Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 372

Dịch: aluco

Hỏa Vân Thánh Giả chợt quát một tiếng, đám kim quang đột nhiên bắn ra xa, tất cả sương mù đều bị tiêu tán không còn, Thiên Địa trong sáng.

Cùng lúc đó, sáu đạo công kích ngưng tụ của bọn Diệp Vân cũng đã đến, mặc kệ Hỏa Vân Thánh Giả có tránh né cỡ nào cũng khó có khả năng đồng thời tránh né được.

Nhưng mà trên mặt của Hỏa Vân Thánh Giả lại không có bối rối chút nào, tựa hồ hắn căn bản không nghĩ tới tránh né. Theo kim quang mãnh liệt bắn ra toàn thân hắn tựa hồ được bao phủ một tầng mờ mịt, kim quang lượn lờ quanh thân thể thản nhiên đối mặt với tất cả công kích.

Ngay khoảnh khắc sáu đạo công kích va chạm vào thân thể của hắn, trong tầng mờ mịt kim quang mãnh liệt bắn ra, dường như mấy vạn mũi tên nhọn kim sắc bắn thẳng ra, kim sắc quang mang đại thịnh che giấu đi cả sáu đạo công kích.

Diệp Vân cảm thấy trong lòng giật lên một cái, một cỗ man lực chưa từng có trước đây đột nhiên kéo tới. Diệt Thế Thần Lôi đã chạm vào người Hỏa Vân Thánh Giả vậy mà đã mất đi liên hệ, thần lôi này chính là tất cả Lôi Linh khí trong cơ thể hắn ngưng tụ mà thành cùng tâm thần hắn tương liên, giờ phút này rõ ràng đã bị chặt đứt không còn bất luận cảm thụ gì.

Diệp Vân chỉ cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi từ trong miệng không kềm chế được chảy ra, từ trên không trung hóa thành từng điểm huyết hoa rơi đầy trên mặt đất.

Vẫn chưa hết, cỗ man lực kinh khủng này trong nháy mắt đánh trúng hắn liền truyền đến dưới chân hắn đánh vào trên người Đoan Mộc Long Đài cùng Lã Thiên Thu, hai người này đều là Trúc Cơ Cảnh cao thủ thông qua Thập Sát Trận lực lượng tương liên đã có tu vi tương đương Trúc Cơ Cảnh lục trọng, nhưng mà đối mặt với cỗ man lực đã bị Diệp Vân triệt tiêu mất một tầng vẫn không có cách nào ngăn cản.

Hai người oa lên một tiếng, nhịn không được phun ra máu tươi rồi cả hai ngã từ không trung xuống.

Man lực tràn đầy này vẫn chưa hết tiếp tục phóng xuống phía dưới điên cuồng oanh kích bọn hắn, không có chút nào ngoài ý muốn ba người phía dưới cũng phun ra máu tươi bay rớt ra ngoài.

Man lực tràn đầy này chẳng những không yếu bớt chút nào mà dường như càng ngày càng mạnh hơn, tiếp tục xung kích bốn người phía dưới. Bọn người Hóa Văn không ngăn cản được, áp lực cực lớn khiến cho thất khiếu bọn hắn đều chảy ra máu tươi, trong miệng phun ra máu tươi càng nhiều hơn. Lực lượng cuồng bạo như một búa tạ giáng lên người bọn họ, dù cho Hóa Văn có được Thổ hệ Linh khí không ngừng đem man lực truyền xuống mặt đất nhưng cũng không có tác dụng, chẳng qua chỉ chèo chống được chừng hai cái công phu hô hấp thì bốn người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài tầm mười trượng, toàn thân đầm đìa máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Ở bên kia, Tô Hạo cùng Yến Trường Xuân miệng phun ra máu tươi, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, hai người bay ra ngoài xa trăm trượng va chạm nặng nề đụng vào làm một núi đá lớn nát bấy. Hai người mặc dù không hôn mê nhưng bản thân bị trọng thương, trong cơ thể không còn nửa điểm chân khí có thể điều động, chỉ có thể giúp nhau đứng lên chứ không còn sức lực để đánh một trận.

Ngược lại Thất trưởng lão và Mộ Dung Vô Tình tình huống có đỡ hơn một chút, khóe miệng hai người tràn ra máu tươi, thối lui ra xa mười trượng và vẫn còn lăng không như cũ, chẳng qua là ánh mắt hai người không giống nhau. Thất trưởng lão trong mắt tràn đầy vẻ ngưng trọng, hiện lên một tia kinh hãi. Trong mắt Mộ Dung Vô Tình thì không có chút nào sợ hãi chỉ có hưng phấn nồng đậm cùng chiến hỏa hừng hực.

Mộ Dung Vô Tình chính là võ giả trời sinh, thân càng ở tuyệt cảnh thì càng có thể kích phát tiềm lực của hắn. Hắn được trở thành thiên tài đệ nhất của Thiên Kiếm Tông nghìn năm qua cũng không phải bởi vì tu vi cao tuyệt của hắn, tốc độ tu luyện so với người khác mau hơn rất nhiều mà là mỗi khi hắn lâm vào tuyệt cảnh thì tại thời điểm đó hắn sẽ lại có đột phá.

Đối với tuyệt đại đa số tu hành giả mà nói, đối mặt với trọng áp thì kết quả thường là không chịu nổi áp lực, bản thân bị trọng thương hoặc thậm chí thân tử linh tiêu. Mà Mộ Dung Vô Tình trong hơn hai mươi năm tu luyện từ vừa mới bắt đầu lâm vào tuyệt cảnh thì gặp bộc phát đột phá, từ đó về sau hắn chủ động đem chính bản thân đặt trong tuyệt cảnh, dùng áp lực cường đại để cho hắn đột phá tu vi, tìm hiểu cảnh giới. Làm riết thành nghiện, trong hai mươi năm qua hắn đã làm hơn mười lần, rõ ràng chưa có một lần thất bại ( thất bại thì chết mất xác rồi ), mỗi một lần thành công đem tiềm lực bức ra lại một lần đột phá, tìm hiểu Thiên Đạo chí lý mới, bước lên cảnh giới mới.

Giờ phút này, tuy rằng Kim Quang Trảm Thần Quyết phá vỡ Vô Tình Thiên Kiếm của hắn hơn nữa còn làm hắn bị thương nhưng mà cũng chưa đủ để hắn cảm nhận được áp lực lâm vào tuyệt tử chi cảnh.

Còn chưa đủ, còn chưa đủ! (chưa đủ phê thì làm sao mà quẩy)

Trong mắt Mộ Dung Vô Tình chiến ý thiêu đốt, hai tay trước người nhanh chóng đánh ra từng đạo pháp quyết tạo thành một cái Phù Lục huyền ảo.

Phù Lục do người luyện chế dùng chân khí để kích phát khi sử dụng đều là tiêu hao phẩm, mà Phù Lục của hắn lại dùng chân khí ngưng luyện ra thì Phù Lục như thế có uy lực đến cùng là bao nhiêu thì ai cũng không biết.

Sáu người vừa rồi nếu như nói ai cứng cựa nhất, không lùi nửa bước, không trào máu họng, sắc mặt vẫn thong dong thì chính là Hi Linh yêu tộc Thánh Nữ Thủy Thanh Huyên.

Công kích vừa rồi bị Kim Quang Trảm Thần Quyết phá giải sạch sẽ, lực lượng cuồng bạo bắn ngược lại đã đem toàn bộ đám người Diệp Vân đánh cho trọng thương. Nhưng mà Thủy Thanh Huyên lại hầu như không bị bất kỳ tổn thương nào, dường như nàng sinh ra đã có thần thông né tránh công kích.

Thủy Thanh Huyên lẳng lặng đứng đấy, sắc mặt thong dong nhìn không ra trong nội tâm của nàng có chấn động hay không, thậm chí sự trang nhã trên mặt lúc trước cũng biến mất sạch sẽ chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

Kim quang chậm rãi thu lại, bên trong quang ảnh Hỏa Vân Thánh Giả xuất hiện ở tầm mắt mọi người.

Hỏa Vân Thánh Giả chắp tay đứng yên, gương mặt có hơi trắng bệch mang theo một tia thần sắc khinh thường.

“Các ngươi cho rằng có thể dễ dàng vượt qua được Thiên Địa Lôi Kiếp Kim Đan Cảnh thất trọng cao thủ hay sao? Thật sự là ngây thơ.”

Trong mắt Tô Hạo cùng Yến Trường Xuân hiện lên vẻ tuyệt vọng, bọn hắn hơn mười người đánh ra một công kích mạnh nhất trong đời nhưng vẫn không cách nào làm cho Hỏa Vân Thánh Giả bị tổn thương, Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả thật sự đáng sợ như thế hay sao?

Trong mắt Thất trưởng lão tràn đầy vẻ kinh hãi, từ khi tu vi hắn đại thành về sau mỗi khi thi triển Thiên Sinh Nhất Kiếm chưa bao giờ thất thủ, tuy rằng hắn đã sớm lường trước thực lực Hỏa Vân Thánh Giả rất mạnh mẽ nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến tình trạng này. Thất trưởng lão nắm một thanh trường kiếm trong tay, run nhè nhẹ.

Diệp Vân vẫn ngưng lập tại hư không như trước, chẳng qua là trong cơ thể thương thế tương đối nghiêm trọng, chân khí khó có thể tiếp tục. Phía dưới người hắn đám người Đoan Mộc Long Đài hầu như toàn bộ đều bị hôn mê ngã xuống đất, man lực tràn đầy căn bản không phải bọn hắn có thể ngăn cản, Thập Sát Trận lập tức tan vỡ.

Diệp Vân thở sâu, cố nén đau nhức kịch liệt trong cơ thể, chân khí lưu chuyển trong kinh mạch dường như những mũi châm làm hắn cảm thấy khó chịu.

Làm sao bây giờ? Thoạt nhìn thì chỉ có Huyên Di còn có thể tái chiến, nhưng mà đối mặt với Kim Đan Cảnh thất trọng Hỏa Vân Thánh Giả hầu như không có nửa điểm phần thắng.

Tâm niệm Diệp Vân vừa động liền muốn xuất ra chân khí nhưng không nghĩ tới chân khí đã tiêu hao hết, đầu vừa hơi hơi nhắc tới đã tiêu tán sạch sẽ, dưới chân mềm nhũn trực tiếp ngã từ không trung xuống.

Vào thời khắc này, từ chỗ sâu trong mi tâm một đạo Hắc Bạch quang ảnh hiện lên, một cỗ Linh khí tinh khiết đến mức tận cùng dũng mãnh xông vào kinh mạch của hắn.

Trong khoảnh khắc, dường như nắng hạn lâu ngày gặp được trận mưa Linh khí xuyên thẳng qua trong kinh mạch, những nơi đi qua thì thương thế đều khép lại tựa hồ như chưa từng phát sinh.

Chỉ qua hai lần công phu hô hấp trong cơ thể Diệp Vân lại tràn đầy chân khí lần nữa, chân khí vẫn hùng hậu đến mức tận cùng và tinh khiết đến khó có thể tin.

Ngay tại thời điểm thân thể Diệp Vân sắp chạm đất hắn đột nhiên quẩy mạnh một cái, thân thể mãnh liệt bắn lên trên không trung kéo lê thành một đường vòng cung rồi nhẹ nhàng như chiếc lá hạ xuống cạnh Thủy Thanh Huyên.

“Huyên Di!”

Thủy Thanh Huyên khẽ giật mình, tò mò nhìn hắn hỏi:” Ngươi không có việc gì?”

Diệp Vân gật gật đầu, nói:” Không sao.”

Trong đôi mắt đẹp của Thủy Thanh Huyên tràn đầy vẻ khó có thể tin, bí mật trên người Diệp Vân thật sự quá nhiều, lần này nàng thậm chí thi triển cả thiên phú thần thông của Hi Linh Yêu tộc cũng không thể nhìn thấu, thật sự là khó mà tin được.

“Ngươi đã không sao, như vậy chúng ta lại tái chiến.” Thủy Thanh Huyên ôn nhu cười cười, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Hỏa Vân Thánh Giả.

“Còn có ta!”

Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh như băng mang theo một chút hưng phấn, chỉ thấy thân hình Mộ Dung Vô Tình hơi hơi nhoáng một cái đã đứng sóng vai cùng Diệp Vân.

Diệp Vân cùng hắn hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng cười to.

Tiếng cười xuyên thấu trời xanh, bay vọt qua sơn tĩnh truyền khắp phạm vi mười dặm, có một cỗ anh hùng khí khái của nam nhi quanh quẩn trong đó.

“Thương thế của ngươi cũng khôi phục không sai biệt lắm, xem ra truyền thuyết mỗi khi ngươi gặp áp lực sẽ có đột phá là sự thật.” Thủy Thanh Huyên vừa cười vừa nói.

Mộ Dung Vô Tình nói:” Còn không lâm vào tuyệt tử chi địa làm sao có thể đột phá, ta chỉ phục dụng một quả Vạn Thọ Chuyển Hồn Đan.”

“Vạn Thọ Chuyển Hồn Đan?” Thanh âm kinh ngạc của Hỏa Vân Thánh Giả vang lên trên không trung:” Không thể tưởng được là ở một nơi như Tấn quốc lại có tồn tại loại đan dược này, tại Đại Tần đế quốc thì Vạn Thọ Chuyển Hồn Đan cũng là đan dược cực kỳ trân quý, phục dụng một quả thì có thể khôi phục tất cả thương thế thậm chí còn có thể gia tăng trăm năm thọ nguyên. Chẳng qua là cả đời chỉ có thể phục dụng một quả, ngươi có lẽ đã quá lãng phí rồi.”

“Hôm nay nếu chết ở chỗ này thì có một trăm miếng Vạn Thọ Chuyển Hồn Đan cũng vô dụng.” Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nói.

“Chuyện đó cũng không tệ, ta xem ngươi thiên tư cực cao, tâm chí kiên định nên cho ngươi một cơ hội, bái nhập làm môn hạ của ta theo ta quay về Huyền Nguyên Tông, có ta bồi dưỡng chắc hẳn không cần một trăm năm đã có thể vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, phá đan sinh anh.” Hỏa Vân Thánh Giả lúc này lại rõ ràng sinh ra ý luyến tiếc tài năng.

Mộ Dung Vô Tình cười lạnh một tiếng, nói:” Trăm năm mới có thể vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp sao? Có muốn đánh cuộc với ta hay không, chỉ cần năm mươi năm ta có thể phá đan sinh anh, trở thành Nguyên Anh lão tổ.”

Hỏa Vân Thánh Giả khẽ giật mình, cả giận nói:” Ngu ngốc, ngây thơ, không biết trời cao đất rộng. Ngươi tuy rằng thiên phú cực cao nhưng nếu muốn trong vòng trăm năm phá đan sinh anh cũng là ngàn vạn khó khăn, hầu như là chuyện không thể nào, nếu có ta bồi dưỡng cũng chỉ có ba thành cơ hội. Dám “chém gió” mà không biết ngượng nói là năm mươi năm có thể trở thành Nguyên Anh lão tổ, xem ra đầu óc của ngươi cũng không khá lắm, muốn trở thành đệ tử của ta thì đầu óc quan trọng hơn là thiên phú.”

“Nói nhảm dài dòng nửa ngày còn chưa chịu động thủ, vừa rồi Kim Quang Trảm Thần Quyết chắc hẳn đã tiêu hao hết chân khí của ngươi, nếu không khôi phục chân khí chỉ sợ ngươi tiếp không được công kích kế tiếp của chúng ta.” Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng quát.

Hỏa Vân Thánh Giả giận dữ, hắn chưa từng bị người khác xem thường như thế, Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả như hắn đều có tôn nghiêm, ngươi đã nói như thế thì phải đem tất cả bọn ngươi đều chém giết mới có thể chuộc lại tội nghiệt của các ngươi dám xem thường Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả.

Trong mắt Hỏa Vân Thánh Giả hiện lên tinh mang, không thấy hắn có bất kỳ động tác nào nhưng toàn bộ khí thế trên người phát sinh biến hóa, rõ ràng xông thẳng lên trời tạo thành một hư ảnh tượng thần phía sau hắn. Một hư ảnh ba đầu sáu tay, ba khuôn mặt phân biệt ra phẫn nộ, đau khổ, vui cười. Sáu cánh tay phân biệt cầm chùy, cầm thương, cầm kiếm, cầm đao và hai kiện bảo vật có hình thù kỳ lạ trước đây chưa từng gặp.

“Ba Đầu Sáu Tay? Hóa ma yêu binh?”

Đôi mi thanh tú của Thủy Thanh Huyên chau lên, không còn có nửa phần bình thản, lên tiếng kinh hô.

Bình Luận (0)
Comment