Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 187

Trên đài cao, hai người Trưởng lão một đen một trắng nhìn qua có vẻ vô cùng quái dị.

"Đây là hai vị Đại hộ pháp Trưởng lão - Hắc Vân Tử và Bạch Tùng Tử của Vô Ảnh Phong. Thực lực của họ sâu không lường được, ngoại trừ Phong chủ ra thì hai người họ là lớn nhất." Trần Dương thấp giọng nói, hắn rất sợ đám người Diệp Vân không cẩn thận đụng tới hai vị Trưởng lão, lúc đó sẽ gặp phiền phức rất lớn.

"Tu vi của Phong chủ cũng đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh lục trọng rồi sao?" Ngô Thần Nhung, người được bổ nhiệm làm đội trưởng của một đội không nhịn được trầm giọng hỏi.

Trần Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi thấp giọng nói: "Ngươi dám hỏi như vậy sao? Ngươi phải nhớ kỹ rằng bất luận Hắc Bạch trưởng lão nói cái gì cũng đều phải nghe theo chỉ thị của bọn họ mà làm, những thứ khác các ngươi không cần quan tâm."

Sắc mặt của Ngô Thần Nhung trở nên đen thui, gật đầu.

Bên trong Nhập Vân Điện đã có mười mấy tên ngoại môn đệ tử tới tham gia khảo hạch tâm tính đứng thành hai hàng dưới đài cao. Mỗi người bọn họ đều đã được chỉ dẫn, bọn họ hơi cúi đầu, nín lặng trầm ngâm, không ai dám phát ra một tiếng động nào.

"Thưa Hộ pháp Trưởng lão, toàn bộ đệ tử tham gia khảo hạch đều đã đến đông đủ." Dưới đài cao, một gã đệ tử thân mặc áo trắng khom mình hành lễ .

Hắc Bạch trưởng lão Bạch trưởng lão nhìn nhau, sau đó cùng lúc gật đầu nhưng chỉ nghe được Hắc Vân Tử nói: "Nếu đã như vậy thì hãy lập tức bắt đầu khảo hạch đi, không nên làm lỡ thời gian nữa."

" Vâng! "Tên đệ tử áo trắng lên tiếng nói, sau đó xoay người phất phất tay.

Cót..... két..ttt.t...t.....!

Cổng Nhập Vân Điện lập tức được đóng lại.

" Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết khảo hạch lần này chính là khảo hạch tâm tính. Cái gọi là khảo hạch tâm tính thực ra cũng không có phức tạp cho lắm. Đó là khảo hạch mức độ trung thành của các ngươi đối với Thiên Kiếm Tông, sau này làm việc gì cũng phải lấy vinh dự của Thiên Kiếm Tông làm đầu. " Đệ tử áo trắng đứng chắp tay, nhìn đám đệ tử chậm rãi nói.

Một đám đệ tử tham gia khảo hạch đưa mắt nhìn nhau, làm sao kiểm tra được mức độ trung thành? Đây cũng đều là thứ nằm ở trong lòng mỗi người, trong cách suy nghĩ của mỗi người, làm sao có thể kiểm tra được chính xác chứ?

" Có lẽ các ngươi đang nghĩ đến thứ phía trên làm sao có thể kiểm tra được mức độ trung thành? Các ngươi không nghĩ ra được không có nghĩa là tông môn cũng không nghĩ ra. Thật ra thì rất đơn giản, ở đây có một quả khảo thí dược hoàn, chỉ cần sau khi các ngươi ăn vào thì về sau sẽ hỗ trợ tông môn lấy lại bí pháp. Trong lòng các ngươi sẽ hoàn toàn có một nhận thức mới về tông môn, đến lúc đó sẽ có thể chọn ra được những người trung thành với tông môn. " Giọng nói lang lảnh của đệ tử áo trắng vang lên bên tai mỗi một người.

Diệp Vân nhíu mày, hắn nghe tên đệ tử áo trắng này nói cũng giống như chưa nói. Nào là sau khi ăn vào sẽ trợ giúp tông môn lấy lại bí pháp thì có thể có toàn bộ nhận thức mới về tông môn, có thể tuyển chọn được người trung thành với tông môn. Cho dù không trung thành với tông môn thì bọn họ có thể biết được sao?

" Thưa hai vị Trưởng lão, hiện tại có thể bắt đầu tiến hành khảo thí được chưa? "Đệ tử áo trắng lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc, sau đó xoay người quay về phía trên đài cao hành lễ hỏi hai vị Hắc Bạch trưởng lão.

" Bắt đầu! "Hắc Tùng Tử khoát khoát tay, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tinh quang trong mắt đệ tử áo trắng lóe lên, hơn mười viên đan dược lớn nhỏ từ trong bình ngọc từ từ tràn ra. Hóa thành một đạo quang ảnh trên không trung rồi rơi xuống trước mặt mỗi một người đệ tử tham gia khảo hạch.

" Đây là Luyện Tâm Thí Ma Đan. Mỗi người một quả, hãy lập tức uống vào đi."

Phản ứng của đám đệ tử không giống nhau, một số đệ tử nhận lấy đan dược ở trong tay rồi lập tức nuốt vào, một số khác thì nhíu mày quan sát một lúc rồi mới đưa vào trong miệng. Còn một số đệ tử lại không nhận lấy viên đan dược, bọn họ chau mày lại và dễ nhận thấy rằng bọn họ đối với cách khảo thí bằng Luyện Tâm Thí Ma Đan này không hề tin tưởng.

Diệp Vân quan sát viên đan dược màu vàng nhạt đang nằm trong lòng bàn tay , trực giác nói cho hắn biết rằng viên đan dược này nhất định là có vấn đề. Nếu như không tin tưởng vào nó mà dùng thì chắc chắn sẽ thực dụng.

Nhưng nếu không uống nó thì phải làm như thế nào mới có thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nội môn? Cảnh giới của hai vị Hắc Bạch trưởng lão đang ngồi trên đài cao kia không giống như là của Mộc trưởng lão mà bọn họ đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ trở thành tuyệt thế cường giả. Chỉ e rằng một hơi thở, một ngón tay của họ cũng có thể dễ dàng khiến Diệp Vân biến mất khỏi thế gian này.

" Diệp sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ? "Dư Minh Hồng nhíu mày, chen qua từng người đến gần Diệp Vân nói.

"Đúng đó, Diệp Vân... ngươi nói xem phục hay không phục?" Đoạn Thần Phong cũng không phải kẻ ngu dốt, tự nhiên biết rõ đan dược này nhất định là có vấn đề.

Trong lúc nhất thời những đệ tử Thiên Chúc Phong khác đều vây quanh và dùng ánh mắt mong chờ nhìn Diệp Vân. Thực lực của Diệp Vân bọn hắn đã tận mắt thấy qua nên bây giờ không tự chủ được mà coi hắn như người chủ lực đáng tin cậy và ngược lại ném Luyện Khí Cảnh tứ trọng Ngô Thần Nhung sang một bên.

Thật ra Ngô Thần Nhung không có một tí bất mãn nào, tuy Trần Dương chỉ định hắn trông coi tiểu đội này nhưng hắn biết rõ tu vi của mình tu vi của mình và Diệp Vân kém xa rất nhiều nên hắn cũng không thèm để ý mà tiến lại gần.

Diệp Vân nhìn mười khuôn mặt đang mong đợi, mỉm cười nói: " Bây giờ chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Nếu như không phục mà dùng nó, chỉ sợ rằng nhẹ thì bị phế đi tu vi, trục xuất khỏi Thiên Kiếm Tông còn nặng thì lập tức bỏ mình, hồn tiêu phách tán."

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ cảm thấy lời nói của Diệp Vân có hơi khoa trương nhưng cũng không phải là không thể xảy ra, trong lúc nhất thời ai cũng đều do dự.

" Tất cả hãy uống vào đi." Diệp Vân giơ tay cầm đan dược lên bỏ vào trong miệng, sau đó mở miệng nói: " Nếu tên của đan dược này là Luyện Tâm Thí Ma Đan thì hẳn là sau khi dùng tâm ma sẽ xuất hiện làm khó dễ chúng ta. Mọi người phải giữ vững chủ định (ý muốn lúc đầu) của mình, ngàn vạn lần không được để mất phương hướng."

Đám người Ngô Thần Nhung và Đoạn Thần Phong gật đầu. Đúng như lời Diệp Vân đã nói, bọn họ vốn không có lựa chọn. Bây giờ chỉ có một con đường duy nhất là uống viên đan dược Luyện Tâm Thí Ma Đan này mà thôi.

Chuyện thế gian, khó khăn nhất không phải đảm nhiệm một việc gì đó mà là mình phải làm thế nào để đưa ra một quyết định chính xác.

Không biết quyết định dùng Luyện Tâm Thí Ma Đan này là đúng hay sai nhưng bây giờ đối với Diệp Vân và đám đệ tử Thiên Chúc Phong mà nói thì vốn không có bất kỳ lựa chọn nào khác ngoài lựa chọn uống đan dược.

Lúc đám người Diệp Vân đều đã uống Luyện Tâm Thí Ma Đan thì một lúc sau đã có tổng cộng bảy mươi tên đệ tử đều đã uống đan dược, chỉ có hai gã đệ tử thà chết cũng không chịu uống, thậm chí đem đan dược vứt trên mặt đất, hai chân hung hăng đạp nát.

" Dĩ nhiên là chúng ta đối với Thiên Kiếm Tông một lòng trung thành và tận tâm, vốn không cần tới đan dược kiểm soát gì hết. Hai vị Hắc Bạch trưởng lão làm như vậy thật sự là lạnh tấm lòng của chúng ta." Một tên đệ tử trong đám tức giận quát lên.

Trên mặt của Hắc Bạch trưởng lão không có một chút gì là tức giận, dường như bọn họ đã sớm gặp qua trường hợp như vậy nên cũng không trách cứ mà chỉ phất phất tay.

Bỗng nhiên một đạo quang kiếm xuất hiện, phảng phất như tia chớp trong bầu trời đêm, vô cùng nhanh chóng chém xuống.

Trong chớp mắt liền nhìn thấy trên cổ của tên đệ tử lớn tiếng gầm lên lúc nãy xuất hiện một đường cắt nhỏ màu đỏ, tiếp đó màu sắc từ từ thay đổi trở nên thâm đen. Ngay sau đó thì phù một tiếng, máu tươi bắn tung toé, đầu người từ trên cổ ngã nhào xuống. Ánh mắt mọi người tràn ngập vẻ khó tin.

" Ngươi thì sao? "Đệ tử áo trắng cầm trường kiếm trong tay, từng giọt máu tươi từ mũi kiếm nhỏ xuống, mắt nhìn chằm chằm tên đệ tử khác thản nhiên hỏi.

Tên đệ tử kia sợ ngây người, gần như không thể tin được vào mắt của mình. Hắc Bạch trưởng lão lại có thể để cho đệ tử áo trắng phía dưới trực tiếp xuất thủ, chém giết bọn hắn giết bọn hắn bởi vì bọn hắn không chịu dùng đan dược.

" Ta phục, đương nhiên là ta ủng hộ quyết định của tông môn. Đối với mệnh lệnh của hai vị trưởng lão không có bất kỳ ý kiến gì." Hắn khẩn trương mở miệng, liên tục không ngừng cầm đan dược đưa vào trong miệng .

" Biết điều như vậy là tốt rồi." Đệ tử áo trắng gật đầu rồi cười lạnh một tiếng.

Đám người Diệp Vân cũng phải hít một hơi thật sâu, không nghĩ khảo hạch tâm tính lại bá đạo như vậy, không cần nhiều lời, không mảy may do dự giải thích mà liền trực tiếp xuất thủ chém giết.

Kể từ lúc đó, đám người Diệp Vân càng cho rằng Luyện Tâm Thí Ma Đan này là có vấn đề nhưng toàn bộ bảy mươi mốt tên đệ tử đã uống vào rồi, dù muốn đổi ý cũng đã muộn.

Chắc chắn Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không để nhóm đệ tử này nhanh chóng ngã xuống cho nên đan dược này cũng sẽ không phát tác liền.

" Bây giờ các ngươi hãy khoanh chân ngồi xuống, vận công điều tức, hiệu lực của thuốc sẽ nhanh chóng khuếch tán ra. Đến lúc đó các ngươi sẽ cảm thụ được một phần cảnh tượng tu luyện nằm ở thứ bên trên mà bình thường không thể nhìn thấy được. Nếu như các ngươi có thể chống đỡ được thì sẽ lập tức được thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Tông ở Vô Ảnh Phong này." Giọng nói của Hắc Vân Tử chầm chậm vang lên.

Mọi người lập tức ngồi khoanh chân lại, không có một chút ý niệm chống cự lại.

Diệp Vân lẳng lặng ngồi xuống, từ từ thi triển Thối Luyện tâm pháp. Chân khí ở trong người như dòng suối nhỏ trong suốt từ từ di chuyển.

" Sẽ thấy được cái gì? Sẽ cảm thấy được điều gì?" Diệp Vân nín thở tập trung tư tưởng, tỉ mỉ quan sát nhưng dường như không có gì xảy ra.

Đột nhiên chân khí bên trong cơ thể xuất hiện một luồng thanh lưu trong suốt di chuyển. Nó có một chút lãnh ý âm ỷ và đi ngược lại tuần hoàn của chân khí, nhanh chóng tiến thẳng đến phía trái tim của hắn.

Trong chớp mắt Diệp Vân chỉ cảm thấy trong tai mình xuất hiện một loạt âm thanh chói nghe tai, dường như là tiếng gào thét của yêu ma, lại còn có tiếng gọi của một cô gái, còn có tiếng chim hót tiếng côn trùng vang lên trong rừng núi, các loại âm thanh giao hội lại cùng một chỗ, tạo thành một thanh âm cực kỳ khó nghe chấn động bên tai.

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Vân chợt hiện ra hình dáng một người đàn ông, to lớn vạm vỡ, trên người toát ra một cỗ khí vương giả, không thể đến gần được.

Trong lòng Diệp Vân không khỏi dâng lên ý nghĩ muốn quỳ lạy, dường như vị nam tử đang đứng chắp tay xuất hiện trong đầu hắn lúc này chính là vị vương giả tối cao khó lường của trời đất, có thể làm cho người ta bằng lòng vĩnh viễn thần phục ở dưới chân của hắn.

Lúc này Diệp Vân chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, muốn quỳ lạy hành lễ với vị vương giả này.

Đột nhiên trong lòng hắn hơi kinh hãi nhưng lập tức trở nên tỉnh táo lại một chút , ý thức mơ hồ cho rằng nếu như quỳ xuống lạy như vậy thì đời này hắn sẽ gặp thần phục dưới chân của vị vương giả đó tại đây, trở thành nô bộc trung thành nhất của hắn.

" Không được, tại sao ta phải như vậy?" Trong lòng Diệp Vân gầm lên, muốn đem tên nam tử trong đầu hắn ném ra ngoài.

Nhưng hắn kinh hãi phát hiện, cho dù hắn tỉnh táo như thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào để đuổi tên nam tử này đi được. Thậm chí khi hắn muốn xua đuổi tên nam tử này thì không hiểu tạo sao trong lòng lại hiện lên ý nghĩ muốn quỳ lạy thần phục hắn một lần nữa.

" Tại sao có thể như vậy "" Diệp Vân phát hiện mặc kệ hắn có giãy giụa như thế nào thì cũng không có sức chống lại, vị vương giả trong đầu hắn càng phát ra uy vũ to lớn khiến cho Diệp Vân buông xuống ý chí làm trái ý nguyện của hắn, linh hồn của Diệp Vân rơi vào nơi sâu thẳm bên trong.

" Không, không được! "Diệp Vân giận dữ quát lớn, cả người run lên, mồ hôi trên trán tuôn như nước.

Nhưng mặc kệ hắn có kháng cự như thế nào thì ý chí vương giả vẫn tồn tại như cũ. Diệp Vân cảm thấy toàn thân vô lực, thời gian dần trôi qua ý chí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Vào thời khắc này, nơi mi tâm hắn bỗng nhiên xuất hiện một luồng sáng đen trắng, vài giây sau đó thì bỗng ầm một tiếng rồi nổ tung.

Diệp Vân bất chợt trông thấy được một cảnh tượng quen thuộc.


Chỉ thấy khắp bầu trời kim giáp thần binh giống như thủy triều giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt tiến đến, trái ngược với vẻ nhàn nhã của đôi trai gái đang dắt tay nhau đi, vẻ thảnh thơi thoải mái ấy khó nói đc thành lời.
Bình Luận (0)
Comment