thấy thật sự may mắn, vậy mà lại may mắn đụng phải người có tương giao không cạn là Quý Thất ca, việc này đối với bọn họ thật sự là quá có lợi.

Cổ đạo trưởng nói: “Lần sau những người này lại đến khẳng định sẽ không đơn giản như vậy. Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, những người ở căn cứ thủ đô có khả năng muốn cắt thịt trên người chúng ta.”

Trong mắt Cố Ninh hiện lên một tia âm lãnh: “Vậy cũng phải để cho bọn họ biết, thịt trên người chúng ta cũng không dễ cắt như vậy.” Tam ca nói với Trương Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, cậu đi thông tri xuống, căn cứ từ hôm nay trở đi sẽ tiến hành giới nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện ra vào căn cứ, từ giờ trở đi tạm thời dừng lại việc thu nạp người sống sót ở bên ngoài.”

Trương Tiểu Bạch lĩnh mệnh rời đi.

Cổ đạo trưởng nhịn không được mà thở dài nói: “Những ngày thư thái quả thật không được mấy ngày, chuyện phiền toái lại tìm tới cửa, chẳng những phải giết tang thi mà còn phải ứng phó với những người này, thật sự là đau đầu.”

Tam ca lại cười ha ha, nói với Cổ đạo trưởng: “Đạo trưởng ông phải thấy đủ đi! Ngẫm lại thời điểm chúng ta trước kia đông tàng tây trốn, hiện tại không phải giống thiên đường sao.”

Cổ đạo trưởng thông suốt, cười ha ha nói: “Nói cũng phải!”

Bình Luận (0)
Comment