Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 288

Đùng!

Lá bùa màu lam đột nhiên nổ tung, hoá thành vô số tia lam quang bay ra xung quanh.

"Băng tiễn phù!"

Tô Ngâm Tuyết hô khẽ một tiếng. Các tia lam sắc đang trôi nổi trong không trung kia dường như bị một lực lượng nào đó thu lại, nhanh chóng hội tụ lại một chỗ rồi hoá thành một mũi tên màu lam mạnh mẽ xuyên qua quang ảnh to lớn của Thiên Trượng Phượng Lăng mà bắn về phía Quân Nhược Lan.

Tốc độ của băng tiễn màu lam kia vô cùng nhanh, tựa như một tia chớp có uy lực cường hãn. Từ trước đến nay đám người Diệp Vân và Đoàn Thần Phong chưa bao giờ chứng kiến Tô Ngâm Tuyết thi triển ra một chiêu công kích mạnh mẽ như thế này, quả thực bọn hắn không thể nào tượng tượng được, miệng bọn họ há to như giếng trời, đến cả cự tượng* cũng lọt nữa a.
*Cự tượng: con voi to.

Mà bọn hắn cũng không thể nào hiểu được Tô Ngâm Tuyết suy nghĩ gì mà lại không thi triển một chiêu này vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như vừa rồi, lúc ấy nàng suýt chút nữa đã hồn lìa khỏi xác. Cho dù là Mộ Dung Vô Ngân dù vào lúc thực lực củ hắn ở trạng thái đỉnh phong cũng không thể khinh thường mà nhẹ nhàng tránh né, vì nếu như bị mũi tên băng kia đánh trúng thân hình thì chỉ có một kết cục đó là chết chắc.

Từ trước đến giờ sắc mặt của Quân Nhược Lan đôi khi cũng có chút biến hoá nhưng sau đó nhanh chóng biến mất, vậy mà lần này vẻ mặt của nàng thực sự tràn đầy vẻ khiếp sợbởi vì một chiêu này của Tô Ngâm Tuyết.

"Thần phù? Làm thế nào ngươi lại có được Thần phù cơ chứ?" Tiếng nói cực kỳ chói tai của Quân Nhược Lan vang lên, mang theo vẻ khiếp sợ cùng cực.

Tốc độ của mũi tên băng kia vô cùng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước người của Quân Nhược Lan. Chỉ thấy quang ảnh từ bàn tay của nàng bay ra, thì ra đó là thành Thiên Trượng Phượng Lăng. Nó xuất hiện ở trước người nàng, uy vũ bảo vệ nàng.

Đây vốn là một pháp bảo đỉnh cấp chuyên công kích đối thủ nhưng lúc này, chỉ qua tích tắc, nó đã chuyển từ công sang thủ, mong muốn ngăn cản công kích từ mũi tên băng kia.

Oanh!

Mũi tên màu lan kia hung hắn đánh lên tầng phòng ngự do Thiên Trượng Phượng Lăng tạo ra, vạn tia quang mang bộc phát ra, khí kình* hướng về bốn phía mà lan ra. Đám người Diệp Vân thấy thế lập tức lui nhanh về phía sau, không chỉ bọn họ mà còn có đám linh thú ở bên kia cũng đồng loạt lui lại về sau, chúng cũng nhận thức được uy lực của đám khí kình này.
*Khí kình: sóng xung kích.

Chỉ có Chân Hỏa Phi Sư vẫn bình thản, thong dong đứng yên trên không trung. Khí kình quét qua người nó vậy mà lại không thể lay động nổi một cọng lông trên thân thể nó. Từ đó có thể đoán được thực lực của nó mạnh mẽ như thế nào.

Đám khí kình kia lan ra xung quanh không bao lâu thì thân hình Quân Nhược Lan từ trong trung tâm vụ nổ cũng bay ra xa hơn trăm trượng mới đáp được xuống đất nhưng nàng cũng phải đạp lui đến hơn hơn mười mới ổn định được thân hình. Sắc mặt nàng lúc này quả thật không tốt chút nào.

"Thần phù, làm sao ngươi có thể có được Thần phù? Toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng chỉ có vài đạo Thần phù do chính Tông chủ đại nhân nắm giữa, hơn nữa với tu vi của ngươi chỉ có thể thi triển được một phần trăm uy lực của nó, làm sao lại có thể lãng phí như thế?" Sắc mặt Quân Nhược Lan tái nhợt. Nàng không thể tin được nhìn Tô Ngâm Tuyết.

Tô Ngâm Tuyết lẳng lặng đứng đấy, không hề đáp lại câu hỏi nào của nàng. Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn Quân Nhược Lan đang ở cách nàng trăm trượng, rồi bỗng nhiên thân thể nàng nghiêng một cái rồi từ từ ngã xuống.

Diệp Vân thấy vậy thì thân hình chợt động, thời điểm cơ thể Tô Ngâm Tuyết sắp chạm đất thì kịp thời ôm nàng vào lòng (^^). Sau đó hắn lập tức xuất ra Lôi Âm rồi thối lui ra xa khoảng trăm trượng.

Chỉ trong khoảnh khắc thời gian, lôi quang dưới chân lập loè thì hắn đã đến nơi an toàn.

Trên không trung, cặp mắt lơ đãng, không thèm quan tâm hết thảy của Chân Hỏa Phi Sư thoáng hiện lên chút khiếp sợ, rồi lại ngưng trọng hẳn lên, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước. Tốc độ Diệp Vân đã ngoài dự liệu của nó.
--
"Tỷ tỷ làm sao vậy?" Mặt mũi Tô Linh tràn đầy lo lắng, vội vàng hỏi.

"Chân khí của nàng đã tiêu hao hết, thương thế chưa khôi phục được nhiều nên ngất đi mà thôi. Không có chuyện gì đâu, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh dậy." Diệp Vân thấp giọng nói.

"Vậy là tốt rồi." Tô Linh gật đầu, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

"Đúng rồi, Thần Phù là cái gì? Tới bây giờ ta vẫn chưa có nghe nói qua?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

"Thần phù? Ta cũng chỉ từng nghe mẹ nói qua về nó một chút nhưng cũng không quá rõ ràng." Tô Linh liền giật mình, lập tức nói tiếp: "Thật ra Thần phù cũng là một loại linh khí nhưng loại linh khí này lại được luyện chế thành đồ vật giống như lá bùa. Sau đó dùng bí pháp nào đó tinh luyện một loại năng lượng vô cùng hiếm ở trong trời đất để khắc lên lá bùa. Khắc lên trên các loại trận pháp, một khi thành công thì uy lực vô cùng to lớn cho nên mới có tên gọi là Thần phù."

"Tinh luyện loại năng lượng này rất khó, hơn nữa việc luyện chế linh khí thành một lá bùa cũng không dễ dàng." Diệp Vân nói tiếp.

"Đó là đương nhiên. Loại linh khí giống như lá bùa này thì vẫn xuất hiện nhưng loại năng lượng cực kỳ quý hiếm để luyện chế ra lá bùa này ta không biết cụ thể làm như thế nào. Thiên Kiếm Tông không làm được mà cả Tần Quốc cũng thế. Nghe nói nếu để cho tu sĩ Kết Đan thi triển thì uy lực đủ để dời núi lấp biển." Tô Linh chậm rãi nói ra.

"Trong Thiên Địa không ngờ lại có loại bảo vật thần kỳ như thế. Uy lực của mũi tên vừa rồi đã vượt qua thực lực của Ngâm Tuyết sư tỷ rồi. Chỉ sợ đạt đến Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, thậm chí tới lực lượng của ngũ trọng." Trong lòng Diệp Vân tràn đầy cảm khái. Không biết khi tu sĩ Kim Đan Cảnh thi triển thì công kích sẽ tăng lên đến mức nào.

"Thần phù này trân quý như thế tại sao sư tỷ Ngâm Tuyết lại có thể có một lá? Hơn nữa Tô Linh nói toàn bộ Tần Quốc cũng không thể luyện chế được. Vậy lá Phù thần kia đến từ nơi nào?" Đoàn Thần Phong nghe những lời đó, hưng phấn hỏi.

"Còn phải hỏi sao? Nhất định là xuất phát từ đế quốc Đại Tần." Âm thanh của Dư Minh Hồng vang lên, trên mặt hắn hiện lên một chút hưng phấn và chờ mong nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút mà thôi.

"Đế quốc Đại Tần? Đúng đúng vẫn còn có đế quốc Đại Tần, ta ngược lại đã quên mất." Đoàn Thần Phong gật đầu, cười ha hả.

Diệp Vân mang Tô Ngâm Tuyết giao cho Tô Linh, sau đó đi đến vài bước, lạnh lùng nhìn Quân Nhược Lan: "Quân sư tỷ, ngươi đã không để ý tới tình đồng môn thì ta cũng không có cái gì phải cố kỵ nữa rồi, hôm nay ta sẽ giết ngươi. Giữa hai ta cũng rất có duyên phận đó, lần đầu thì quen biết nhau, lần thứ hai là chém giết nhau. Thật là thú vị."

Sắc mặt Quân Nhược Lan tái nhợt. trong đôi mắt đẹp hiện nên một tia trào phúng vui vẻ, nó: "Tốt, nếu như ngươi có bản lĩnh giết chết ta ở đây thì ta cũng chấp nhận."

Đột nhiên, thanh âm của nàng lớn hơn rất nhiều, nghiêm nghị nói: "Chân Hỏa Phi Sư đại nhân, ngươi còn đợi đến khi nào mà không ra tay?"

"Hặc hặc. . ." Chân Hỏa Phi Sư rõ ràng học theo nhân loại cười ha hả, nói: "Ngươi. . . Các ngươi đánh. . . Đánh rất là tốt. . . Đẹp mắt, tiếp tục đi."

"Quân sư tỷ, Chân Hỏa Phi Sư đại nhân không muốn ra tay rồi. Xem ra chúng ta nên giải quyết ân oán của mình." Diệp Vân nhún vai, vừa cười vừa nói.

Hắn tiến về phía trước một bước, nhìn qua thì cũng bình thường không có gì lạ. Tu vi chưa đạt tới Trúc Cơ Cảnh nên cũng không có cách nào ngưng luyện ra thần hồn, thế nên cũng không phát ra chút khí thế nào.

Nhưng mà lúc cả người hắn nhìn như bình thường nhưng ở đâu đó bên trong đôi mắt phát ra ánh sáng, càng ngày càng thanh tịnh.

Keng. . .
---
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên dồn dập, chỉ thấy ba mươi tên ác đồ đột nhiên nhảy lên, rồi hạ xuống trước người Tô Ngâm Tuyết, bọn hắn bảo một trì một cái tư thế như cũ, bàn tay dán lên lưng người phía trước, sau đó hội tụ lại chân khí rồi rót vào trong cơ thể gã ác đồ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng đứng đầu tiên.

Nhưng mà chân khí của ba mươi tên ác đồ được Thanh Đồng Tiểu Chung và Tiên linh khí khôi phục đã tiêu hao bảy tám phần trong công kích vừa rồi. Hiện tại, cho dù có thể liên thủ đánh ra một kích, cũng không cách nào tạo thành tổn thương gì đối với Diệp Vân.

Diệp Vân chắp hai tay sau lưng, hồn nhiên không sợ, chậm rãi đi về phía trước.

Hắn thoạt nhìn khí định thần nhàn, dường như hết thảy đều nằm trong tầm khống chế. Thế nhưng, đám người Tô Linh, Đoàn Thần Phong lại nhìn thấy hắn làm hai cái cái thủ thế sau lưng. Một là để cho bọn hắn từ từ lui về phía sau, hai là nhất thiết phải cẩn thận Chân Hỏa Phi Sư.

Đoàn Thần Phong lập tức hiểu ra ý tứ của Diệp Vân. Hắn không nắm chắc có thể đối phó Chân Hỏa Phi Sư, một khi nó ra tay, e rằng không ai có thể ngăn cản được, vì vậy thừa dịp Chân Hỏa Phi Sư bây giờ còn tưởng rằng Diệp Vân là đối thủ có cùng cấp bậc với nó, mọi người tìm cơ hội trốn đi trước.

Kỳ thật Diệp Vân làm vậy không sai. Tô Ngâm Tuyết đã hôn mê bất tỉnh, như vậy những người còn lại chính là gánh nặng, là vướng víu đối với hắn. Một khi thật sự triển khai tranh đấu sinh tử, hắn căn bản không rảnh để bận tâm bốn người bọn họ, chỉ cần một đầu linh thú bình thường, đã có thể đủ sức lấy đi tính mạng bốn người.

Đoàn Thần Phong là người đầu tiên hiểu rõ hàm ý khi Diệp Vân dùng tay ra hiệu, ngay sau đó Tô Linh cùng Dư Minh Hồng cũng đồng thời hiểu rõ.

Thế nhưng, ba người cũng không ai động, chỉ lẳng lặng đứng đấy, dường như không nhìn thấy Diệp Vân ra hiệu.

Diệp Vân nhíu mày, tay ra dấu rất nhiều lần, nhưng mà ba người sau lưng không có bất kỳ động tác gì, hiển nhiên là sẽ không rời đi.

“Diệp Vân, tiểu tử ngươi hảo hảo giáo huấn tiện nhân Quân Nhược Lan này, lão tử ở chỗ này trợ trận cho ngươi.” Đoàn Thần Phong giọng lớn nhất, oa oa kêu rống lên.

Diệp Vân trong lòng cảm khái, lại có chút cảm động, lời này của Đoàn Thần Phong có vẻ đang mắng Quân Nhược Lan nhưng thật ra là nói cho hắn biết, tiểu tử ngươi đừng nghĩ này nghĩ kia, chúng ta cũng sẽ không đi, đi thì cùng đi, nếu chết thì tất cả mọi người cùng chết.

Thực ra Diệp Vân cũng biết, một khi Chân Hỏa Phi Sư phát hiện ra hắn không lợi hại như tưởng tượng của nó, tất nhiên sẽ triển khai công kích. Mặc dù chân hỏa không cách nào thiêu chết hắn nhưng công kích bình thường cũng đủ để xé nát thân thể Diệp Vân, huống chi còn có một số linh thú đang nằm rạp xuống bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư. Phải biết rằng thực lực của mỗi đầu linh thú tối thiểu nhất cũng là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, còn lại là thực lực Trúc Cơ Cảnh.

“Đoàn Thần Phong, nếu như lần này ngươi có thể sống sót trong sơn mạch Đoạn Hồn thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.” Trong giọng nói của Quân Nhược Lan đều là phẫn nộ, kèm theo sát ý vô tận.

“Nói nhảm nói nhiều như vậy làm gì, còn không bằng lo điều tức cho tốt đi. Nhưng mà, ngươi điều tức cũng không có nghĩa gì, còn không bằng nói nhảm thêm vài câu, bởi vì ngươi rất nhanh sẽ phải chết, một đầu ngón tay của Diệp Vân cũng đủ để nghiền chết ngươi.” Đoàn Thần Phong xì mũi coi thường đối với nàng ta, liên tục giễu cợt.

Diệp Vân đi qua từng bước một, hắn đi thật chậm, dường như không đành lòng cứ như vậy đánh chết Quân Nhược Lan, lại giống như đang đợi cái gì đó.

Sắc mặt Quân Nhược lan càng trở nên trắng bệch, trong ánh mắt nàng tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Chân Hỏa Phi Sư.

“Ngươi… nhân loại các ngươi đánh nhau đúng là không có không có ý nghĩa, lề mà lề mề.” Dường như Chân Hỏa Phi Sư cảm nhận được ánh mắt Quân Nhược Lan, phát ra hai tiếng cười gượng hắc hắc.

Bỗng nhiên, hai cánh trên lưng nó khẽ vỗ, từng đạo hỏa diễm trong suốt màu lam xuất hiện từ thân thể nó, bao bọc nó trong đó.

Lập tức, Chân Hỏa Phi Sư gào rú một tiếng, trong mắt lóe ra hung quang, đi về phía Diệp Vân. Trên bầu trời dương như xuất hiện những bậc thang, Chân Hỏa Phi Sư theo bậc thang từng bước một đi tới, chỉ qua một lát, đã cách Diệp Vân chưa đến mười trượng.

Diệp Vân vẫn đứng chắp tay như trước, khuôn mặt lạnh nhạt.

“Thứu Vương, hay là ngươi đi ra ngoài vui đùa một chút?”
Bình Luận (0)
Comment