Trong trường, tôi bắt đầu công khai tuyên bố chủ quyền.
Mục đích là để ngăn bất kỳ ai có ý định tranh giành chim hoàng yến của mình.
Đúng lúc đó, hội sinh viên tổ chức đi chơi tại một khu nghỉ dưỡng trên núi.
Tôi vốn chỉ có tên trong danh sách hội sinh viên cho vui, nên cũng coi như có lý do tham gia để mở rộng thêm vài mối quan hệ.
Dĩ nhiên là tôi dẫn theo cả Hạ Yến Nghiêu.
Một tên thiếu gia nhà giàu từng muốn dùng tiền để theo đuổi tôi trước đây, thấy tôi đưa anh theo là lập tức mỉa mai: "Thì ra cậu thích bao nuôi trai đẹp à?"
Lúc đó, chúng tôi đang câu cá.
Đây là cơ hội để tôi phát huy uy quyền.
Tôi ôm chặt lấy chim hoàng yến của mình từ phía sau.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc.
Tôi hùng hồn tuyên bố: "Anh phải để người ta biết, cái ao cá này, đã bị anh bao trọn rồi!"
Nói rồi, tôi gọi quản lý đến, nói: "Chúng tôi muốn bao toàn bộ ao cá này, không cho ai khác, nhất là cái tên kia..."
Tôi chỉ thẳng vào tên thiếu gia lúc nãy: "Không được cho anh ta câu cá ở đây."
Quản lý trừng to mắt nhìn tôi rồi nhìn Hạ Yến Nghiêu, sau đó cúi người gật đầu liên tục: "Dạ được, được ạ."
Tên thiếu gia kia đỏ mặt tía tai nhưng không dám làm lớn chuyện.
Nghe nói ông chủ khu nghỉ dưỡng này có thế lực rất lớn, chẳng ai dám gây rối ở đây.
Nên chắc anh ta cũng phải kiêng dè.
Thỉnh thoảng, tôi cũng quay về ký túc xá để chơi với mấy cô bạn cùng phòng.
Dù sao tôi cũng không thể để bốn năm đại học của mình trôi qua một cách vô nghĩa.
Một hôm, chúng tôi tụ họp ăn uống cùng nhau.
Ký túc xá có một nhà ăn dành riêng cho giảng viên nhưng cũng mở cửa cho sinh viên.
Chất lượng nơi đây không thua kém nhà hàng, đồ ăn vừa ngon vừa rẻ.
Chúng tôi đặt một phòng riêng để ăn.
Một cô bạn trêu tôi: "Vũ Vi, cậu yêu đương nên quên luôn tụi này là ai rồi đúng không? Đừng có trọng sắc khinh bạn chứ!"
"Đúng đấy, nhìn mặt cậu rạng rỡ thế kia là muốn ngược c.h.ế.t tụi này à?"
"Đàn ông ấy mà, không nên tốt với họ quá, nếu không họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu."
Tôi cười khẩy, uống một ly nước cam mà ra dáng như đang thưởng thức rượu vang, rồi bắt chước dáng vẻ lười nhác của Hạ Yến Nghiêu, thờ ơ nói: "Yêu đương gì chứ? Hẹn hò ư? Anh ấy chẳng qua chỉ là một người thay thế, một món đồ chơi, chú chim hoàng yến của tôi mà thôi."
Nói xong, tôi cảm thấy mình thật đỉnh cao.
Nhưng ngay lập tức, tôi nghe thấy cả đám bạn đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Mắt họ đều đổ dồn về phía cửa.