Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 195

Không ngờ Tông chủ Thiên Kiếm Tông lại nghe theo lời Mộ Dung Vô Tình, muốn Diệp Vân được tự nói ra suy nghĩ của mình.

Diệp Vân híp mắt lại, trầm ngâm một chút rồi nói: “Các vị muốn ta nói cái gì? Cứ làm như Tử trưởng lão và Phong chủ Vô Ảnh Phong đã nói là được. Trước kia xử lý thế nào thì hôm nay cũng cứ làm như vậy. Còn nếu như Tông chủ đại nhân và Thi trưởng lão cảm thấy muốn sửa đổi quy tắc ngàn năm qua thì đệ tử đương nhiên sẽ phối hợp mà không một câu oán hận!”

Lời này của Diệp Vân không kiêu, không hèn, trong nhẹ nhàng yển chuyển lại có cả gai góc sắc bén. Hắn một bên thi nói là “dựa theo quy tắc truyền thống để xử lý là lẽ đương nhiên”, một bên lại nói “nếu các ngươi muốn ném đi cả ngàn năm truyền thừa, sửa đổi quy tắc thì ta đương nhiên không có cách nào phản đối nổi, vậy nên các ngươi muốn làm thế nào thì cứ làm như vậy”.

Đám người Tông chủ Thiên Kiếm Tông và Thi trưởng lão cũng không phải loại ngu ngốc, lời Diệp Vân vừa lọt vào tai thì bọn hắn đã lập tức nhíu mày, sắc mặt liền thay đổi.

“Diệp Vân, ngươi chẳng qua chỉ là một gã nội môn đệ tử nho nhỏ, lại cũng chỉ vừa mới tấn chức, sao dám nói chuyện như vậy?” Thi trưởng lão lạnh lùng nói, một cỗ uy áp theo đó phát ra, như thể muốn đập vụn Diệp Vân vậy.

Cỗ uy áp này cũng không nhằm thẳng vào linh hồn lực lượng, người bị đè lên thì cũng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, không nhịn được mà muốn quỳ rạp xuống đất. Ý của Thi trưởng lão chính là như vậy, muốn làm bẽ mặt Diệp Vân trước mặt mọi người.

“Thi trưởng lão! Làm như vậy là có phần quá đáng đó.” Tử trưởng lão thấy vậy, bèn thấp giọng quát lên.

“Không sao! Nếu cả uy áp như vậy mà Diệp Vân cũng không kiên trì nổi thì làm sao xứng được gọi là thiên tài? Làm sao có thể trở thành đệ tử của ta?” Nhưng ngoài ý muốn là Tô Hạo lại xua tay cản lại, lạnh lùng nhìn Thi trưởng lão.

Tử trưởng lão nghe vậy thì nhíu mày, hắn không nghĩ rằng Diệp Vân có thể chịu đựng được uy áp của Thi trưởng lão. Phải biết rằng tu vi của Thi trưởng lão cũng không chênh lệch chút nào so với Tô Hạo, cũng đã vượt qua Thiên Kiếp, có tu vi Trúc Cơ lục trọng Thiên Nhân Cảnh, một kẻ có cảnh giới Nhất Trọng Thiên, cho dù thiên phú Diệp Vân có cao cũng làm sao ngăn cản nổi uy áp mà hắn phóng ra đây?

Nhưng Tử trưởng lão nhìn lại hướng Diệp Vân thì phát hiện ra trên mặt gia hỏa này lại không có chút tập trung nào, vẫn một bộ thờ ơ như trước.

Tô Hạo nói ra lời này thì người khác đương nhiên là không còn gì để nói. Nhất là Tông chủ Thiên Kiếm Tông, trong mắt hắn còn hiện lên vẻ mong đợi. Nếu như Diệp Vân có thể ngăn cản được uy áp của Thi trưởng lão thì tất nhiên là mọi thứ dễ nói rồi, một đệ tử có thiên phú như thế đương nhiên đáng để quan tâm bồi dưỡng.

Mô Dung Vô Tình thì khuôn mặt lạnh lùng, lừ lừ nhìn Diệp Vân, trong mắt lại lần nữa hiện lên một tia thần thái kì lạ.

“Đúng vậy. Nếu ngay cả loại uy áp có trình độ này cũng không ngăn cản nổi thì thành tựu ngày sau cũng sẽ rất có hạn mà thôi.”

Uy áp của Thi trưởng lão chậm rãi tràn tới, cuối cùng cũng hoàn toàn bao phủ Diệp Vân.

“Thi trưởng lão! Nếu như ngươi muốn công kích vào thần hồn, phá hỏng linh hồn của Diệp Vân thì đừng trách ta không khách khí đó.” Tử trưởng lão bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

“Đúng vậy! Nếu như ngươi cảm thấy có thể toàn thân ra khỏi đây thì cứ thử xem!” Tô Hạo đứng chắp tay sau lưng, cũng lạnh lùng nói.

Thi trưởng lão nhíu mày. Ban đầu hắn cũng thực sự có ý nghĩ như vậy, đầu tiên là muốn dùng uy áp bao phủ Diệp Vân, sau đó sẽ thi triển thần hồn công kích, phá hỏng linh hồn của Diệp Vân. Nếu như vậy thật thì tiền đồ tu tiên của Diệp Vân coi như đã bị hủy phân nửa, nếu muốn một lần nữa chữa trị thần hồn thì thời gian và tinh lực phải bỏ ra sẽ nhiều không biết bao nhiêu. Huống chi, nếu không có ý chí tuyệt cường thì chỉ khôi phục thôi đã là chuyện không thể rồi.

Nhưng chỉ một câu nói của Tử trưởng lão đã phá nát âm mưu đó của hẳn, rồi bọn Tô Hạo lại có hai người, nên nếu hắn thật sự muốn làm điều gì mờ ám thì chỉ sẽ không toàn thân trở ra thật.

Thực lực của Tử trưởng lão không hề kém hắn, đều là Trúc Cơ Cảnh lục trọng, còn Tô Hạo thậm chí lúc nào cũng có thể đột phá tới Trúc Cơ Cảnh thất trọng, hai người này mà liên thủ thì hắn đúng là không thể nào ngăn cản nổi.

Diệp Vân bị uy áp của Thi trưởng lão bao phủ ở trong nhưng cũng không vì thế mà thay đổi sắc mặt.

Uy áp tới trình độ này thực sự đúng là thứ mà một Luyện Khí Cảnh đệ tử như hắn khó có thể ngăn cản. Chỉ có người có ý chí tinh thần cường đại tới cực hạn mới có thể thong dong đối mặt với uy áp của cao thủ Trúc Cơ Cảnh.

Nhìn khắp toàn bộ Thiên Kiếm Tông thì cũng chỉ có những kẻ đạt tới trình độ yêu nghiệt như Mộ Dung Vô Ngân mới có thể bình thản chống đỡ được uy áp của cao thủ Trúc Cơ Cảnh như thế. Kẻ như vậy thì cả Thiên Kiếm Tông cũng chả có mấy.

Bởi vậy nên Thi trưởng lão cũng cực kỳ tự tin. Hắn chính là một cao thủ Trúc Cơ lục trọng thiên nhân Cảnh, uy áp hắn thi triển ra không thể đánh đồng với loại cao thủ Trúc Cơ Cảnh bình thường. Vậy nên cho dù Diệp vân có yêu nghiệt hơn nữa, thiên phú có lớn hơn nữa thì cũng chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng mà thôi, làm sao có thể ngăn cản được?

Diệp Vân chỉ cảm thấy mình bị một cỗ khí thế to lớn bao trùm, trong uy thế dường nhưu có một cỗ ý chí không thể làm trái, muốn hắn phải khuất phục. Dưới cỗ uy áp này, chân khí trong cơ thể hắn liền trở nên bạo động, sôi sục như muốn thoát ly cơ thể bay ra.

Áp lực như một quả núi từ trên trời đè xuống, lớn đến khó mà chịu đựng nổi, mỗi một nhịp thở đều có thể cảm nhận được sự khủng bố như thể bị núi đè.

Uy áp như núi ngưng tụ trên đỉnh đầu Diệp Vân. Nếu như hắn không chống đỡ nổi thì chỉ còn cách khom người, ngồi xuống để giảm bớt áp lực, cuối cùng sẽ là quỳ xuống, thậm chí là nằm rạp xuống mặt đất, không thể nhúc nhích.

Thi trưởng lão thấy tất cả trong mắt, khóe miệng hắn dần nổi lên một dáng cười lạnh. Hắn vô cùng tin tưởng vào tu vi của mình, chắc chắn rằng chỉ hết thời gian vài hơi thở là Diệp Vân sẽ phải quỳ rạp xuống đất, mất hết thể diện. Đến lúc đó mà hắn đưa ra yêu cầu kiểm tra kỹ càng Diệp Vân thì sợ là cũng không ai phản đối được.

Trong mắt Tử trưởng lão tràn ngập sự lo lắng. Cho dù là Mộ Dung Vô Tình thì khi còn là Luyện Khí Cảnh nhất trọng cũng chưa bao giờ có chuyện ngăn cản được uy áp của cao thủ Trúc Cơ Cảnh.

Trong mắt Tông chủ Thiên Kiếm Tông không có bất kỳ một chút tâm tình nào, hắn chỉ nhàn nhạt nhìn Diệp Vân.

Mặc dù vừa rồi Tô Hạo nói như vậy nhưng thật ra khi uy áp bắt đầu thật sự hàng lâm trên đỉnh đầu của Diệp Vân thì sắc mặt hắn cũng lập tức trở nên chăm chú, nôn nóng nhìn Diệp Vân, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Còn bộ dạng của Mộ Dung Vô Tình thì vẫn như cũ, chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh lùng nhìn tất cả.

Âu Dương Vấn Thiên thì lại trái lại, trong mắt lúc này đầy vẻ do dự, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Còn Diệp Vân đang đặt mình dưới uy áp cường đại kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Khi Tiên Ma Chi Tâm cải tạo thân thể của hắn thì ý chí của linh hồn hắn cũng đã được tăng cường rất lớn, sau đó còn trải qua các loại rèn luyện trong Hoa Vận Bí Tàng. Mà Tiên Ma Chi Tâm cũng không phải đã hoàn toàn ngủ say sau khi cải tạo thân thể của Diệp Vân, mà trái lại, tuy Diệp Vân hầu như không thể khống chế nó nhưng thực ra mỗi giây mỗi phút, nó đều tiến hành tôi luyện cho ý chí của linh hồn Diệp Vân. Chuyện này thật giống như một loại Thối Tiên Tâm Pháp, sau khi đã tu luyện thành công thì dù là ngươi đang ngủ nghỉ cũng sẽ tự động vận hành.

Chẳng qua là cảnh giới của Diệp Vân hiện tại vẫn chưa đủ, nên không sao tìm hiểu được cách tu luyện thần hồn. Nếu không phải vậy thì với ý chí của linh hồn hắn bây giờ, dù là ngưng tụ ra công kích bằng thần hồn cũng có khả năng lớn. Vậy nên khi đối mặt với loại uy áp có trình độ như của Thi trưởng lão thì hắn cơ bản là sẽ không gặp phải bất kì tổn thương thực chất nào.

Diệp Vân đứng chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng hiện lên nét cười mỉm trào phúng.

Đối mặt với uy áp được phóng ra bởi cao thủ Trúc Cơ Cảnh lục trọng mà hắn lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào.

Điều này đã hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Tô Hạo quá đỗi vui mừng, Tử trưởng lão cũng đầy ngạc nhiên cùng mừng rỡ. Còn Tông chủ Thiên Kiếm Tông và Âu Dương Vấn Thiên thì đã quá kinh ngạc rồi, gần như không dám tin vào mắt mình nữa.

Vân trưởng lão và Mộ Dung Vô Tình ở sau lưng thì lập tức ngơ ngác nhìn Diệp Vân, nghĩ mãi cũng không hiểu làm sao tên thiếu niên đó có thể đối mặt với uy áp to lớn như vậy mà mặt không chút biểu hiện, như thể không chịu chút ảnh hưởng nào cả.

Thi trưởng lão đã hoàn toàn phát ngốc rồi, hắn không thể nào chấp nhận được kết quả như vậy.

“Sao có thể như vậy? Làm sao điều này xảy ra được? Không đúng! Trên người hắn chắc chắn có bảo vật ngăn cản được uy áp của ta. Thật là quỷ dị, nhất định phải kiểm tra cho thật kỹ mới được. Không thể để cho đệ tử của tông môn đối địch lẻn vào Thiên Kiếm Tông của chúng ta.” Thi trưởng lớn tiếng gầm lên.

Nhưng mà lời hắn nói lúc này thật chả khác gì một tên hề. Mọi người chỉ dùng ánh mắt chế nhạo nhìn về phía hắn mà thôi.

Mọi người ở đây đều có thân phận địa vị cả, lúc Thi trưởng lão muốn ra tay, dùng uy áp để làm mất thể diện của Diệp Vân thì Tử trưởng lão đã phản đối, nhưng lúc đó không ai ủng hộ Tử trưởng lão. Điều đó có nghĩa là bọn họ đã ngầm đồng ý Thi trưởng lão, nếu như Diệp Vân không ngăn cản nổi uy áp thì cho dù tiềm lực của hắn có cao cũng sẽ bị mang ra kiểm tra một phen. Khi ấy thì tài nguyên, bảo vật trên người Diệp Vân hiển nhiên sẽ không còn lại gì.

Nhưng lúc này Diệp Vân đã ngăn chặn được uy áp mà Thi trưởng lão thi triển, điều này cho thấy cho thấy rõ tiềm lực và thiên phú của hắn, thậm chí dùng từ “yêu nghiệt” để hình dung cũng không quá đáng. Nếu đã vậy mà còn muốn truy cứu tiếp thì đúng là quá mức, dù sao thì Diệp Vân cũng đã ăn vào Luyện Tâm Thử Ma Đan, độ trung thành của hắn tạm thời không phải vấn đề.

“Tốt rồi! Ta đi trước.” Mộ Dung Vô Tình nhìn thoáng qua Diệp Vân với vẻ mặt không chút cảm xúc, sau đó liền muốn xoay người rời đi.

“Đợi một chút!” Thi trưởng lão bỗng nhiên hô lên.

Mô Dung Vô Tình lạnh lùng nhìn hắn một cái, chau mày: “Ngươi vừa gọi ta đấy sao?”

“Tông chủ đại nhân! Đao sư thúc vừa truyền lệnh cho ta! Phải kiểm tra Diệp Vân!” Thi trưởng lão đưa tay lên điểm một cái, một vầng sáng nhàn nhạt hiện lên trên đầu ngón tay của hắn, ngưng tụ thành một thanh chiến đao dài nhỏ, trắng noãn.

Tông chủ Thiên Kiếm Tông nhíu mày, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

“Đao sư thúc? Hắn lại can thiệp thẳng vào sự vụ, công việc của tông môn, vậy có quá đáng hay không?”

“Có quá đáng hay không cũng không đến lượt chúng ta bình luận. Ta chỉ làm việc theo ý chỉ mà Đao sư thúc truyền đạt thôi.” Thi trưởng lõa mỉm cười, thần sắc trên mặt tốt hơn nhiều.

“Để Đao sư thúc can thiệp như vậy thì chỉ sợ là không ổn chút nào.” Sắc mặt Tử trường lão đầy giận dữ, lạnh giọng quát.

“Vấn đề đó không liên quan tới ta. Nếu Tử trưởng lão có ý kiến gì thì có thể tự đến sau núi, tìm Đao sư thúc mà hỏi đi.” Thi trưởng lão nhìn vầng sáng trước mặt đã ngưng tụ thành chiến đao trắng noãn, vừa cười vừa nói.”

“Liệu việc Đao sư thúc trực tiếp ra tay can thiệp như thế này đã được hai vị trưởng lão còn lại đồng ý hay chưa? Với thân phận địa vị tối cao của Thái thượng trưởng lão mà lại ra tay can thiệp vào sự vụ, công việc của tông môn chỉ vì một gã đệ tử nội môn sao? Đúng là Thiên Kiếm Tông ta cả ngàn năm qua cũng chưa từng thấy!” Tô Hạo phẫn nộ quát. Mọi việc vốn đã chấm dứt, ai ngờ vị Thái Thượng trưởng lão sau lưng Thi trưởng lão bỗng nhiên lại trực tiếp ra tay can thiệp.

“Cực kỳ nhàm chán!” Mộ Dung Vô Tình hừ lạnh một tiếng, muôn tập tức xoay người rời đi.

Sắc mặt Diệp Vân cũng trở nên khó coi. Tình huống ngoài dự kiến này đã hoàn toàn vượt khỏi sự khống chế của hắn.

Ngay lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng xé gió.

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người từ đằng xa vọt nhanh tới, chớp mắt đã tới nơi.

“Cái đồ rắm chó Đao Tranh Vanh! Dám trực tiếp ra tay can thiệp vào sự vụ của tông môn à? Đúng là rắm thối!”

Chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh bỗng bắn nhanh tới, đánh lên quang ảnh chiến đao trắng noãn của Thái Thượng trưởng lão Đao sư thúc. Một tiếng “choang” vang lên, quang ảnh tan thành vô vàn những điểm sáng nhỏ, tan biến trong không trung!
Bình Luận (0)
Comment