Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 289

“Thứu Vương, ngươi cũng ra chơi đùa một chút đi!”

Thanh âm Diệp Vân đột nhiên vang lên, quanh quẩn trong không trung.

Trong khoảnh khắc, bỗng nhiên xuất hiện một vòng sáng maù vàng kim, một đầu linh thú Kim Sí Đại Bằng xuất hiện trước mặt mọi người.

Sau khi tiến vào trong Đoạn Hồn Sơn Mạch thì Thần Vũ Thứu Vương vẫn chưa hề xuất hiện lần nào. Tuy rằng nó và Diệp Vân đã có hiệp nghị là khi nào Diệp Vân gặp phải nguy cấp thì nó có thể ra tay. Thế nhưng, cho dù Diệp Vân mấy lần gặp phải hiểm cảnh vẫn không hề thả nó ra.

Thần Vũ Thứu Vương mang theo khí thế uy mãnh xuất hiện, khiến cho Chân Hỏa Phi Sư cũng phải sững lại, không dám lao về phía trước nữa.

“Diệp Vân, tiểu tử ngươi gọi ta ra ngoài làm gì.” Thần Vũ Thứu Vương bực tức, lẩm bẩm, “Lão tử đang ngủ ngon, đang mơ thấy một quả Tiên linh thạch thì lại bị ngươi đánh thức.”

Diệp Vân trừng mắt, nhìn nó, nói: “Loại linh thú như ngươi mà còn nghĩ gặp được Tiên linh thạch? Ngươi có biết Tiên linh thạch là thứ gì không hả?”

Thần Vũ Thứu Vương khẽ giật mình, cả giận nói: “Lão tử dù gì cũng là hậu duệ của Kim Sí Đại Bằng, sau khi vượt qua thiên kiếp thì huyết mạch truyền thừa sẽ mở ra dần dần. Tiên Linh Thanh Thạch là cái quái gì chứ, nếu như ở một vạn năm trước thì tộc Kim Sí Đại Bằng của ta cũng không thèm ăn cái thứ rác rưởi này.”

Thần Vũ Thứu Vương liếc mắt, nhìn hắn, nói: “Vạn năm trước, khắp thiên địa đều là Tiên Linh Thanh Thạch, giống như là linh thạch bình thường bây giờ vậy, củng chẳng có gì là lạ. Chẳng qua là không biết vạn năm trở lại đây, không biết là có sự rối loạn gì, linh khí biến mất vô cùng lớn, mà Tiên linh thạch dần trở nên thưa thớt. Nhưng mà, cho dù ít đi thì chắc hẳn cũng không quá hiếm hoi, chẳng qua là do Thiên Kiếm Tông quá mức thấp kém, cho nên mới khó có được mà thôi.”

Diệp Vân nhíu mày. Hắn mơ hồ phát giác được lời nói của Thần Vũ Thứu Vương còn có ẩn giấu việc gì đó. Vạn năm trước xuất hiện biến hóa, linh khí bị biến mất? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Diệp Vân vừa muốn mở miệng hỏi tiếp thì lại nghe Thần Vũ Thứu Vương quát lên: “Tiểu tử ngươi gọi ta ra đây không phải là chỉ để phơi nắng chứ? Có phải muốn ta đối phó với thứ ngu xuẩn, toàn thân đỏ bừng kia không?”

Thần Vũ Thứu Vương ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đảo qua Chân Hỏa Phi Sư thì trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Diệp Vân thấy vậy thì cười nói: “Bình thường Thứu Vương ngươi không phải là luôn khoác lác là vô địch dưới cấp tiên thú hay sao? Ngươi thấy đó, đầu Chân Hỏa thú này cũng chỉ là linh thú mà thôi. Ngươi giúp ta dọn dẹp nó nhé.”

Ánh mắt Thần Vũ Thứu Vương đanh lại, oán hận nói: “Tiểu tử ngươi gọi ta ra chính là việc này? Mẹ kiếp! Ngươi có biết Chân Hỏa Phi Sư là thứ gì không? Chính là Hỏa Thần tọa kỵ trên tiên giới trong truyền thuyết đó. Tuy rằng tên gia hỏa này nhìn như chưa hoàn toàn thành thục, thế nhưng có lẽ thực lực cũng đã đến Trúc Cơ Cảnh lục trọng, công kích của nó ta cũng chưa chắc là có thể đỡ được.”

“Sợ cái gì. Tên gia hỏa này lợi hại chỉ mỗi chút hỏa diễm trên người nó mà thôi, những thứ khác thì không đáng nhắc đến. Lão nhân gia người chỉ cần bay lên tránh hỏa diễm, sau đó tùy ý trảo cho nó hai cái là xong ngay mà.” Diệp Vân cười hắc hắc.

“Ngươi nói cũng đúng. Thế nhưng Chân hỏa của nó đúng là vô cùng lợi hại, muốn tránh cũng không dễ dàng như ngươi nói đâu.” Lời nói của Thần Vũ Thứu Vương có chút do dự.

“Chân hỏa của nó lợi hại lắm ư? Lợi hại quái gì chứ, không phải là ngay cả một sợi tóc của ta còn chưa đốt được hay sao?” Diệp Vân bĩu môi, sau đó nhìn về phía Chân Hỏa Phi Sư, vẫy tay nói: “Chân Hỏa Phi Sư, ngươi nói có đúng hay không?”

Chân Hỏa Phi Sư đứng ở phía xa nhìn bọn hắn. Nó tuy rằng mới học tiếng người, thế nhưng ngôn ngữ dù sao cũng chính là một trong những việc dễ học nhất, cho dù nói mới tiếp xúc, nhưng vẫn có thể hiểu được giọng điệu giễu cợt của Diệp Vân.

“Hai tên ngu xuẩn, sắp chết đến nơi mà vẫn còn mạnh miệng.”

Diệp Vân ồ lên một tiếng, nói: “Chân Hỏa Phi Sư đại nhân, ngươi không cà lăm nữa hả? Lại còn biết nói những từ ngữ cao cấp như ‘sắp chết đến nơi’, ‘mạnh miệng’, ‘ngu xuẩn’, đúng là khiến cho ta không ngờ được đấy.”

Chân Hỏa Phi Sư gầm lên một tiếng giận dữ, trong mắt hiện ra ánh lửa lập lòe, hung hăng nhìn về phía Diệp Vân, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra hao đạo chân hỏa về phía hắn.

Thần Vũ Thứu Vương xuất hiện, chẳng những khiến cho Chân Hỏa Phi Sư cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mà ngay cả đám người Tô Ngâm Tuyết, vẻ mặt cũng hiện lên sự kinh hãi. Một đầu linh thú có khí thế như vậy, không ngờ lại là linh sủng của Diệp Vân.

Tô Ngâm Tuyết cũng vừa vặn tỉnh lại lúc ánh kim quang kia xuất hiện, sau đó lại nghe đoạn đối thoại của Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương. Sau khi đánh giá thì liền phát hiện ra, đây chính là đầu thứu vương mà mình đã từng đối mặt, nó đã vượt qua thiên kiếp mà trở thành linh thú.

Mỗi đầu linh thú sau khi vượt qua thiên kiếp thì tiềm lực đúng là không thể hạn lượng. Tu vi của nó trong một thời gian ngắn có thể tăng lên một cách nhanh chóng, từ linh thú cấp một đến cấp chin thì tối đa cũng không quá hai mươi năm. Mà mỗi đầu linh thú sau khi vượt qua thiên kiếp thì đều có thiên phú này.

Thần Vũ Thứu Vương chính là hậu duệ của Kim Sí Đại Bằng, như vậy thì tiềm lực của nó sẽ càng lớn hơn nữa. Một khi huyết mạch truyền thừa được thức tỉnh toàn bộ thì nó sẽ một lần nữa mà trở thành một đầu Kim Sí Đại Bằng.

Kim Sí Đại Bằng là gì?

Trong chí lục tại Viễn Cổ Các của Thiên Kiếm Tông cũng đã có ghi chép, Kim Sí Đại Bằng chính là thần thú tại vạn năm trước. Mỗi một đầu Kim Sí Đại Bằng cao cấp nhất thì tương đương với một thần tướng của Tiên giới, yêu hoàng của Yêu giới, trong Nhân giới thì chính là tồn tại tuyệt đỉnh.

Chẳng qua, trong cuộc đại chiến Tiên Ma vạn năm trước, chủng tộc Kim Sí Đại Bằng thương vong thảm trọng, toàn tộc gần như bị diệt, tương truyền mặc dù có một số hậu duệ được truyền thừa, thế nhưng số lượng cực ít, hơn nữa lại qua vạn năm, ai biết là còn có truyền thừa huyết mạch nữa hay không.

Tô Ngâm Tuyết không nghĩ tới, Ngốc Thứu Vương được Thiên Kiếm Tông nuôi nhốt lâu nay lại chính là hậu duệ của Kim Sí Đại Bàng.

“Có hậu duệ của Kim Sí Đại Bàng ở đây, vậy chúng ta sẽ thắng trận chiến này.” Tô Ngâm Tuyết miễn cưỡng đứng lên, khóe miệng mang theo một nụ cười thư giãn.

“Tỷ tỷ, thực lực tỷ chưa khôi phục, nhưng mà có thể cảm nhận được thực lực bây giờ của Thứu Vương chứ.” Tô Linh đỡ lấy Tô Ngâm Tuyết, nói nhỏ vào tai nàng.

Tô Ngâm Tuyết hơi ngẩn ra, miễn cưỡng nhìn lại, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái. Thần Vũ Thứu Vương, hậu duệ của Kim Sí Đại Bàng chỉ mới là linh thú tam cấp, chống lại Hỏa Phi Sư có lực lượng tương đương với Trúc Cơ Cảnh lục trọng, sao có thể có nửa điểm phần thắng đây?

Trong nhất thời, trong lòng mọi người tràn đầy lo lắng.

“Thứu Vương, mới không gặp ngươi thời gian ngắn, dường như thực lực của ngươi lại có tiến triển à?” Diệp Vân nghiêng đầu nhìn Thần Vũ Thứu Vương, bỗng nhiên trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Thần Vũ Thứu Vương dương dương đắc ý nói: “Dĩ nhiên rồi, ta là hậu duệ Kim Sí Đại Bàng, dùng chính thực lực của mình sống sót vượt qua thiên kiếp.”

“Ngươi dựa vào thực lực của chính mình để vượt qua sao?” Diệp Vân hỏi xen vào.

Thần Vũ Thứu Vương đang nói chợt dừng lại một hồi, rồi liếc nhìn Diệp Vân, nói: “Không nên xen vào. Bây giờ thiên tư của ta cực cao, tất nhiên thực lực sẽ tăng rất nhanh. Nếu như không phải vì huyết mạch truyền thừa trong cơ thể ta mở ra hơi chậm, thì trên người ta sao có thể xuất hiện cấp bậc linh thú tam cấp chứ?”

“Tốt tốt, ngươi lợi hại, ngươi uy mãnh, ngươi vô địch, ngươi kiêu ngạo.” Diệp Vân hừ hai tiếng, gật đầu nói: “Vậy phiền ngươi đánh chết cái gia hỏa toàn thân đỏ bừng kia đi, nếu không đánh chết được nó thì sau này ngươi cũng đừng có khoác lác trước mặt ta.”

Cái cổ vịt của Thần Vũ Thứu Vương giống như bị bóp lại, tiếng cười cạc cạc lập tức dừng lại, không còn nửa điểm âm thanh.

“Gia hỏa này có chút lợi hại, chúng ta liên thủ thử xem.” Thần Vũ Thứu Vương nhìn Chân Hỏa Phi Sư trên không trung, giọng nói có chút trầm trọng.

“Đúng thôi, nói sớm như vậy có phải hơn không? Không nên giả vờ giả vịt.” Diệp Vân cười ha ha, hắn nhảy lên một cái, rơi vào trên lưng Thần Vũ Thứu Vương, tử ảnh trong tay lưu chuyển, phảng phất như một mảnh sóng nước nhộn nhạo ra.

Chân Hỏa Phi Sư cũng không có lao thẳng tới mà lẳng lặng nghe bọn hắn phát ngôn bừa bãi. Cũng một phần vì nó có chút kiêng kị đối với việc Diệp Vân có thể ngăn cản chân hỏa, mặt khác, tuy rằng nó được xưng Hỏa Thần tọa kỵ, thực lực ngang với Trúc Cơ Cảnh lục trọng, nhưng mà thời điểm đối mặt với đại điểu toàn thân sáng chói này, lại làm cho nó có cảm giác nguy hiểm.

Chân Hỏa Phi Sư cứ yên lặng đứng trên không trung, hai mắt giống như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Diệp Vân bọn hắn.

Đột nhiên nó ngửa đầu thét dài, tiếng rít gào xuyên thấu mây xanh, truyền ra xa xa, chỉ một lát công phu đã truyền ra mấy trăm dặm.

Trong khoảnh khắc, những đầu linh thú vốn đang nằm rạp trên mặt đất bỗng nhiên đứng dậy, thoạt nhìn có vẻ không tình nguyện, nhưng cũng từng bước một tập trung lại bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư.

Trong nhất thời, bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư đã tụ tập mười ba đầu linh thú.

Thế nhưng, cái này vẫn chưa xong. Mười hơi thở về sau, liền nhìn thấy phía xa mơ hồ xuất hiện mấy chục đạo quang ảnh, bay vụt về phía này, trong nháy mắt đã xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Mấy chục đạo quang ảnh này lại đều là linh thú, xuất hiện trọn vẹn ba mươi sáu đầu linh thú bay thẳng đến, sau đó hạ xuống bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư, cùng nhau gầm rú lên.

Nhất thời, tiếng rống như sấm, chấn động khắp ngàn dặm.

Bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư vậy mà hội tụ tổng cộng bốn mươi chín đầu linh thú, trong đó đã có bảy đầu linh thú cấp hai, thậm chí còn có một đầu linh thú tam cấp.

Với đội hình như vậy, dù cho thực lực Diệp Vân cùng Thần Vũ Thứu Vương có mạnh hơn vài lần nữa, cũng không cách nào đối phó.

“Diệp Vân, đại điểu, các ngươi còn muốn tới sao?” Trong âm thanh của Chân Hỏa Phi Sư mang theo vô cùng trào phúng. Ai cũng có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của nó, dù cho nó không thi triển chân hỏa, cũng có thể dễ dàng xé rách bọn họ.

Diệp Vân hít sâu, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Chân Hỏa Phi Sư lại có thể triệu tập đến bốn mươi chín đầu linh thú để nó sử dụng, nếu như những linh thú này đồng thời công kích, bọn hắn không có khả năng ngăn cản.

Phải làm thế nào cho phải đây?

Diệp Vân và Thần Vũ Thứu Vương hai mặt nhìn nhau, chợt thấy trong mắt đối phương hiện lên một chút tức giận cùng kiên quyết.

“Móa nó, ta chính là hậu duệ của Kim Sí Đại Bàng, nhớ năm đó Đại Bàng giương cánh, đã ngay lập tức đi vạn dặm, lên trời xuống đất, vô địch thiên hạ. Hôm nay lại bị những đồ bỏ đi này ức hiếp. Diệp Vân, chúng ta giết chết bọn chúng, có thể giết mấy cái thì giết.”

Diệp Vân cười ha ha, trong tay Tử Ảnh kiếm chỉ thẳng lên bầu trời, cột sáng màu tím bay thẳng lên, trong khoảnh khắc, thiên địa vang lên tiếng sấm.

Hưu..u…u!

Thình lình xuất hiện một đạo hỏa quang cùng một đạo băng phách, sau đó mạnh mẽ dung hợp lại một chỗ, tản ra ánh sáng rực rỡ.

“Thứu Vương, chúng ta chơi chết bọn nó!”
Bình Luận (0)
Comment