Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 194

Diệp Vân lo lắng không phải là không có đạo lý, chưa nói đến Tiên Ma Chi Tâm có bị phát hiện ra hay không mà còn ba đạo linh khí và những thiên tài địa bảo trong Lôi Âm Hóa Long Giới kia cũng đủ cho Thi trưởng lão viện cớ. Không những thu hết bảo vật trên người hắn mà còn tìm cách nghiên cứu hắn dùng phương pháp gì để có thể dễ dàng tìm hiểu linh khí dị chủng.

Nếu chỉ như vậy thì Diệp Vân còn có một đường sinh cơ, dù sao thì Tô Hạo và Tử trưởng lão có thể nói giúp hắn. Nhưng mà nếu như tra ra Tiên Ma Chi Tâm thì đừng nói là họ mà cho dù là tông chủ muốn bảo vệ hắn cũng sẽ bị tất cả mọi người phản đối.

Tiên Ma Chi Tâm cường đại và kinh khủng đến mức nào, chỉ có Diệp Vân mới biết được.

“Tông chủ, trên người mỗi đệ tử đều có một chút bí mật, nếu như chúng ta ngay cả chút điểm này cũng không có thì làm sao có thể đi ra khỏi Tấn quốc để tranh hùng tại đế quốc Đại Tần đây?” Tô Hạo lông mày chau lên, trong tiếng nói mang theo một tia bất mãn.

Trong lòng hắn đã đoán ra chuyện lần này hiển nhiên là do Thi trưởng lão giở trò quỷ, bởi vì theo như đồn đại thì Thi trưởng lão qua lại rất thân cận với gia tộc Mộ Dung. Chắc hẳn lần này hắn ra mặt vì Mộ Dung Vô Ngân, nhân tiện muốn nhìn Diệp Vân rốt cuộc có cái gì thần kỳ mà có thể dùng tu vi như vậy đánh đến không phân biệt cao thấp với Mộ Dung Vô Ngân.

Trăm ngàn năm qua, Thiên Kiếm Tông đã có không ít đệ tử đạt được ưu ái của thiên đạo, nhiều lần xuất hiện kỳ ngộ, đạt được pháp bảo tài nguyên, công pháp thần thông nên tu vi tiến triển cực nhanh, tung hoành thiên hạ.

Nhưng mà, nếu giống như hiện tại vì một tên đệ tử may mắn nhận được một ít kỳ ngộ liền muốn kiểm tra và tiến hành đoạt bảo thì e rằng tiếng xấu của Thiên Kiếm Tông đã sớm lan xa. Căn bản không cách nào đặt chân tại Tấn quốc, chớ nói chi là tranh hùng tại đế quốc Đại Tần.

Đối với Thiên Kiếm Tông được xưng là danh môn đại phái mà nói thì tấm lòng bao dung phải to lớn. Cho dù là đệ tử khác phái tìm đến cũng tuyệt đối không yêu cầu đối phương phế bỏ tu vi trước kia để tu luyện lại lần nữa, chứ nói chi là đạt được một ít kỳ ngộ liền đường đường chính chính bắt nộp lên trên.

Tông chủ nhíu mày, kỳ thật chuyện này hắn cũng không đồng ý lắm. Tuy nhiên, dù hắn là tông chủ cao quý nhưng cũng không thể hoàn toàn làm việc theo ý mình được, hắn phải cân nhắc cao thấp, tìm ra lợi ích lớn nhất để Thiên Kiếm Tông đạt được mà quyết định.

Nếu như chỉ là Thi trưởng lão thì hắn có thể nhất quyết từ chối, nhưng mà hắn không những chịu áp lực từ gia tộc Mộ Dung mà còn chịu áp lực từ phía sau lưng Thi trưởng lão. Bên trong Thiên Kiếm Tông có vài lão già sống lâu năm có thân phận rất cao, mà lần này sau lưng Thi trưởng lão chính là vị lão già lâu năm kia lên tiếng.

“Hãy để cho Diệp Vân giao ra liền rõ ràng, dù sao hắn phục dụng qua Luyện Thí Tâm Ma Đan nên chúng ta tin tưởng hắn đối với tông môn trung thành.” Tông chủ Thiên Kiếm Tông chậm rãi nói ra.

“Đúng vậy!” Thi trưởng lão gật gật đầu, cùng đáp lời.

“Tông chủ đại nhân nói lời này ta cũng không dám gật bừa. Ngươi đã biết rõ Diệp Vân phục dụng Luyện Tâm Thí Ma Đan là sẽ cực kỳ trung thành đối với tông môn, như vậy trên người hắn có bao nhiêu bí mật cũng sẽ không tổn hại đến tông môn thì chúng ta cần gì phải làm cho lòng người lạnh đây?” Tô Hạo không chút nào nhượng bộ mà tiếp tục nói lý lẽ.

“Tô phong chủ, ta thấy hôm nay lá gan của ngươi càng ngày càng lớn, dám nói chuyện với tông chủ như thế.” Sắc mặt Thi trưởng lão lạnh lẽo, trong tiếng nói mang theo một tia giận dữ.

“Bổn tọa chẳng qua là bàn luận.” Tô Hạo để hai tay sau lưng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Tô huynh, ngươi không cần nói nữa, việc này không phải ta và ngươi có thể quyết định.” Âu Dương Vấn Thiên đột nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy nha, Tô Hạo ngươi gần đây có chút lên giọng. Ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt chuyện vừa rồi, ngươi lại dám nói chuyện như vậy với Thi trưởng lão và tông chủ đại nhân, hừ.” Vân trưởng lão cũng lên tiếng trào phúng.

Ánh mắt Tô Hạo đảo qua Âu Dương Vấn Thiên, mỉm cười, cũng không nói chuyện. Thời khắc Thi trưởng lão xuất hiện thì hắn liền biết rõ tại sao Âu Dương Vấn Thiên lại thay đổi thái độ. Âu Dương Vấn Thiên chính là nhất mạch của Thi trưởng lão bọn họ, nếu như xét về bối phận thì Thi trưởng lão chính là sư thúc của hắn, mà người sau lưng Thi trưởng lão chính là sư tổ của Âu Dương Vấn Thiên.

Nếu như sư tổ của Âu Dương Vấn Thiên đã lên tiếng, mặc kệ hắn và Tô Hạo có giao tình gì thì cũng phải đứng ở đối diện, phân biệt rõ ràng.

“Tông chủ, chẳng lẽ Thiên Kiếm Tông chúng ta giống với Đỗ gia bình thường, trở nên độc đoán sao?” Tô Hạo bỗng nhiên cười ha ha, sau đó im lặng không nói nữa.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông cùng Thi trưởng lão và những người khác sắc mặt đại biến. Xưa nay, Thiên Kiếm Tông tự cho mình là danh môn đại phái, chú trọng đến công bằng chính trực, tông chủ cũng không thể quyết định tất cả mọi chuyện mà cần phải trao đổi bàn bạc với mọi người.

Hiện tại, Tô Hạo nói Thiên Kiếm Tông giống như Đỗ gia bình thường, trở nên độc đoán, đây quả thật là vô cùng mất mặt. Nếu như truyền ra việc Thi trưởng lão muốn Diệp Vân giao ra tất cả đồ vật trên người thì thể diện của Thiên Kiếm Tông sẽ mất sạch, từ nay về sau không cách nào tự xưng đệ nhất tông phái tại Tấn quốc nữa.

“Tô Hạo, ngươi thật to gan, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Thi trưởng lão chợt nhảy dựng lên, trong tiếng nói tràn đầy phẫn nộ.

“Ta nói cái gì thì trong lòng mọi người đều hiểu.” Tô Hạo hừ lạnh một tiếng, không chút nào sợ hãi.

“Rất tốt, ta thấy ngươi đã giữ cái chức Phong chủ này quá lâu, cũng nên đổi người rồi.” Thi trưởng lão giận dữ quát.

Tô Hạo cười to nói: “Xem ra Thi trưởng lão muốn trở thành tông chủ của Thiên Kiếm Tông chúng ta rồi, có thể tùy ý bổ nhiệm cho người đứng đầu một ngọn núi.”

Thi trưởng lão khẽ giật mình, không kìm được tức giận.

“Đủ rồi!” Tông chủ Thiên Kiếm Tông sắc mặt xanh mét. Bất luận người đứng đầu một tông nào, cũng khó mà chịu được việc bị cấp dưới trào phúng như thế.

Tuy rằng hắn kiêng kị người sau lưng Thi trưởng lão nhưng không có nghĩa là hắn sợ. Bản thân là người đứng đầu một tông, nếu như bị trào phúng như vậy thì còn mặt mũi gì mà tồn tại trên đời.

“Thi trưởng lão, ngươi hơi quá lời rồi.” Tông chủ Thiên Kiếm sắc mặt lạnh như băng, nói tiếp: “Tô Phong chủ, ngươi là người đứng đầu một ngọn núi nên nói chuyện phải chú ý một ít.”

“Vâng, ta sẽ ghi nhớ lời tông chủ dạy bảo.” Tô Hạo chắp tay hành lễ, thuận thế bái một cái.

Thi trưởng lão cũng không dám nhiều lời nữa. Tuy rằng sắc mặt hắn còn tức giận nhưng cũng chỉ có thể đứng lui sang một bên.

“Thiên Kiếm Tông ta chưa bao giờ độc đoán, khi có đại sự sẽ thương lượng bàn bạc với mọi người. Lần này ta gọi các ngươi đến đây, chính là nghe ý kiến của các ngươi về chuyện này, ngoại trừ Tô Phong chủ không đồng ý thì những người khác nghĩ sao?” Tông chủ Thiên Kiếm sau khi trấn áp hai người thì quay đầu nhìn về phía mấy người khác.

“Thi trưởng lão nói đúng, thực sự tu vi của Diệp Vân tiến triển quá nhanh, chỉ sợ so với sư đệ Vô Tình năm đó hơn chứ không kém, chính xác là phải giao ra để kiểm tra một chút.” Âu Dương Vấn Thiên đã sớm tỏ rõ lập trường của mình, cao giọng nói ra.

Tông chủ Thiên Kiếm gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vu Quang Viễn và Tĩnh Như Thủy.

“Ta thấy có chuyện gì to tát đâu, loại chuyện như thế này trước đây xử lý như thế nào thì hiện tại xử lý như vậy, có cái gì mà bày tỏ thái độ đây.” Vu Quang Tiễn nhíu mày, lạnh lùng nói ra.

“Ta cảm thấy Thi trưởng lão cùng Tô sư huynh nói đều có đạo lý, vậy nên do tông chủ đại nhân quyết định.” Nhìn Tĩnh Như Thủy giống như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thật ra nàng ta đã hơn bốn mươi tuổi. Nàng ta là người có tâm tư cẩn thận nên căn bản sẽ không tùy ý tỏ thái độ.

Lời nói của hai người này tương đương với cái gì cũng chưa nói. Tông chủ Thiên Kiếm Tông khẽ nhíu mày, nhìn sang Diệp Vân nãy giờ vẫn đứng yên một bên không hề nói nửa câu, sau đó liền chuyển sang phía Tử trưởng lão đứng bên cạnh.

“Tử trưởng lão, vừa đúng lúc ngươi đang ở Thiên Thần Phong, ngươi cũng biết Diệp Vân nên ngươi nói một chút ý kiến của ngươi đi.”

Tử trưởng lão mỉm cười, nói: “Việc này có gì phải nói? Trăm ngàn năm qua, chỉ có đệ tử tu luyện yêu ma chi thuật bị tông môn phát hiện thì mới cần đệ tử giao nộp. Hiện tại Diệp Vân hết thảy đều bình thường thì các ngươi muốn hắn giao ra cái gì?”

“Vậy ngươi cùng Tô phong chủ cho là không cần phải giao nộp để kiểm tra?” Tông chủ Thiên Kiếm chau mày, nhàn nhạt hỏi.

“Đúng là như vậy, tông môn nên có quy củ của tông môn chứ không phải để cho mấy người phía sau khoa tay múa chân, quấy nhiễu luật lệ.” Tử trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không hề nể mặt.

Thi trưởng lão nghe nói như vậy thì trong mắt không khỏi hiện lên tức giận.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông đều thấy rõ, ánh mắt của hắn lướt qua mọi người, rơi vào trên người Mộ Dung Vô Tình.

“Vô Tình, ngươi nói đi.”

Mộ Dung Vô Tình vẫn luôn cuối đầu, hai mắt khép hờ giống như chuyện này không hề liên quan tới hắn. Thời điểm nghe tông chủ hỏi thì lúc này hắn mới ngẩng đầu lên.

Trên mặt đám người Tô Hạo Và Diệp Vân hiện lên một tia lo lắng. Mộ Dung Vô Tình chính là anh trai của Mộ Dung Vô Ngân, cũng chính là đối thủ tranh đoạt chức vị tông chủ với Tô Hạo, mặc kệ hắn đứng ở góc độ nào cũng khó có khả năng nói chuyện giúp Diệp Vân.

Nếu như Mộ Dung Vô Tình nói muốn giao ra để kiểm tra thì Vân trưởng lão cùng những người khác bên cạnh hắn, cũng sẽ quyết định như vậy. Kể từ đó, tông chủ từ trước đến nay khéo đưa đẩy tất nhiên sẽ tạm thời giam Diệp Vân để kiểm tra kỹ càng.

“Mười năm trước ta mới bắt đầu tu hành, trong vòng hai năm tu luyện đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, sau đó đột phá lên Luyện Khí Cảnh. Sau hai năm rưỡi, đồng thời vọt tới Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, tiếp theo dùng một tháng để trùng kích thành công Trúc Cơ. Trong năm năm này, ta tăng cảnh giới lên Trúc Cơ lục trọng Thiên Nhân Cảnh, ta nghĩ trong ba tháng nữa có thể tấn thăng lên đỉnh phong. Diệp Vân, ngươi nói xem tốc độ tu luyện của ta như thế nào?” Mộ Dung Vô Tình nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Diệp Vân hơi giật mình, theo bản năng gật gật đầu, nói: “Dĩ nhiên là rất nhanh.”

“Ta nghe nói ngươi chỉ dùng chưa đến thời gian một năm để tu luyện từ Luyện Thể Cảnh tam trọng tới Luyện Khí Cảnh nhất trọng, thoạt nhìn tốc độ tu luyện của ngươi còn nhanh hơn một chút so với ta. Chân khí trong cơ thể ngươi mạnh mẽ, phẩm chất cũng tuyệt hảo, chắc hẳn tối đa hai đến ba năm là ngươi có thể trùng kích Trúc Cơ Cảnh, tốc độ tu luyện như vậy có thể so sánh với ta. Xem ra ngươi là một gã thiên tài hiếm có, nếu đã là thiên tài thì tất nhiên liền có sự kiêu ngạo của thiên tài, không muốn bị những sự tình rườm rà nhàm chán kia quấy rầy mà nên chuyên tâm tu luyện mới phải.” Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nói ra.

Diệp Vân thở sâu một cái, gật đầu nói: “Cám ơn Vô Tình sư huynh đã chỉ điểm.”

Mộ Dung Vô Tình gật gật đầu nhìn mọi ngươi, lạnh lùng nói: “Năm đó chư vị cũng kinh ngạc vì ta tu hành nhanh như vậy, tuy nhiên không có người nào muốn ta giao cái gì ra để kiểm tra, xem ra các ngươi cũng biết không dễ bắt nạt ta.”

Mọi người đều kinh sợ!

Bất kể Tô Hạo hay Âu Dương Vấn Thiên, hoặc là tông chủ Thiên Kiếm Tông cùng đám người Thi trưởng lão trên mặt đều ngạc nhiên. Bọn hắn chưa từng nghe trong thời gian ngắn mà Mộ Dung Vô Tình lại có thể nói nhiều như vậy, hơn nữa là nói không ủng hộ việc muốn kiểm tra Diệp Vân.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Đám người Thi trưởng lão và Âu Dương Vấn Thiên, trong mắt lộ ra áp lực.

“Ta đã hiểu ý tứ của Vô Tình, bây giờ ta nói ý kiến của ta.” Tông chủ Thiên Kiếm Tông gật gật đầu, muốn nói tiếp.

“Sao không để Diệp Vân nói ra một chút suy nghĩ của hắn? Không bằng để chính hắn quyết định chuyện này có được không?” Mộ Dung Vô Tình trực tiếp cắt đứt lời nói của tông chủ, lạnh lùng nói ra.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông khẽ giật mình, hai đầu lông mày hiện lên một tia bất mãn nhưng lập tức tiêu tán hết.

“Như vậy cũng được. Diệp Vân, ngươi nói ra ý nghĩ của ngươi đi!”
Bình Luận (0)
Comment