Quý Cửu Trạch ngồi trên ghế trong thư phòng, mặc một chiếc áo tay ngắn màu xám, đeo một chiếc mắt kính gọng bạc, trông anh có vẻ phá lệ trẻ trung, văn nhã, ngón tay thon dài đang gõ nhanh trên bàn phím, thời điểm Cố Ninh đẩy cửa tiến vào, mắt anh còn chưa nâng lên, liền hỏi: “Căn cứ thủ đô có động tĩnh hả?”
Cố Ninh đặt tách trà nóng bên cạnh máy tính của Quý Cửu Trạch, sau đó nói: “Ừ. Anh đoán xem người tới từ căn cứ thủ đô là ai?”
Ngón tay Quý Cửu Trạch dừng một chút, nâng mắt lên nhìn Cố Ninh, lược một từ để hỏi, liền nói: “Thất ca?” Thấy Cố Ninh gật đầu, lại tiếp tục cúi đầu xử lý việc của anh, một bên nói: “Vậy nhất định là bản thân anh ta chủ động xin ra trận, nếu không căn cứ có lẽ sẽ chọn người tốt hơn. Có điều chuyện này đối với căn cứ Ốc đảo mà nói là chuyện tốt. Vậy kế tiếp chính là đàm phán.”
Cố Ninh hỏi: “Anh cảm thấy căn cứ thủ đô sẽ đưa ra điều kiện gì?”
Quý Cửu Trạch gõ thêm một chút, sau đó đóng notebook lại, nhìn thẳng vào Cố Ninh nói: “Nếu không phải căn cứ của bọn em phát triển nhanh như vậy, sau khi Thất ca trở về, căn cứ thủ đô sẽ lập tức vận dụng vũ lực trực tiếp thâu tóm bọn em. Thất ca tuy quen biết em, nhưng sẽ không đến mức vì em mà tổn hại lợi ích của căn cứ, cùng lắm là cố hết sức bảo vệ cho em một mạng. Nhưng hiện tại căn cứ Ốc đảo đã làm cho bọn họ kinh sợ, kế tiếp chính là kỳ đàm phán dong dài.” Anh chợt dừng lại, rồi mới tiếp tục nói: “Đợi lát nữa anh viết một phong thư cho Thất ca, em mang cho anh ta, nhớ kỹ, phải đưa cho anh ta trước khi gặp lại lần nữa.”
Cố Ninh đáp: “Được.”
“Uhm.” Nói xong, Quý Cửu Trạch gỡ mắt kính xuống đặt lên mặt bàn, sau đó ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, nhéo nhéo huyệt Tình Minh đang căng chặt, nhìn qua trông có vẻ mệt mỏi.
“Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Cố Ninh vội vàng hỏi. Hiếm khi thấy anh có bộ dáng mệt mỏi như vậy.
“Chỉ là hơi mệt.” Quý Cửu Trạch cười cười, trong nụ cười cũng mang theo một tia mệt mỏi, sau đó nói với Cố Ninh: “Ninh Ninh, em lại đây.”
Cố Ninh đi qua: “Làm sao vậy?”
Quý Cửu Trạch duỗi tay ra liền túm Cố Ninh xuống, ngồi trên đùi anh. Cố Ninh giống như bị phỏng nước sôi, vội vàng đứng lên, lại bị Quý Cửu Trạch duỗi tay ôm lấy eo: “Đừng nhúc nhích.” Quý Cửu Trạch dựa vào cô, khẽ nói: “Để anh ôm em một cái.”
Người Cố Ninh cưng đờ một chút, nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của Quý Cửu Trạch, làm sao cũng không đành lòng tránh ra, trong lòng khẽ thở dài một cái, liền thả lỏng rồi mặc kệ Quý Cửu Trạch ôm cô. Gần đây ở thế giới bên này hình như có rất nhiều việc cần phải xử lý, Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh vội cả ngày đến nổi không thấy bóng người, Quý Cửu Trạch cũng thường xuyên vội vàng bên ngoài, vài lần trở về trước đó cũng không nhìn thấy anh, có chuyện gì đều liên lạc qua di động, cách lần gặp mặt lúc trước đã hơn một tháng, sau khi bọn họ ở bên nhau còn chưa xa nhau lâu như vậy. Mỗi lần gặp mặt cũng toàn thảo luận việc xây dựng căn cứ, căn bản không rảnh bận tâm tới chuyện khác.
“Đã ăn cơm ở bên kia rồi hả?” Lẳng lặng ôm Cố Ninh trong chốc lát sau, Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nhắm mắt lại hỏi.
“Ăn rồi.” Cố Ninh trả lời.
Quý Cửu Trạch mở to mắt, nhìn Cố Ninh nói: “Anh còn chưa ăn.”
Cố Ninh sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên là giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, 3 giờ rưỡi chiều, sắc mặt giận dữ: “Bữa sáng cũng không ăn?”
Ánh mắt Quý Cửu Trạch khẽ chuyển, sau đó nói: “Ừ…… Ăn.”
Cố Ninh thấy phản ứng này của anh liền biết chắc chắn bữa sáng cũng chưa ăn, vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Không phải em đã mua bánh mì sandwich đặt trong tủ lạnh rồi sao.”
Quý Cửu Trạch tỏ vẻ vô tội: “Bận quá, đã quên.”
Cố Ninh tức giận: “Em đây đi xuống làm chút mì cho anh.”
Lông mày Quý Cửu Trạch nhíu lại: “Anh không thích ăn…… Được rồi.” Thấy sắc mặt Cố Ninh không tốt, Quý Cửu Trạch thức thời nuốt xuống mấy chữ không thích ăn mì, bất đắc dĩ tiếp nhận quyết định của Cố Ninh. Sau khi nói xong câu đó, Quý Cửu Trạch bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, lúc trước anh xưa nay đều là nói một không nói hai, hiện tại vậy mà cũng phải nhìn sắc mặt Cố Ninh?
Nước mì màu vàng, nổi lên mấy lát hành thái xanh tươi ươn ướt, một quả trứng gà chiên che nửa bên kia lại, màu sắc phối hợp vô cùng tươi mát, làm người ta vừa thấy liền vô cùng muốn ăn.
Quý Cửu Trạch thích ăn đồ ngọt nhất, ghét ăn mì nhất.
Nhưng nhìn chén mì này, Quý Cửu Trạch vẫn không nhịn được mà tán dương: “Tạo hình một nửa thật đẹp.”
Cố Ninh có chút đắc ý cong khóe miệng, ngồi vào chỗ đối diện Quý Cửu Trạch, nói với anh: “Ăn đi.”
Tạo hình một nửa tuy đẹp, nhìn vào chỉ muốn ăn, nhưng Quý Cửu Trạch vẫn không nhịn được mà nhíu lông mày lại, anh thật sự không thích ăn mì.
Anh liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, nghĩ thầm nếu lúc này đề nghị đi ra ngoài ăn cơm, liệu Cố Ninh có thể không cao hứng hay không? Dù trên mặt không biểu hiện vẻ không cao hứng, thì trong lòng khẳng định cũng không cao hứng. Quý Cửu Trạch không nhịn được mà thở dài trong lòng, cảm thấy vì một chén mì mà nghĩ nhiều như vậy, thật sự có chút không giống bản thân anh.
Dưới sự “Giám thị” của Cố Ninh.
Quý Cửu Trạch từng ngụm từng ngụm ăn sạch mì sợi.
“Ăn ngon không?” Cố Ninh hỏi.
Không thể ăn. Quý Cửu Trạch thầm nghĩ.
“Ăn ngon.” Quý Cửu Trạch nói.
Cố Ninh cười mị mắt.
Thời điểm trước khi Cố Ninh đi, Quý Cửu Trạch giao thư cho cô mang về bên kia. Cô không chậm trễ, trở lại mạt thế liền sai Hạ Cùng đưa thư tới căn cứ số 1, để Trang Thần chuyển giao cho Thất ca. Thật ra Cố Ninh thật sự có chút tò mò nội dung bên trong thư, nhưng rất nhanh, cô liền biết.
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau.” Cố Ninh cười nói với Thất ca.
Quý Thất ca lần này chỉ dẫn theo một mình Quý Tảo Đường lại đây.
Quý Thất ca nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng vi diệu: “Đúng vậy.” Anh ta nhìn chằm chằm Cố Ninh, biểu tình trên mặt cười như không cười, ánh mắt cũng có chút ái muội không rõ, nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng Cố Ninh có chút nổi da gà, đám người Tam ca cũng cảm thấy có chút không hiểu được, Cố Ninh hỏi:: “Thất ca, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quý Thất ca chậc một tiếng, nói với Cố Ninh: “Có phải tôi nên đổi giọng gọi cô là em dâu hay không?”
Cố Ninh sửng sốt.
Đám người Tam ca cũng sửng sốt.
Quý Thất ca nói: “Xem ra ngay cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh cũng không biết chuyện này, bằng không cũng không có khả năng không nói rõ tầng quan hệ này với tôi.”
Quý Tảo Đường đi theo bên cạnh Quý Thất ca, có vẻ hơi uể oải ỉu xìu, cậu ta nhìn Cố Ninh muốn nói lại thôi, hỏi: “Cố Ninh, cô thật sự cùng Cửu ca của tôi……”
Quý Thất ca ý vị thâm trường liếc xéo Quý Tảo Đường một cái, sau đó đánh gãy lời của cậu ta, nói: “Cậu nên gọi cô ấy là Cửu tẩu. Chẳng lẽ Cửu ca của cậu sẽ nói dối hả?”
Cố Ninh vừa nghe lời này, liền biết khẳng định là Quý Cửu Trạch ở trong thư đã nói cho Quý Thất ca quan hệ giữa cô và anh, cô thực sự không đoán được Quý Cửu Trạch nói phải viết một phong thư cho Quý Thất ca, vậy mà lại nhắc tới chuyện này, tức khắc lại không biết phản ứng như thế nào.
Mà đám người Phương Pháp và Trình Minh bên này cũng đã biết được cái gì từ cuộc đối thoại, đặc biệt là Phương Pháp cùng Trình Minh, sắc mặt đều nháy mắt thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Cố Ninh.
Cổ đạo trưởng hồ nghi hỏi: “Tảo Đường, cậu gọi Cửu ca có phải là Quý Cửu Trạch hay không?”
Quý Tảo Đường hữu khí vô lực gật đầu.
Cổ đạo trưởng giật mình nhìn Cố Ninh: “Không phải Quý đội trưởng kia cô chỉ gặp qua anh ta tổng cộng mới có vài lần thôi sao? Sao cô lại cùng anh ta……”
Cố Ninh bị Cổ đạo trưởng hỏi một cái mà đầu muốn phình ra, vài đôi mắt nhìn cô, cô chỉ có thể làm bộ trấn định mà nói: “Chuyện này quá phức tạp, tối nay tôi sẽ giải thích cho mọi người.”
Cô lại không biết lời này tương đương với việc đã thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Quý Cửu Trạch.
Lòng Phương pháp cùng Trình Minh lập tức chìm tới đáy biển, sắc mặt nhiều lần biến hóa, biểu tình khó coi không nói nên lời.
Quý Thất ca cũng là cao thủ tình trường, nhãn lực dữ dội, đanh đá chua ngoa, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của hai người trẻ tuổi đối diện, ánh mắt chợt lóe, lại hơi mỉm cười tiếp tục nói với Cố Ninh: “Trong thư Cửu Trạch nói cô là người mà cậu ta nhận định, đó chính là người một nhà, nếu là người một nhà, vậy chuyện gì cũng dễ nói. Đi thôi, tới phòng họp của bọn cô để nói chuyện.”
Trương Tiểu Bạch đi theo Phương Pháp và Trình Minh ở phía sau đội ngũ vài bước, hai tay đồng thời đặt lên vai hai người, bọn họ thường ngày sớm chiều ở chung, Trình Minh và Phương Pháp lại không phải giỏi che dấu tình cảm của mình với người ta, Trương Tiểu Bạch sao có thể không biết chút tâm tư này của hai người bọn họ với Cố Ninh chứ, vô cùng đồng tình vỗ vai bọn họ, nói: “Thiên nhai nơi nào vô phương thảo ——”
Không đợi cậu ta nói xong, hai người Phương Pháp cùng Trình Minh đồng thời hất tay cậu ta ra, đuổi theo đội ngũ phía trước.
Trương Tiểu Bạch nhún vai, cũng đuổi theo.