Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 24

Về đến nhà, Hạ Yến Nghiêu đang trưng bộ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt.

Muốn khóc quá.

Vậy nên tôi nhào tới ôm lấy anh, gào khóc nức nở.

Tôi thực sự không biết phải làm thế nào nữa.

Tôi đã không còn yêu Triệu Kiệt nữa.

Tôi biết rõ điều đó.

Tôi thích Hạ Yến Nghiêu.

Thích từ rất lâu rồi.

Nhưng tôi là đứa luôn cố chấp, ngoài miệng thì lúc nào cũng cứng rắn.

Tôi không dám thừa nhận, vì tôi sợ anh cũng sẽ bị ba tôi dùng tiền mua chuộc mà phản bội tôi.

Tôi cũng biết, chúng tôi chẳng thể có kết quả.

Ấy vậy mà, anh lại chỉ là một kẻ đeo mặt nạ.

Tôi vốn đã chuẩn bị để sống yên ổn với anh, vì bên anh có rất nhiều lợi ích.

Nhưng ánh trăng sáng của tôi lại quay về.



Hơn nữa, lý do anh ta rời đi năm đó lại chính đáng đến mức khiến người ta không thể trách móc.

Tôi vừa khóc vừa kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Anh nghe xong, ánh mắt đầy vẻ đồng cảm, rồi thở dài nói: "Tôi đã bảo em đừng đọc nhiều tiểu thuyết nữa. Xem đi, bây giờ thành ra thế này đây."

Anh lấy khăn ướt lau mặt tôi không ngừng. Tôi vừa nấc vừa nói: "Nhưng... nhưng anh ta thật sự rất đáng thương. Anh ta là một người tốt, rất lương thiện mà!"

Tôi chốt lại: "Tình yêu của tôi đúng là đầy rẫy những gian truân trắc trở."

Khóe miệng Hạ Yến Nghiêu hơi giật giật, hỏi: "Vậy rốt cuộc em định làm gì bây giờ?"

Tôi nhìn anh, không dám nói lời nào.

Bởi chính tôi cũng không biết mình phải làm gì nữa.

Triệu Kiệt liên tục hẹn tôi ra gặp mặt.

Tôi không dám đi.

Năm đó tôi từng hứa sẽ yêu anh ta suốt đời, thế mà giờ lại nuốt lời.

Còn căn hộ tôi và Hạ Yến Nghiêu đang sống chung, tôi cũng không dám quay về.

Nhìn thấy Hạ Yến Nghiêu, tôi lại nghĩ đến việc mình đã phản bội Triệu Kiệt, trong lòng thấy áy náy vô cùng.

Hơn nữa, sau hai mối tình này, tôi cảm thấy mình nên đóng băng trái tim và khóa chặt tình yêu mãi mãi.
Bình Luận (0)
Comment