Tôi kéo anh đi mua nhẫn.
Anh đeo vào, tôi cũng đeo vào.
Khi thấy tôi quẹt thẻ thanh toán thì những nhân viên cửa hàng nhìn anh bằng ánh mắt đầy khinh miệt.
Anh lại chẳng bận tâm chút nào, vòng tay ôm lấy vai tôi, nói: "Em có thấy… ?"
Tôi nhìn chiếc nhẫn đẹp trên tay, hỏi: "Thấy gì cơ?"
"Em hơi nghèo không?"
Tôi trừng mắt nhìn anh:
"Đừng khinh thường người trẻ nghèo, người trung niên nghèo và cả người già nghèo nữa. Ngay cả người c.h.ế.t cũng phải tôn trọng! Anh thì có quyền gì mà nói tôi?"
Anh cười rồi nói tiếp: "Bạn tôi có một dự án đầu tư sinh lời. Em muốn thử không?"
Tôi nghi ngờ hỏi lại: "Anh lại lén ra ngoài tán tỉnh ai à?"
Anh bực mình: "Nghe không thì bảo?"
Dù miễn cưỡng, tôi vẫn ậm ừ đồng ý, nhưng không quên nhấn mạnh: "Ừ, nghe. Nhưng nhớ, anh là của tôi! Anh chỉ thuộc về tôi thôi."
Anh nén cười, cuối cùng vẫn bảo: "Vũ Vi."
Tôi "Ừ?" một tiếng.
Thỉnh thoảng tôi cũng cho phép anh gọi tên mình.
Còn lại, anh phải gọi tôi là "Lại tổng."
"Em đã là sinh viên đại học thì vứt hết đống tiểu thuyết rác rưởi ấy đi. Đến lúc trưởng thành rồi."
Mặt tôi đỏ bừng như gan heo.
"Tôi cho anh mặt mũi mà anh lại cư xử thế à?"
Anh nhàn nhạt thêm một câu: "À, tiện thể xóa cả TikTok nữa nhé."
Tôi: "..."
Dự án mà anh nhắc tới quả thật rất có triển vọng.
Chỉ là… những dự án kiểu này, đừng nói tôi, ngay cả ba tôi cũng không có cách nào tham gia.
Nhà tôi cũng được coi là có tiền, nhưng rất nhiều dự án, đặc biệt là những dự án "chắc thắng" thì đều cần có mối quan hệ mới vào được.
Không có quan hệ thì sao người ta phải cho bạn tham gia chứ?
Nói đơn giản như chơi cổ phiếu, nếu có người dẫn dắt thì kiểu gì cũng lãi. Nếu không thì chỉ có lỗ sấp mặt mà thôi.
Tôi cũng giữ chút cảnh giác, sợ chú chim hoàng yến này cấu kết với người khác để lừa tiền của tôi.
Nếu thật sự vậy, tôi chắc chắn sẽ thua thiệt trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế.
Hạ Yến Nghiêu bảo anh có một người bạn có thể giúp tôi tham gia.
Người đó tôi cũng biết, là thái tử gia của Lê Viên, ảnh của anh ta từng được đăng lên mạng.
Nhà anh ta kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, nổi tiếng nhất là chuỗi khách sạn.
Trước đây, ba tôi còn muốn cung cấp hải sản cho chuỗi khách sạn nhà anh ta, nhưng vì không quen biết, nên người ta không đồng ý.
Tôi nhìn Hạ Yến Nghiêu đầy nghi ngờ, hỏi: "Anh quen người đó bằng cách nào?"
Anh bị nghẹn một chút, rồi đáp: "Trước đây đi tiếp khách, người ta thấy tôi là nhân tài nên quen thôi. Sao hả, lại nghĩ tôi đi mồi chài người ta à?"
Nói xong, anh khó chịu bước xuống xe.
Lúc đi thang máy, tôi trêu anh: "Anh đúng là dễ nổi nóng ghê nhỉ."