Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 371

Dịch: aluco

Giọng nói hùng hồn từ miệng Tô Hạo ù ù vang ra.

Hai chữ “bày trận” từ miệng hắn thốt ra, đám người Đoan Mộc Long Đài lập tức hội tụ cùng một chỗ, chiếm cứ phương vị của mình, chín người bọn hắn đối với Thập Sát Trận đã quá quen thuộc đến mức dù cho có nhắm mắt lại cũng không làm sai.

Tuy rằng Diệp Vân chưa hợp luyện qua bao nhiêu lần nhưng với sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm hầu như làm cho thần hồn tâm phách của hắn đều mở rộng, hắn có thể cảm thụ được từng biến hóa nhỏ nhất của Thập Sát Trận, tất cả tinh diệu cùng huyền ảo đều ghi khắc rõ ràng trong lòng, nắm bắt sự vận chuyển của trận pháp so với bọn Đoan Mộc Long Đài cũng không có gì khác biệt, thậm chí hiểu biết sự thần diệu bên trên còn hơn nửa trù.

Mười người chiếm cứ các vị trí khác nhau, trong tay không ngừng đánh xuất ra đạo đạo quyết pháp, chỉ thấy đạo đạo quang ảnh lưu chuyển giữa mười người tựa hồ đưa bọn chúng liên hệ toàn bộ lại với nhau.

Thập Sát Trận giống như một tòa Kim Tự Tháp, dưới đáy là bốn người do Thất sư huynh Hóa Văn thân mang Thổ hệ Linh Khí suất lĩnh, đem Linh khí của bọn chúng hội tụ cùng một chỗ, hơn nữa dùng Thổ hệ Linh Khí của mình tinh lọc dung hợp trở thành một cái đế vững chắc, cùng đại địa tương liên không thể phá vỡ.

Phía trên bốn người bọn họ là Nhị sư huynh Mặc Nho cầm đầu ba người họp thành một tiểu đội, bọn hắn nắm lấy tay nhau, phía dưới từng đạo Linh khí truyền đến từ huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân rót vào thân thể sau đó hội tụ cùng một chỗ, từ lòng bàn tay của bọn hắn bắn ra một đạo Linh lực truyền đến hai người phía trên bọn hắn, một người trong đó chính là Đại sư huynh Đoan Mộc Long Đài.

Đoan Mộc Long Đài cùng Lã Thiên Thu chiếm cứ tầng thứ ba, hai người khoanh chân ngồi đó, một tay nắm lấy tay của nhau, tay còn lại ngữa ra hướng lên trời, đứng trong lòng bàn tay của bọn hắn chính là Diệp Vân cầm trong tay Tử Ảnh Kiếm.

Diệp Vân thân mang Lôi Linh khí chính là mũi nhọn chuyên công kích cuối cùng.

Lôi điện chi lực chính là Thiên Đạo chi phạt, thi triển đến mức tận cùng uy lực lớn đến mức không thể đo lường, đánh đâu thắng đó. Mấu chốt nhất của Thập Sát Trận chính là có được Lôi Linh khí đệ tử, nếu như không có Lôi Linh khí đem lực công kích của mười người ngưng tụ sau đó chuyển thành lôi điện chi lực thì uy lực sẽ chênh lệch rất nhiều.

Nếu như không có Lôi Linh khí thì mười người hợp lực có thể phát ra uy lực gấp năm thậm chí gấp mười lần, nhưng Thập Sát Trận nếu có được Lôi Linh khí ít nhất có thể phát huy ra gấp hai mươi, năm mươi lần thậm chí uy lực hơn trăm lần.

Dưới sự chống đỡ của Thập Sát Trận hầu như tu vi tất cả mọi người đều được tăng lên, tuy rằng còn có chênh lệch so với Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong nhưng mà bình quân cũng có thể đạt tới Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng thậm chí lục trọng cũng không thành vấn đề. Như thế, Thập Sát Trận được tạo thành từ mười tên đệ tử nếu có thể phát huy ra uy lực gấp trăm lần thì đối mặt với cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, ngũ trọng cũng có sức đánh một trận.

Diệp Vân chỉ cảm thấy từng cỗ Linh lực hùng hồn đến cực hạn từ hai lòng bàn tay của hai vị sư huynh phía dưới hóa thành hai đạo chui vào hai chân, theo kinh mạch uốn lượn đi lên, nhét đầy vào từng vị trí trong cơ thể.

Diệp Vân chưa từng có được cảm giác chân khí trong cơ thể hùng hồn đến tình trạng hầu như không thể tin được, dù cho lúc hắn hấp thu Linh khí thiếu chút nữa bạo thể cũng không có loại cảm giác này.

Mấu chốt nhất chính là cỗ chân khí hùng hồn này cũng không làm cho hắn có cảm giác sắp bị bạo thể, ngược lại cảm thấy thân thể là cái động không đáy, dù cho Linh khí có nhiều hơn gấp mười lần chỉ sợ cũng có thể dung nạp.

Diệp Vân cũng không có nửa phần kinh ngạc, hắn có lý giải khắc sâu đối với Thập Sát Trận, loại cảm giác dùng Linh Hồn đi cảm thụ thâm sâu của trận pháp để lấy được lý giải không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Chân khí không ngừng dũng mãnh vào thân thể, Diệp Vân cũng không khiến chúng dừng lại mà lợi dụng sự huyền diệu của Thập Sát Trận đem cỗ chân khí hùng hồn này chậm rãi dung hợp cùng Lôi Linh khí, tạm thời làm cho Lôi Linh khí càng thêm hùng hồn trầm trọng.

Lôi Linh khí hùng hồn đã đến cực hạn này không ngừng rót vào bên trongTử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân, chỉ thấy bên trên Tử Ảnh Kiếm điện mang lập lòe, rung động đùng đùng.

Trên đỉnh đầu Diệp Vân một đóa kiếp vân đen nhánh lăng không hiện ra, trong đó điện xà xuyên thẳng qua, tiếng sấm ù ù.

“Hỏa Vân Thánh Giả, thật muốn cá chết lưới rách sao?” Tô Hạo tức giận quát.

“Hỏa Vân, đến đây đi.” Giọng nói Thất trưởng lão lạnh như băng.

Mộ Dung Vô Tình không nói gì, trong mắt hiện ra chiến ý dạt dào, chiến hỏa hừng hực, đây là nguy hiểm lớn nhất cả đời của hắn cho đến nay nhưng không làm cho hắn cảm thấy kinh sợ chút nào, ngược lại còn tràn đầy kích động bởi vì hắn biết rõ với tu vi hiện tại của hắn cùng Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả giao thủ sẽ đem lại kinh nghiệm khó có thể tưởng tượng.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải còn sống sót. Hắn tin tưởng nếu như lần này có thể còn sống thì Kim Đan Đại Đạo đã không thể nào ngăn cản bước chân của hắn, nhất định trong vòng năm mươi năm sẽ bước vào Nguyên Anh Cảnh, trở thành lão tổ một phương.

Trong mắt Yến Trường Xuân hiện lên vẻ kiên quyết, sự kiên quyết này dù cho là Tô Hạo hay là Mộ Dung Vô Tình cũng chưa từng nhìn thấy điều đó trong mắt Yến Trường Xuân.

“Hỏa Vân tiền bối, hôm nay nếu không phải Thiên Kiếm Tông ta biến mất khỏi mảnh đại địa này thì chính là Hỏa Vân Thánh Giả ngươi hóa thành mây khói.”

“Hỏa Vân tiên sinh, ta biết rõ cho dù chúng ta liên thủ đánh ra một kích mạnh nhất, phối hợp ăn ý không chê vào đâu được cũng vẫn không phải là đối thủ của ngươi. Bất quá ngươi dám xác định sau đó cơ thể của ngươi vẫn sẽ hoàn hảo không tổn hao gì? Ngươi dựa vào đâu để tin tưởng có thể đem hai mẹ con chúng ta còn sống mang đi?”

Thủy Thanh Huyên đối với tình huống tại thời khắc này vô cùng rõ ràng, dù cho giờ phút này Hỏa Vân Thánh Giả thoạt nhìn thực lực không có khôi phục bao nhiêu nhưng một khi tử chiến hắn có thể bạo phát ra lực công kích, tuyệt đối bọn hắn không thể ngăn cản được.

Hỏa Vân Thánh Giả nhíu mày, thanh âm lạnh lùng:” Ngươi muốn chết? Chẳng lẽ ngươi đã quên ngươi chính là Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ, lại tu luyện Đại Yêu Điểm Thần Quyết, dù cho giờ phút này phá công thì ngươi cũng đã có được hai mươi năm tu luyện, đối với sự lĩnh ngộ Thiên Đạo ngày sau của ngươi thì cũng có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng được. Chết, ngươi bỏ được sao?”

Thủy Thanh Huyên cười nói tự nhiên, nói:” Ngươi tại sao lại biết ta không nỡ bỏ đây? Chẳng lẽ muốn ta thúc thủ chịu trói để ngươi đem mẹ con ta mang về thi triển phương pháp thay mận đổi đào?”

Hỏa Vân Thánh Giả nói:” Ngươi nên biết ta không muốn dùng ngươi để thi triển phương pháp thay mận đổi đào, con gái ngươi cũng có thể sẽ có đãi ngộ giống như ngươi.”

Thủy Thanh Huyên cười nói:” Ta đây thân là Hi Linh Yêu tộc Thánh Nữ, ngươi cảm thấy ta sẽ nghe theo lời ngươi bày bố, tùy ý để ngươi đem ta đi đổi lấy mười mấy tên Yêu tộc đồng bạn sao? Huống hồ ngươi làm thế nào biết Hi Linh Yêu tộc lại dùng mười mấy tên Yêu tộc đệ tử để đổi lấy tính mạng của ta?”

Hỏa Vân Thánh Giả khẽ giật mình, lập tức cười ha hả:” Yêu tộc Thánh Nữ Thánh Tử mỗi một vị đều là hy vọng của toàn tộc, đừng nói là mười mấy tên Yêu tộc đệ tử, chính là trăm tên, nghìn tên bọn hắn cũng sẽ không nhíu mày.”

Thủy Thanh Huyên thản nhiên nói:” Nếu không ngại thì cứ thử xem.”

Hỏa Vân Thánh Giả chợt giơ tay lên, nói:” Chờ một chút.”

Thủy Thanh Huyên ngạc nhiên hỏi:” Đánh thì đánh đi, còn chờ gì nữa?”

Hỏa Vân Thánh Giả nói:” Tất nhiên phải đánh rồi nhưng trước khi đánh thì nhờ đọc giả bầu phiếu cho lão aluco để lão ấy có tinh thần mà dịch tiếp. Nếu lão ấy không dịch nữa thì chúng ta có đánh nhau long trời lở đất cũng chẳng ai biết, hóa ra uổng phí hay sao?”

Thủy Thanh Huyên nghe thấy liền nói:” Ý kiến hay, xin đọc giả bớt chút thời gian bầu phiếu cho dịch giả aluco để lão ấy dịch tiếp về trận chiến này. Đảm bảo trận chiến này không phụ lòng trông đợi của mọi người!”

Hỏa Vân Thánh Giả thở sâu, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người chung quanh cuối cùng rơi vào trên mặt Thủy Thanh Huyên, trong lòng bàn tay của hắn hiện lên một điểm sáng âm u sau đó chứng kiến hắn đem một quả đan dược màu tím đen nuốt vào trong miệng.

“Ra tay!”

Vào thời khắc này, Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên hạ giọng quát lên tuy rằng giọng nói cực nhỏ nhưng lại chui vào tai mọi người rõ ràng.

“Vô Tình Thiên Kiếm!”

Mộ Dung Vô Tình là người xuất thủ đầu tiên, hắn đã sớm rục rịch hận không thể lập tức ra tay, nghe được tiếng quát nhỏ của Thủy Thanh Huyên thì không chút do dự vỗ hai tay, chân khí trong cơ thể toàn lực xuất ra, một thanh thiên kiếm cực lớn từ trong bàn tay hắn phóng lên trời hướng về phía Hỏa Vân Thánh Giả hung hăng chém xuống.

“Kiếm Trảm Trường Sinh!”

Yến Trường Xuân bước ra một bước, ánh sáng trong tay lập lòe, mái tóc của hắn trước đây hơi xám trắng thì giờ phút này rõ ràng chỉ trong nháy mắt biến thành tơ bạc, gương mặt trở thành già nua chằng chịt nếp nhăn như khe rãnh. Hắn rõ ràng thi triển kiếm thuật chặt đứt thọ nguyên, đem thọ nguyên chi lực ngưng tụ trong một kiếm này, trảm yêu trừ ma.

“Thiên Sinh Nhất Kiếm!”

Thất trưởng lão cũng đã sớm có chuẩn bị, tu vi suốt cả đời giờ phút này toàn bộ ngưng tụ trong một kiếm, trường kiếm thoạt nhìn như chậm nhưng cực nhanh đã xuất hiện ở mi tâm của Hỏa Vân Thánh Giả.

“Vô Ảnh Thất Điệp Lãng!”

Tô Hạo bỗng nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh, chỉ thấy từng đạo kiếm quang từ trên người hắn bắn ra, trọn vẹn bảy đạo kiếm quang phân nhau trước sau đi ra, cuối cùng khi đến cách người Hỏa Vân Thánh Giả nửa xích thì đều ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành một cây kim dài giống như có thể đâm thủng không gian, bắn về phía trái tim của Hỏa Vân Thánh Giả.

"Khinh la thủy tụ, yên mạn trọng trọng!"

Thủy Thanh Huyên thấp giọng quát, hai đạo lụa trắng từ trong tay áo nhanh chóng bắn ra trên không trung hơi hơi run lên, sương mù nảy sinh, phát sau mà đến trước đem toàn bộ thân người Hỏa Vân Thánh Giả bao vây lại. Sương mù quỷ dị này chẳng những có thể che chắn ánh mắt càng có thể ngăn cách thần thức, Hỏa Vân Thánh Giả ở sâu trong sương khói giờ phút này gần giống như mù lòa, căn bản không nhìn thấy công kích của mọi người.

Lụa trắng như điện nhanh chóng bắn đi nhưng là bắn về vị trí phần bụng của Hỏa Vân Thánh Giả.

Cùng lúc đó trên đỉnh của Thập Sát Trận, Diệp Vân vừa mới đem tất cả Lôi Linh khí đều rót vào bên trong Tử Ảnh Kiếm, mảnh kiếp vân đen nhánh trên đỉnh đầu hắn càng phát ra ngưng thực, điện mang trên không trung lập lòe, đì đùng loạn hướng, lôi âm ù ù tựa hồ đến từ trên chín tầng trời.

“Diệt Thế Thần Lôi!”

Diệp Vân đâm ra một kiếm, trên bầu trời kiếp vân đột nhiên run lên, rõ ràng lập tức thu nhỏ lại ngưng tụ thành một đoàn, ngay sau đó HƯU…U…U một tiếng phá không mà đi, tản mát ra tử sắc quang ảnh phóng tới đầu của Hỏa Vân Thánh Giả.

Được rót vào Lôi Linh khí hùng hồn như thế, công kích của Diệt Thế Thần Lôi cùng trước đây hoàn toàn bất đồng.

Lúc trước Diệt Thế Thần Lôi được sinh ra từ kiếp vân thô to như cánh tay, lôi phạt hướng về phía đối thủ oanh kích, một khi đánh trúng thì địch thủ bị lôi quang tràn ngập đầy người, điện xà tàn sát bừa bãi lập tức đánh cho thành cục than, dù cho không có thân tử linh tiêu thì bản thân cũng sẽ bị trọng thương, triệt để mất đi lực tái chiến.

Nhưng mà đạo Diệt Thế Thần Lôi này lại trực tiếp khiến toàn bộ kiếp vân đều hóa thành lôi phạt, uy lực trong đó tăng lên gấp bao nhiêu lần thì Diệp Vân cũng không dám tưởng tượng.
Sáu đạo công kích thuấn phát trong nháy mắt đến, hầu như đồng thời đánh về phía Hỏa Vân Thánh Giả, không phân biệt trước sau cùng lúc xông vào đám sương khói do Thủy Thanh Huyên ngưng tụ.

Ngay khoảnh khắc sáu đạo công kích sắp chạm vào thân thể chỉ thấy giữa đám sương mù xuất hiện một đám kim quang, chỉ thoáng chốc đã đem sương mù lay động thành bụi phấn, lập tức tản ra.

Trong ánh mắt Hỏa Vân Thánh Giả kim mang lập lòe, đột nhiên quát lớn!

“Kim Quang Trảm Thần Quyết!”

Bình Luận (0)
Comment