Sự xuất hiện của anh ta thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.
Triệu Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào.
Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Vũ Vi."
Tôi ngẩng cao đầu đáp: "Bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh tìm tôi có việc gì? Tôi rất bận."
Ánh mắt anh ta thoáng hiện nét phức tạp: "Năm đó, anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày... Anh không có tiền. Đúng lúc đó, ba em xuất hiện, anh thực sự không có cách nào khác..."
"Bản thân anh biết điều kiện của chúng ta chênh lệch. Ba em nói đúng, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn, chi bằng buông tay để em được tự do thì hơn."
"Ông ấy còn nói rằng, nếu anh nhất quyết ở bên em, tất cả những gì em có sẽ bị tước bỏ."
"Khi đó, anh cũng lo sợ rằng nếu mình thật sự c.h.ế.t đi, em sẽ đau lòng đến mức nào."
"Bây giờ anh trở về, liệu có muộn quá không?"
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tâm trí tôi rối như tơ vò.