Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 12

Tôi quay lại, lập tức thấy Hạ Yến Nghiêu đang đứng đó, hai tay anh đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

Phía sau anh còn có mấy nam sinh trông cà lơ phất phơ, vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch hay, còn huýt sáo trêu chọc.

Một người khoác vai Hạ Yến Nghiêu, cười hề hề nói: "Này, anh bạn, phạm vi công việc của cậu rộng nhỉ, làm cả chim hoàng yến cơ đấy! Hahaha!"

Anh quay lưng bước đi.

Đám người kia cũng vội đuổi theo.

Trong lòng tôi bỗng lạnh toát.

Tim tôi thắt lại, đau nhói từng cơn.

Tôi đã làm tổn thương anh rồi.

Tôi đã biết sẽ có ngày mình làm tổn thương anh.

Cô bạn bên cạnh huých nhẹ vào tay tôi, giục: "Không mau đuổi theo đi?"



Tôi cố nén cảm giác bất an trong lòng, cứng miệng nói: "Không thể chiều chuộng tính khí của anh ấy được! Anh ấy cần phải hiểu rõ vị trí của mình."

Cả đám bạn tôi nhìn nhau khó hiểu.

Sau khi ăn xong, tôi mới vội vã chạy về nhà.

Kết quả là, anh không có ở đây.

Tôi gọi điện cho anh, nhưng anh lại bướng, không bắt máy.

Tôi nhắn tin: [Anh đang ở đâu?]

Trong lòng tôi bắt đầu lo lắng. Không phải anh định bỏ đi thật đấy chứ?

Một cảm giác bất an dâng trào, tôi đi vòng quanh nhà, chẳng biết làm gì. Cuối cùng, tôi thừa nhận mình sai rồi.

Tôi không nên làm tổn thương anh như vậy.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định dùng cách mua quà để bù đắp.
Bình Luận (0)
Comment