Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 186

Dư Minh Hồng cũng không phải trải qua khảo nghiệm quá gay gắt bởi vì hắn có sở trường là phòng thủ. Khi đối mặt với Yêu thú bát cấp chân khí hắn điều hòa liên tục nên có thể dễ dàng chống lại mà thông qua khảo hạch!

Loại khảo hạch này cũng không có chỗ nào đặc biệt, hoặc là tiếp tục kiên trì, hoặc là sẽ bị loại bỏ, giống như Diệp Vân là đệ tử duy nhất có thể đánh chết được Yêu thú bát cấp, trừ hắn và Đoàn Thần Phong ra thì bên ngoài cơ bản là không có người khác.

Danh sách ba mươi tên đệ tử tham gia khảo hạch đã kết thúc, sau cùng cũng chỉ có mười một người thông qua khảo hạch, lập tức tiến về Vô Ảnh Phong để tiến hành khảo hạch tâm tính.

Những người được thông qua khảo hạch thì nhảy nhót hoan hô, còn những người bị loại bỏ thì cặp mắt trở nên vô thần, vẻ mặt tràn đầy thất vọng. Không phải mỗi lần khảo hạch tất cả đều có thể trở thành đệ tử nội môn hơn nữa đệ tử ngoại môn cũng không thể cứ lưu lại ở ngoại môn, ai cũng có đủ tư cách để tham gia khảo hạch nội môn. Những đệ tử nội môn này, có vài người sẽ bị tông môn loại bỏ, cho rời khỏi Thiên Kiếm Tông.

"Được rồi, bây giờ Diệp Vân và Đoàn Thần Phong cùng mười một người các ngươi hãy đi theo ta, tiến đến Vô Ảnh Phong." Mộc Trưởng lão nhìn đám đệ tử đang reo mừng rồi mở miệng nói.

Mi tâm Diệp Vân hơi nhíu lại nói: "Không phải ngày mai chúng ta mới đi đến Vô Ảnh Phong sao?"

"Ta vừa mới nhận được mệnh lệnh, bây giờ liền xuất phát." Mộc Trưởng lão nhìn hắn giải thích.

"Nếu đã như vậy thì liền đi thôi. Chẳng qua là Mộc Trưởng lão ngươi cũng không nên nói dối chuyện ở trên truyền mệnh lệnh xuống nha." Diệp Vân cười cười.

"Yên tâm, việc này đám người Lan Trưởng lão có thể làm chứng." Khóe miệng Mộc Trưởng lão co rút lại, cố nén giận dữ nói.

"Như vậy là tốt rồi!" Diệp Vân đưa mắt nhìn về hướng Lan Trưởng lão, thấy hắn nhẹ gật đầu.

Thuần Vu Diễn đi lên trước, nhìn đám người Diệp Vân rồi nói: "Hôm nay các ngươi đều đã thông qua khảo hạch, sau cùng là khảo hạch tâm tính. Thật ra thì khảo hạch này cực kỳ đơn giản, chỉ cần các ngươi một lòng vì Thiên Kiếm Tông thì sẽ có thể thông qua. Chắc hẳn lần này khi các ngươi tiến đến Vô Ảnh Phong, mỗi người đều có đủ khả năng thông qua khảo hạch cuối cùng, trở thành đệ tử nội môn nhưng sau này các ngươi cũng không nên quên việc trở về Thiên Chúc Phong vì nơi này chính là nhà của các ngươi."

"Đại Trưởng lão và Lan Trưởng lão đã chỉ dạy và giúp đỡ cho chúng ta, chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu có thành danh nhất định sẽ không quên ơn hai vị Trưởng lão bồi dưỡng." Diệp Vân mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn những đệ tử sau lưng nói, "Các ngươi nói có đúng hay không?"

"Đúng, chúng ta sẽ không quên mất ơn Đại trưởng lão cùng Lan Trưởng lão đã bồi dưỡng." Chúng đệ tử cùng nhau hò hét, giọng nói vang lên lanh lảnh.

Thuần Vu Diễn và Lan Trưởng lão nhìn nhau, nhẹ gật đầu, nói: "Để cho thuận tiện các ngươi hãy đi cùng Mộc Trưởng Lão. Một khi các ngươi thông qua khảo hạch cuối cùng này, sẽ được các vị cao thủ Trưởng lão nội môn nhận làm đệ tử. Ta hy vọng các ngươi có được vận khí tốt."

"Đa tạ hai vị Trưởng lão!" Đám người Diệp Vân cùng đồng thanh trả lời, sau đó nhìn về phía Mộc Trưởng lão.

Chân mày Mộc Trưởng lão chau lại, đôi mắt lần lượt nhìn lướt qua chúng đệ tử, nói: "Chúng ta đi thôi."

Hắn quay người tiến vào sâu bên trong Diễn Vũ Điện.

"Đi thôi. Trong Diễn Vũ Điện có một tòa Truyền Tống Trận nhỏ, có thể truyền tống ở giữa Vô Ảnh Phong và Thiên Chúc Phong." Thuần Vu Diễn nhìn nhóm thiếu niên trước mắt này rồi khoát tay ra hiệu, có lẽ trong đám người này ngày sau sẽ có người thành danh.

Truyền Tống Trận nằm ở chỗ sâu nhất trong Diễn Vũ Điện, đó là một tòa Truyền Tống Trận cực kỳ đơn giản, một lần như thế ước chừng chỉ có thể cho hai mươi người truyền tống. Nó không cao vút như cột đá, cũng không có óng ánh như tinh thạch dùng để chiếu sáng rực rỡ, nó chỉ là một tòa Truyền Tống Trận hết sức đơn giản.

Dưới sự hướng dẫn của Mộc Trưởng lão, mười một người đệ tử được thông qua khảo hạch hầu như không nói bất kỳ lời nào mà tiến vào trong Truyền Tống Trận.

Ở bên trong tính luôn cả Mộc Trưởng Lão là có mười ba người, trong chớp mắt bị một mảnh quang ảnh nhu hòa màu trắng che phủ, ngay sau đó toàn bộ thế giới đều rơi vào một mảng tối tăm mờ mịt.

Không có bất kỳ nhận thức gì về thời gian, có thể là một cái chớp mắt nhưng cũng có thể là đã hơn mười ngày. Lúc quang ảnh xung quanh bọn họ thối lui thì ánh sáng trước mặt đám người Diệp Vân tỏa sáng. Bên trong có một cây cổ thụ cao ngút mọc xanh tươi um tùm, phía xa còn có một con đường mòn quanh co nằm ở phía trên Truyền Tống Trận.

"Nơi đây chính là Vô Ảnh Phong lúc ra khỏi Truyền Tống Trận. Tất cả các ngươi chỉ cần im miệng cho ta, cố gắng đừng nói lời nào. Với địa vị và tu vi của các ngươi nếu như dám đắc tội với người của Vô Ảnh Phong thì các ngươi sẽ chết mà không biết lí do tại sao, cho nên. . ." Mộc Trưởng Lão dẫn đầu ra khỏi Truyền Tống Trận, đi được nửa đoạn đường thì quay đầu dặn dò.

Diệp Vân mỉm cười: "Nhưng mà ta đã đắc tội đâu chứ."

Mộc Trưởng Lão đang nói được một nửa thì bất ngờ bị cắt ngang khiến hắn nghẹn lại không nói nên lời, đôi mắt lạnh lùng quét qua gương mặt Diệp Vân rồi hừ một tiếng.

"Diệp Vân, ngươi tự giải quyết cho tốt, đừng tưởng rằng bản thân có tu vi không tệ, lại từng được Phong chủ Vô Ảnh Phong coi trọng thì có thể vô pháp vô thiên như thế. Vô Ảnh Phong không giống như Thiên Chúc Phong, đây không phải là nơi mà ngươi có thể tùy tiện hống hách."

"Ta từng nghe Mộc Trưởng lão có nhắc tới chuyện của ngươi và Phong chủ đại nhân, dù cho đó chính là Vô Ảnh Phong chủ nhưng bản thân ngươi cũng không phải là người của Vô Ảnh Phong." Diệp Vân nhìn hắn, đột nhiên mở miệng.

"Vậy thì sao? Ai từng nói không thể gọi Tô Hạo đại nhân là Phong chủ Vô Ảnh Phong chứ?" Mộc Trưởng Lão liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói.

"Thế thì không có, ta chỉ là muốn nói nếu như Trưởng lão ngươi thất lễ với người của Vô Ảnh Phong thì cũng không sao nhưng nếu ta là người của Vô Ảnh Phong, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt. Trưởng lão nói chuyện với thái độ và khẩu khí như thế, e rằng sau này gặp nhau sẽ có chút lúng túng nha." Diệp Vân đứng chắp tay, thong thả mà đi.

Mộc Trưởng Lão ngẩn ra, sau đó nặng nề hừ một tiếng, quay người đi về phía trước.

Con đường nhỏ dài quanh co cũng không quá dài, sau khi đi được nửa nén hương thì một tòa đại điện cổ xưa xuất hiện trước mắt mọi người, nhìn sơ qua thì nó giống như đã từng nhiều lần trải qua thăng trầm, tấm bảng to treo phía trên đại điện có viết ba chữ to.

Nhập Vân Điện!

"Nhập Vân Điện chính là nơi các ngươi sẽ khảo hạch tâm tính, chỉ cần các ngươi có thể trải qua được khảo hạch này thì sẽ trở thành đệ tử nội môn. Lần này không phải chỉ có một mình đệ tử của Thiên Chúc Phong mà còn có cả đệ tử của những Phong khác đã thông qua được khảo hạch, cùng nhau tiến hành khảo hạch tâm tính." Mộc Trưởng lão giới thiệu đôi chút về Nhập Vân Điện, hắn cũng không vì ân oán với Diệp Vân mà cố tình im lặng không nói.

"A, xin hỏi Mộc Trưởng lão là có tổng cộng bao nhiêu người vậy?" Dư Minh Hồng mở đầu hỏi.

"Dưới Vô Ảnh Phong còn có năm Phong khác, mỗi một Phong đều có ba mươi người tham gia, ta cũng không biết rốt cuộc có tất cả bao nhiêu đệ tử thông qua khảo hạch." Mộc Trưởng Lão lạnh lùng trả lời.

Nhưng chỉ trong chốc lát, đoàn người đã đi tới cửa chính của Nhập Vân Điện. Từ đằng xa nhìn lại vẫn không cảm thấy điều gì nhưng đến khi đứng ở trước cửa Nhập Vân Điện thì mọi người liền cảm giác được chính mình thật nhỏ bé.

Cửa chính Nhập Vân Điện cao mười trượng, khí thế hoành tráng. Tuy nhìn không xa hoa nhưng bản thân nó lại phát ra một cỗ khí thế hào hùng.

"Mộc Trưởng lão, lão nhân gia ngài đã trở về." Đứng trước cửa Nhập Vân Điện có khoảng mười mấy tên đệ tử mặc đồ trắng, nhìn thấy Mộc Trưởng lão dẫn theo đám người tới liền ra đón chào.

"Ngươi là Trần Dương, mười một người này chính là đệ tử của Thiên Chúc Phong đã thông qua khảo hạch, đám tiểu tử kia đến đây để chịu khảo hạch tâm tính, ta giao cho ngươi." Mộc Trưởng Lão gật đầu, chỉ vào đám người Diệp Vân phía sau mà nói.

Tên đệ tử áo trắng Trần Dương gật đầu, nhìn sơ qua đám đệ tử, nói: "Mộc trưởng lão yên tâm, ta sẽ lưu ý người của lão nhân gia ngài mang đến."

Mộc trưởng lão chau mày lại, nói: "Không cần tận lực, hết thảy cứ dựa theo quy tắc mà làm việc là được."

Vẻ mặt Trần Dương hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền biến mất, nhìn đám người Diệp Vân đầy thâm ý, nhẹ gật đầu.

"Vị này chính là đệ tử nội môn - Trần Dương, hắn sẽ là người hứơng dẫn các ngươi trải qua khảo hạch ở Nhập Vân Điện. Bây giờ ta sẽ giao bọn ngươi cho hắn, những khảo hạch tới hắn sẽ dẫn các ngươi đi hoàn thành." Mộc Trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Vân, lạnh lùng nói.

"Vậy thì đa tạ Mộc Trưởng lão." Diệp Vân chắp tay, nhàn nhạt mở lời.

Mộc Trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó khóe miệng nổi lên một nụ cười nham hiểm nhưng chỉ thoáng trong nháy mắt, tiếp đó vỗ vỗ bả vai của Trần Dương rồi xoay người rời đi, chớp mắt liền biến mất.

Trần Dương tiến lên phía trước, ánh mắt từ từ đảo qua mọi người, nói: "Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ do ta phụ trách. Lần khảo hạch tâm tính này vô cùng quan trọng, sẽ có các trưởng lão đích thân đến xem, các ngươi phải biểu hiện tốt một chút, cũng đừng nghĩ đến việc lừa gạt để thông qua vượt khảo hạch."

"Đa tạ Trần sư huynh nhắc nhở!" Đám người Dư Minh Hồng đồng thanh trả lời.

"Ngươi tên là gì? Ta thấy quan hệ của ngươi với Mộc Trưởng Lão xem ra cũng không tệ." Trần Dương gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Vân.

"Trần sư huynh, ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ta là Diệp Vân, tu vi đạt mức Luyện Khí Cảnh nhất trọng." Diệp Vân mỉm cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Diệp Vân, tu vi đạt đến Luyện Khí Cảnh nhất trọng? Ta thấy Mộc Trưởng lão rất coi trọng ngươi, nhưng ta lại không nghĩ tới tu vi của ngươi chẳng qua là chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng." Tinh quang trong mắt Trần Dương hiện lên. Lúc trước hắn cũng không có nhìn qua tu vi của đám người Diệp Vân nên khi nghe được Diệp Vân nói vậy thì lúc này mới quan sát một chút, thật sự tu vi của Diệp Vân chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất trọng.

Ánh mắt của Trần Dương chuyển hướng từ Diệp Vân sang một người khác, sau đó rơi trên người của một gã đệ tử.

"Luyện Khí Cảnh tứ trọng, tu vi coi như không tệ, ngươi tên là gì?"

"Thưa sư huynh, ta là Ngô Thần Nhung." Tên đệ tử bị điểm mặt khẽ giật mình, vội vàng trả lời.

"Ngô Thần Nhung đúng không, được rồi, đám người của Thiên Chúc Phong sẽ là một tổ, do ngươi phụ trách." Trần Dương gật gật đầu, chậm rãi nói.

Ngô Thần Nhung ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Diệp Vân.

Trần Dương nhìn theo, đôi mắt híp lại, lạnh giọng nói: "Như thế nào? Ngươi không muốn?"

"Ta. . ." Ngô Thần Nhung sửng sốt một chút, khóe miệng co quắp lại, liên tục không ngừng trả lời: "Ta nguyện ý, ta nguyện ý, đa tạ Trần sư huynh đề bạt."

"Tốt lắm, các ngươi hãy theo ta tiến vào Nhập Vân Điện, các ngươi đến muộn nhưng gần như đều đến đông đủ." Trần Dương lại nhìn thoáng qua Diệp Vân lần nữa, sau đó xoay người dẫn theo mọi người tiến vào bên trong Nhập Vân Điện.

Ngô Thần Nhung vội vàng đuổi theo, lúc đi qua Diệp Vân thì hơi dừng lại, thấp giọng nói: "Diệp sư huynh."

Diệp Vân mỉm cười, vỗ vào bả vai của hắn một cái.

Chúng đệ tử theo Trần Dương đi vào cửa chính cao mười trượng, bước vào bên trong lối đi đập vào tầm mắt bọn họ là một đám người chia thành hai bêncó chừng năm sáu chục người, mà ở chính giữa bọn họ có một miếng lót sàn không biết được làm bằng chất liệu gì mà phát sáng cả lối đi, lóe ra nhàn nhạt những vầng sáng, thoạt nhìn cực kỳ rực rỡ.

Ánh sáng trải đến cuối lối đi, ở đó có một tòa đài cao mười bậc thềm nhìn phía trên đài cao có hai người ngồi song song với nhau. Một người toàn thân đen kịt, tóc đen râu đen mà người còn lại thì toàn thân trắng tinh, râu tóc bạc trắng, hai người tạo ra một sự đối lập rõ ràng.

"Tham kiến Hắc Bạch Nhị lão, lần này những đệ tử Thiên Chúc Phong tham gia khảo hạch tâm tính đều đã đến đây, tổng cộng có mười một người." Trần Dương quỳ một chân trên đất, ôm quyền bẩm báo.

"Tốt, phân chia ra hai bên!"

Hai đạo âm thanh bỗng vang lên, một đạo nhu hòa, một đạo sắc bén, hai đạo thanh âm giao vào cùng một chỗ, nghe như cực kỳ đột ngột, nhưng rồi lại giống như cực kỳ hài hòa.
Bình Luận (0)
Comment